Khả Hân chưa đi được bao lâu thì bắt gặp một bóng người lướt qua, nếu cô không nhìn nhầm thì bóng người đó là Từ Viễn Phong.

Lúc này cô mới nhớ ra một sự kiện mà năm đó cô quên mất.

Đêm này năm đó cô sau khi bị đuổi đi thì chưa thực sự trở về, cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Từ Viễn Phong đã một cô nữ sinh trong con hẻm tối tăm.

Chính vì tận mắt chứng kiến cái cảnh đó mà Khả Hân vẫn luôn tỏ thái độ khó chịu mỗi khi Từ Viễn Phong lại gần.

Cô nhấc máy gọi điện thoại cho Nguyệt Chân sau đó lại chạy theo cái bóng đen vừa vụt qua.

“Anh ta đâu rồi?”

Cô đã đánh mất dấu của tên kia.

Bớt chợt một người nhào vào ôm lấy cô, tên kia thở gấp khiến cô còn cảm thấy thân nhiệt nóng hôi hổi của hắn.

Khả Hân ra sức thoát khỏi, liền thành công đẩy anh ta ngã ra đất.

Nhìn lại thì quả nhiên là Từ Viễn Phong.

Cô không nói nhiều, liền lấy điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng chưa kịp làm gì thì tên kia đã nắm lấy chân cô thở gấp mà nói:

“Làm ơn… làm ơn hãy gọi cho người đại diện của tôi,...!tôi bị người ta chuốc thuốc rồi.”

Nhìn lại biểu hiện của anh ta, Khả Hân biết anh ta thực sự bị chuốc thuốc rồi.

Thấy anh ta quằn quại muốn đứng dậy, cô nhanh chân đá một cú vào gáy của anh ta cho anh ta hoàn toàn thiếp đi.

“Uồi, cô chất lắm!”

Nguyệt Chân vừa hay tới nơi rồi chứng kiến cú đá gáy của Khả Hân.

“Hắn ta hình như bị chuốc thuốc rồi.”

“Để tôi xem xem.”

Nói xong Nguyệt Chân tới lại gần Từ Viễn Phong, vành mắt xem lưỡi của anh ta.

Khả Hân thì lại tò mò đứng đó hỏi.

“Chị đang làm gì vậy?”

Nguyệt Chân xem anh ta xem thì cười cười quay lên nói chuyện với Khả Hân:

“Tôi đây đánh được người, nhưng cứu người cũng không phải chuyện gì lạ.

Tôi là bác sĩ tư của Mặc Lăng Vũ đấy, có gì bất thường sao?”

Khả Hân không nghĩ Nguyệt Chân lại còn có một thân phận khác thế này nên vẫn có chút bất ngờ.

Mà Nguyệt Chân lại nói thêm một câu.

“Con cá bảy màu này quả thật là bị chuốc thuốc rồi.”

Nghe xong Khả Hân chỉ biết sững ra một hồi, cô lại suy nghĩ tới chuyện trước đây.

Vậy thật sự với hành động trước đây của cô đã vô tình hủy hoại tương lai của Từ Viễn Phong.

“Khuôn mặt của cô như vậy là sao? Chả nhẽ người chuốc thuốc hắn là cô à?”

Khả Hân tỏ ra chột dạ nên khiến Nguyệt Chân hiểu nhầm.

“Không.”

Dứt lời cô nhảy tới lục soát người của Từ Viễn Phong.

“Ơ này cô đang làm cái gì vậy? Cô đừng làm…”

Nguyệt Chân chưa kịp nói hết câu thì Khả Hân đã lấy ra cái điện thoại của Từ Viễn Phong.

“Cô đang làm gì vậy?” Nguyệt Chân thắc mắc hỏi.

“Tôi đang liên lạc với người thân của anh ta.” Sau đó Khả Hân thấy một số được anh đặt là “Vợ” cô liền bấm vào gọi.

“Alo?” Phía đầu dây bên kia trả lời.

“Từ Viễn Phong bị chuốc thuốc rồi, cô mau tới đây đưa anh ta về đi.”

Nghe lời này khiến cho người kia hố hoảng, giọng điệu lo lắng:

“Đợi tôi 10 phút, tôi sẽ tới ngay.”

Rồi người đó dập máy.

Khả Hân đứng hình khi người kia dập máy, lại nghĩ: “Ơ đã nói địa chỉ đâu?”

“À, tôi hiểu nhầm cô rồi.” Nguyệt Chân ngại ngùng mà nói.

“Hiểu lầm? Chuyện gì?” Khả Hân lơ ngơ không hiểu.

“Không có gì.”

Nguyệt Chân không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa, không khí tĩnh lặng không ai còn nói gì nữa.

Còn Khả Hân thì vẫn cố gắng liên lạc lại với cô “vợ” của Từ Viễn Phong.

Khoảng 10 phút sau đó, Từ Viễn Phong đang nằm quắn quéo trên đất từ từ mở mắt ra.


Sau khi bị Khả Hân đá cho một phát thì anh ta đã tỉnh táo hơn.

“Các cô mau cút đi! Tôi không kiềm chế được nữa đâu!”

Nghe lời này xong Khả Hân quay sang Nguyệt Chân ngơ ra một lúc.

“Nhìn tôi cái gì? Nếu hắn ta tỉnh dậy rồi thì đá thêm vài cái cho hắn ngất tiếp đi.”

“Có ác quá không? Hay chị làm đi.”

