Giang Thần Long tuy rất tức giận với lời Lục Tuân Tuyền đã nói, nhưng ông vẫn là không thể làm gì, vì bản thân Giang Thần Long biết mình thật sự đã sai rồi.
Không để Giang Thần Long có cơ hội nói tiếp, Tần Gia Hạo liền nhân thời cơ nhảy vào tra hỏi:
“Lão Lục, ông là người bên cạnh lão Tần mấy chục năm, hẳn cũng biết sự thật chuyện hỏa hoạn năm ấy chứ?”
Tần Gia Hạo muốn biết thật sự lời nói bộc bạch trước đó của Giang Thần Long là thật hay giả, nếu mọi sự thật mà ông ta biết trước đó thật sự là giả dối, có lẽ ông ta sẽ không thể nhìn mặt người bạn này nữa…
“Gì? Vụ hỏa hoạn năm Tần tiểu thư nhà các người ra đời ấy à? Cô ta còn sống ấy.”
“Thứ tôi hỏi không phải chuyện đó.” Tần Gia Hạo đã quá sốt ruột.
“Năm ấy kẻ cầm đuốc châm lửa là Ý Lan.
Không phải sau đó chính mắt ông thấy Giang Thần long mang bé con ấy đi à?” Lục Tuân Tuyền lại dùng giọng điệu rất thanh thản.
Trái lại, Tần Gia Hạo lại rất gay gắt:
“Lúc đó tôi còn chưa thấy mặt con bé, mà đứa con trong tay lão Giang cũng không phải con gái tôi!”
“Ờ đúng rồi, đứa bé trong tay hắn là con của hắn mà.”
Lục Tuân Tuyền nở một nụ cười nham nhở.
“Chẳng hiểu Giang Thần Long nghĩ gì khi ấy, chuyện Ý Lan sinh ra một bé gái được đặt tên là Giang Nguyệt đã bị hắn giấu nghẹn đi không cho ai biết.
Lại tới bữa tiệc hôm ấy Ý Lan tự ý mang con mình tới bữa tiệc.
Giang Thần Long thấy thì nhanh chóng bế con gái đi.
Lúc đó ông nhìn thấy rồi đi theo, lại không biết Ý Lan đã bị Mặc Lăng Tần tiêm nhiễm trong đầu những thứ đen tối, khiến cô ta cầm đuốc lên châm lửa căn phòng có chứa con gái ông.”
Tần Gia Hạo trầm mặc, quả thật lúc ấy ông đã đi theo vì thấy Giang Thần Long khả nghi.
Mà sau đó nghe tin ở nhà gặp hỏa hoạn, con gái cũng mất tích.
Lại bắt được Ý Lan là kẻ châm lửa, ông liền chắc nịch đứa bé Giang Thần Long bế đi là con gái của mình.
Mà từ ấy cũng rơi vào bẫy mà Mặc Lăng Tần đã dày công dựng lên.
“Khà khà, sau đó thì ông biết rồi đó, ông truy đuổi Giang Thần Long tới tận vách núi, khiến hắn buộc phải nhảy xuống cùng đứa con trong tay.”
“Sau đó thì, bùm, trong thành phố này nhà họ Giang cũng biến mất không ai biết tung tích nữa.”
Lục Tuân Tuyền chép chép miệng, “Ông còn muốn biết gì nữa không?”
“Vậy con gái tôi khi đó…?”
“Nhớ Ý Lan chứ? Cô ta bị bắt nhưng rồi cũng được Mặc Lăng Tần âm thầm thả ra.
Sau đó cô ta biết mình bị lừa, trong lúc thoát khỏi Mặc Lăng Tần lại lén mang theo cả con nhóc kia.
Giấu nó vào một căn nhà quái đản nào đó, xong cũng lặn đi mất tăm.”
“Chậc, tính ra kẻ bị nghi là người hại con gái ông, lại chính là người cứu con gái ông ấy nhỉ?”
Tần Gia Hạo nắm chặt tay, lại nắm lấy cổ Lục Tuân Tuyền.
“Nói! Tại sao hắn lại ra tay với bọn ta như vậy? Dù hắn biến thái giết người không gớm tay, nhưng cũng không nên ra tay với bạn của mình chứ?”
Lục Tuân Tuyền lại đột nhiên bất lực, nở một nụ cười chua chát.
“Hắn ta chưa từng coi ai là bạn cả.
Chỉ có các người ngu ngốc tin hắn thôi.”
Sau đó Lục Tuân Tuyền lại hộc một ngụm máu, đáy mắt vương chút phiền muộn, cuối cùng nhắm mắt lại vô lực ngả về sau.
Tưởng Tần Gia Hạo tức quá nỡ tay giết chết người, Mặc Lăng Vũ liền lớn tiếng:
“Tần lão ông làm gì vậy?”
“Ta? Ta không làm gì hắn cả.”
Giang Thần Long đi tới trước và bóp miệng Lục Tuân Tuyền, xong liền giải đáp:
“Kẽ răng hắn có thuốc độc.”
“Mặc Lăng Tần đúng là không biết chừa cho người khác đường lui.” Mặc Lăng Vũ cười trừ, anh chỉ không ngờ, ngay cả thuộc hạ thân tín của mình, ông ta cũng có thể hạ thủ.
Sau đó không ai nói gì thêm cả, toàn bộ đều im lặng sau cái chết của Lục Tuân Tuyền.
Bọn họ không phải tiếc thương, mà là không thể nào nhìn mặt đối phương sau bấy nhiêu chuyện ấy.
“Mọi chuyện tới thời điểm bây giờ đều do một mình Mặc Lăng Tần gây nên, chúng ta cần triển khai kế hoạch nhanh hơn nữa!”
Mặc Lăng Vũ cố ý nói vậy để khích lệ tinh thần của đám người bọn họ.
Anh biết mỗi người đều có những tâm tư thầm kín, nhưng vì đại cuộc, anh buộc phải cứng rắn hơn.
“Đừng nghiêm túc thế Lông Vũ.” Giang Thần Vũ khúc khích cười.
“Tôi không chắc bản thân sẽ chỉ tống hắn vào tù sau từng ấy chuyện đâu.” Tần Gia Hạo nghiêm giọng.
“Ông có thể đánh ông ta nửa sống nửa chết rồi tống vào tù cũng được.”
“Cậu cũng quá tàn nhẫn rồi, ông ta dù sao cũng là bố cậu mà.” Tần Gia Luân im lặng bấy lâu, nghe lời nói của Mặc Lăng Vũ cũng không thôi cảm thán
Lời này chỉ một người nói, nhưng có những hai người nhột.
“Không có, tôi không có bố.”
Nói xong Mặc Lăng Vũ cũng không có nhã hứng ngắm nhìn mớ cảm xúc đặc sắc trên khuôn mặt của mấy người nhà họ Giang kia.
Anh đi ra khỏi đó, còn không quên nhắc nhở:
“Chúng ta nên tập trung cho chiều ngày hôm nay, chuyện nên kết thúc cũng nên kết thúc rồi.”.
Danh sách chương