“Hờ, để tôi đá anh ta thì bệnh viện lại có chuyện để làm.” Nguyệt Chân cười lớn.

Ngay lúc Khả Hân đang băn khoăn thì từ xa vọng lại một tiếng giọng khiến bọn họ chú ý:

“Từ Viễn Phong anh đang ở chỗ nào?”

Khả Hân nhìn bóng dáng của người kia, cô ta cũng mặc một bộ váy dạ hội, nếu cô đoán không nhầm thì đây chắc là bạn cặp của Từ Viễn Phong.

Cô gái kia thấy đám người Khả Hân thì nhanh chóng chạy tới gần.

“Cô… tôi nhớ không nhầm thì cô là người đại diện của Từ Viễn Phong?”

Cô gái lơ đi câu nói của Khả Hân rồi đỡ Từ Viễn Phong dạy, anh ta khi thấy cô gái kia thì đôi mắt cũng không còn căng thẳng nữa, ôm lấy cô gái kia rồi gục đầu vào bầu ng,ực của cô gái.

Thấy cô gái không phản ứng gì, đôi bên giao nhau một ánh mắt rồi gật đầu như một lời chào.

Rồi cô gái kia nhanh chóng đưa Từ Viễn Phong khuất khỏi tầm mắt Nguyệt Chân và Khả Hân.

Hết chuyện, Khả Hân được Nguyệt Chân đưa về nhà của Mặc Lăng Vũ.

Nhưng Khả Hân trên đường trở về nhà cứ như trên mây, cô đang suy nghĩ những chuyện đã qua và cả chuyện của hôm nay nữa…

Nguyệt Chân bên cạnh thì tính vốn nhiều chuyện nên cũng hỏi vặn:

“Cô lại lên bệnh gì vậy? Sao lại ngớ ngẩn như thế? Ngẫn rồi à?”

Khả Hân bị đánh thức bởi tiếng giọng của Nguyệt Chân, cô thở dài vài tiếng rồi than vãn:

“Đúng là chỉ khi xem đi xem lại một bộ phim thì mới thấy được có một số nhân vật ngu ngốc đến đáng thương.”

Ánh mắt Khả Hân cũng hòa vào cùng với lời nói, đầy rầu rĩ và chán nản.

“Cô bị viêm họng à? Nghe sao nó cứ hài hài ấy nhở?” Nguyệt Chân nghe thấy cô khác lạ cũng đặt ra câu hỏi.

Nhưng Khả Hân lại bật cười.

Cô nói:

“Chị Nguyệt, có ai nói với chị rằng nói chuyện với chị rất vui vẻ không?”

Nghe giọng điệu đầy cợt nhả của Khả Hân, Nguyệt Chân lại bày ra vẻ mặt khó tính không thích đùa:

“Cô có biết bản thân cô rất can đảm không? Chân tôi đặt nơi bàn đạp nhưng cũng có thể để nó rời vị chí để dằn vặt một số người đấy.”

Đối với lời đe dọa của Nguyệt Chân, Khả Hân lại vô cùng bình thản đáp:

“Nếu như thật sự chị muốn đá em thì sẽ không thông báo.”

“Xuống xe.” Nguyệt Chân lớn tiếng.

“Ấy bình tĩnh nào, chị không thể bỏ em giữa đường được.” Khả Hân lo sợ phải đi bộ.

“Vâng tới nơi rồi cô chủ, cô muốn tôi đưa thẳng về làm bao cát hay gì?”

Nguyệt Chân lại lớn giọng đuổi cô xuống, sau đó thì nhanh chóng quay xe rồi rời khỏi đó.

“Hai từ xuống xe này khiến mình ám ảnh quá đi mất.”

Cô cười bản thân xong thì đi thẳng vào trong căn biệt thự kia, ngóng quanh một hồi lâu thì xác định Mặc Lăng Vũ vẫn chưa về nhà.

Khả Hân thoải mái đi thẳng vào trong phòng tắm bên trong phòng.

Nhưng tới khi bật sáng điện lên thì cô lại giật mình.

“Cái quái…?”

Cô thấy Mặc Lăng Vũ nằm một đống bên trong phòng tắm, quần áo xộc xệch không giữ được sự chỉn chu như mấy tiếng trước.

“Mới không gặp anh một tiếng đồng hồ mà thành ra thế này rồi.

Mang tiếng đại boss giới showbiz quá.”

Khả Hân lắc đầu thất vọng rồi lôi kẻ đột nhập ra khỏi căn phòng, cô vai kề vai đưa anh trở về phòng của mình.

Những tưởng mọi thứ sẽ dừng lại ở đó, vứt anh về rồi trở về phòng mình.

Nhưng không, một sự cố bất ngờ sảy tới.

Khả Hân đưa Mặc Lăng Vũ vứt lên giường, nhưng lại không đi vững mà ngã vào người của anh.

Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như cô không lỡ miệng “môi kề môi” với anh.

Cô hoảng hốt đẩy cơ thể mình lên ra khỏi chỗ anh đang nằm, tay còn không ngừng che miệng mà tỏ ra ngại ngùng.

Nhìn thấy anh chưa tỉnh thì tâm trạng cô cũng nhẹ đi vài phần.

Sau đó thì Khả Hân nhanh chân chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại, ngồi lên giường cười trừ rồi tự nói chuyện một mình:

“Khả Hân à Khả Hân, mày là một diễn viên đấy! Sao có một một nụ hôn mà cũng khiến mày quắn quéo lên như thế?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện