Trans: Murasaki

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

*Eltina*

Phải câu giờ cho Alp-ossan vẽ xong ma pháp trận. Đây, lại là một nhiệm vụ khó.

Mặc cho bọn tôi có cắt, đánh, chém hay cào cấu nó, cục thịt chết giẫm kia vẫn hồi phục như cũ.

Này, ai là người đã cào nó vậy? Ra mặt đê!

“Khốn thật, nó sống dai quá!”

Tôi thông cảm với cơn bực bội của Rick. Chúng tôi chỉ cần kéo dài thêm 2 phút nữa, song tôi cảm thấy 2 phút này dài lạ thường. Những đợt tấn công của các bạn học đã không còn đủ sắc bén và nhanh nhẹn.

Và cuối cùng, có một người bị xúc tu đánh trúng.

“Guaa!!”

“Cậu có sao không! Mau tỉnh táo lại đi!”

Tôi tới gần cậu ấy để dùng [Heal].

“Tớ ổn… nhưng đầu gối bị đánh trúng rồi.”

“[Heal]!”

Được chữa lành, cậu ấy có vẻ rất kinh ngạc… ah, đây là bí mật nha… Ờ thì… sao cũng được.

Sau khi chắc chắn mình có thể cử động như trước, cậu ấy cảm ơn tôi và quay lại vòng chiến. Song đã có thêm một bạn nữ bị thương.

“Kya!!”

“Cậu có sao không? Tớ đến ngay đây!”

Đồ chết giẫm! Dám làm vậy với một cô gái sao!

“May là không nặng… nhưng xúc tu đánh trúng đầu gối tớ rồi.”

“[Heal]!”

Uh, cậu ấy cũng ngạc nhiên khi được chữa lành…

Uhm, tôi cũng đâu biết phải làm sao đâu…

Và cậu ấy quay lại tham chiến ngay khi đảm bảo mình đã cử động bình thường.

Sau đó, tôi lại thấy một cậu bạn khác dính đòn.

“Guo?!”

“Gordon, tớ đến đây!”

Tôi tức tốc chạy đến bên cậu ấy.

“Chết tiệt! Tớ bị đánh trúng vào đầu gối rồi!”

“[Heal]!”

…Rốt cuộc có bao nhiêu cái đầu gối bị nhắm vậy?!

Con này cuồng đầu gối à? Tên đê tiện!

Khốn nạn! Tôi mệt rồi! Mệt lắm rồi đó!

Còn bao lâu nữa? Cứ đà này mọi người sẽ không cầm cự nổi mất! Đặc biệt… là đầu gối của họ!

“Nè thầy, khi nào thầy mới xong vậy?”

Mafti hét tướng lên trong khi chém đám xúc tu bằng một con dao lớn. Không ngờ cậu ấy dùng được món vũ khí đó…

“Khoảng 30 giây nữa, cố chịu thêm một lúc đi!”

Hình như Alp-ossan đang vẽ những chi tiết cuối cùng.

Và Riot là người đáp lại.

“Cứ để cho bọn em! Mọi người! Chỉ 30 giây nữa thôi! Phải cản nó bằng mọi giá!”

“Rõ!”

Và mọi người tiếp tục dốc toàn lực cho cuộc chiến.

Cái kết đã gần kề rồi…

----------0----------

*Preena*

Sợ quá... Mình sợ quá…

Tôi muốn giúp El-chan nên đã đi với mọi người, nhưng…

Tôi không ngờ tình hình lại ngặt nghèo đến như vậy…

Con quái vật khổng lồ này là sao? Nó đang vung vẩy những sợi dây da kì quái để tấn công mọi người. Tôi còn thấy được bên trong cái mồm đang ngoác rộng kia là vô số răng nhọn hoắt xếp thành hàng. Quá… kinh khủng.

Preena không thích. Quá kinh khủng và đang sợ. Một thứ gì đó giống El-chan thì tốt hơn nhiều. Thứ gì đó mềm mại và tạo cho người ta cảm giác dễ chịu! Và… cậu ấy không có sức mạnh phi thường như những người khác.

Là những gì mà Preena nghĩ.

Nhưng El-chan có một năng lực rất tuyệt vời. Trị liệu… không, không phải nó. Đúng là tôi nghĩ năng lực trị liệu rất tuyệt. Nhưng, ý tôi không phải cái đó.

El-chan… luôn can đảm! Dù đang có một con quái vật khủng khiếp ở đây… cậu ấy vẫn tiến lại gần phạm vi vòng chiến để chữa trị cho các bạn học bị quái vật tấn công.

Ngược lại… Preena thì…

Một nỗi phiền muộn từ từ dâng lên trong lòng. Preena… là một đứa trẻ dư thừa sao? Dù mọi người đang vắt kiệt sức lực mình ra để chiến đấu, nhưng Preena không làm được gì.

Ah… El-chan trượt chân rồi!

!!

Cẩn thận!!

------------0------------

*Eltina*

“Buh?!”

Woa?! Thôi tiêu! Chân bị vấp vào nhau và tôi bị té! Thời điểm nước sôi lửa bỏng nào rồi mà tôi còn phạm sai lầm ngớ ngẩn này…

Khi ngẩng mặt lên, tôi thấy cả đống xúc tu đang lao về phía mình như thể chúng đang hú hét “Hyaa! Hết chờ nổi rồi!”.

Khoan, khoan! Nếu bọn mày đợi cỡ 10 năm nữa… biết đâu ta thành một cô gái White Elf quyến rũ thì sao? Uhm… bọn mày không chịu dừng sao?! Lá chắn-sama! Làm ơn cứu với!!

Tôi triển khai ma pháp phòng ngự trong chớp mắt, nhưng… không có gì xảy ra. Tại sao?! Sao ma pháp không hoạt động?!

“Em dùng quá nhiều mana rồi! Lượng mana còn lại không đủ để kích hoạt ma pháp phòng ngự!”

“Thật á?”

TUYỆT! CMN VỜI!

Còn 5 giây nữa là tôi chết ngắc đó! Nếu biết chuyện như vậy sẽ xảy ra thì tôi đã sờ bưởi của Eleanor nhiều hơn! Phải ha! Trước kia bọn tôi đã tắm chung rồi! Uhehe…! Ah, một khung cảnh rất chi là hấp dẫn… chờ chút!

Chờ chút nào, đây là hiện tượng đèn kéo quân trước khi chết mà! (thg có trong tiểu thuyết trung quốc, những kí ức kéo vụt qua đầu ng ta trc khi chết)

Giờ có phải lúc hồi tưởng đâu! Tôi nhanh chóng bật dậy. Hai chân tôi đã đứng vững, nhưng… tôi không cách nào né kịpppppppp!

.....Xong phim.

“El-chaaannn!!”

Preena chạy tới nhào vào người tôi!! Hai đứa cùng ôm nhau lăn tròn trên mặt đất và chỉ trong thoáng chốc, đám xúc tu đã cắm phập phập ngay xuống chỗ tôi vừa đứng ban nãy.

Eo ơi~! Nếu mấy xúc tu kia đâm trúng thì người tôi đã có thêm chục lỗ thông gió là ít! Tôi bị trầy xước khá nhiều, song… chúng tôi đã may mắn thoát được đòn phục kích.

“Pre…Preena?!”

“Hii… Hic, sợ quá… hồi nãy dễ sợ quá!”

Khuôn mặt Preena đã ướt đẫm nước mắt nước mũi. Vừa rồi cậu ấy liều quá.

“Nhưng… El-chan không ở đây với bọn tớ nữa, còn đáng sợ hơn!”

Tanu-ko…!! Chết tiệt… thì ra cậu ấy dũng cảm đến vậy. Thế mà mình cứ nghĩ cậu ấy là một người hèn yếu chỉ biết trốn sau lưng kẻ khác…

Thấy rõ lòng can đảm của Tanu-ko, hai mắt tôi bắt đầu ngân ngấn nước. Xấu hổ quá… Dù bản thân vốn là một người đàn ông ngoài 30. Dù bề ngoài của tôi là một cô bé… huhu.

…Tôi khẽ sụt sịt hòng ngăn nước mũi chực trào ra.

“Cảm ơn. Nhờ sự can đảm của cậu nên tớ mới thoát chết.”

“Uu…El-chan…”

Cách nhìn nhận của tôi đã thay đổi. Trong lớp này… không ai là kẻ vô dụng hết.

Nhưng… Danan! Cậu vẫn vô dụng hoàn vô dụng!

Từ xa vọng đến tiếng ai đó hắt xì hơi.

Cậu ấy hài hước thật!

Tuy nhiên… không dùng được ma pháp trị liệu thì tôi chỉ đơn thuần là một sinh vật hiếm bất tài. Tôi vội vàng dẫn Preena ra khỏi phạm vi tấn công của xúc tu. Được rồi… thử hỏi senpai xem tôi có thể làm gì nữa không.

“Senpai… em có thể làm gì nữa không?”

“Có, nhưng mà…”

Nhưng sao?! Cái gì cũng được! Anh cứ nói đi! Mọi người… đang cố gắng hết sức, và tôi thì không chịu nổi việc mình là kẻ duy nhất ăn không ngồi rồi!

“… Chuyển đổi năng lượng Đào thành mana.”

“Năng lượng Đào?”

Cái đó là gì vậy? Ăn ngon không?

Nghe như tên đồ uống nhỉ.

“Năng lượng Đào là nguồn năng lượng nguyên thủy mà các Peachy User hay sử dụng. Có thể biến đổi sang các dạng năng lượng khác và bản thân nó lại chứa đựng sức mạnh khổng lồ.”

“Thật hả anh?”

Quá đã luôn! Có loại năng lượng đỉnh vậy sao?!

Hít một hơi thật sâu… senpai nói tiếp.

“Thật ra… anh không muốn dạy em cái này. Anh muốn em được sống yên ổn trong thế giới này. Nếu em sử dụng năng lượng Đào này thì mai sau em sẽ phải vướng vào rất nhiều trận chiến lớn. Nhưng em… vẫn muốn học nó đúng khong?”

“Senpai…”

Anh… đã lo lắng cho em tới mức này sao…

Tuy nhiên…. em còn những chiến hữu vô cùng quan trọng ở bên mình! Những chiến hữu… đã chấp nhận thứ sinh vật hiếm vô dụng này!

Vậy nên… em phải đáp trả tấm lòng thành của họ, nếu không thì đâu xứng đáng làm nam nhi nữa!

“Em đang có những đồng đội quý giá của mình. Vì họ…. em sẽ vứt bỏ thứ yên bình giả tạo đó!”

“… Được rồi. Vậy anh sẽ làm mọi cách để hỗ trợ em. Bây giờ anh sẽ hướng dẫn em cách sử dụng nó. Nội dung sẽ được truyền thẳng vào não bộ của em, không đau đớn gì đâu! Anh làm đây!”

Kiến thức lũ lượt tràn vào trong đầu tôi.

….Eh? Mình đã biết cái này từ trước rồi à?

Cái gì đây? Đoạn đối thoại kia… trong quá khứ…

“Hu…..aaaahhhh!”

Đầu mình đau quá! Cơn đau này là sao!

Đau chết mất… chân mình không đứng vững được!

Tôi khuỵu hẳn xuống.

“Em sao vậy kouhai?”

Đầu tôi cứ nhói lên liên hồi! Đau quá! Cảm giác như cả đầu lẫn tim đang bị xé thành từng mảnh vậy…

Mình…! Mình…!? Mình… là ai?!

“Kouhai! Bình tĩnh lại đi!’

Giọng này là…

Ah, mình thấy rồi.

Em lại làm anh phải lo lắng…

“Ah… em không sao, Momoya!”

…? Tôi vừa nói gì vậy? Đầu tôi đau như búa bổ vậy. Nó cứ nhói lên không dứt…

Suy nghĩ của tôi chìm trong hỗn loạn. Thậm chí tôi không nhớ nổi mình vừa nói gì.

“… Chậc, đáng lẽ anh không nên dạy em cái này.”

Senpai đang nói gì đó… song tôi không hiểu. Đầu đang bị một lớp sương mù bao phủ, tầm nhìn trở nên mờ ảo dần. Tôi đang bị gì vậy? Mặc dù đây không phải thời điểm thích hợp để bị chuyện này phân tán tư tưởng…

“Ukaa.”

Tôi lắc đầu thật mạnh hòng nén cơn đau lại rồi đứng dậy.

“…Au! Senpai! Em biết cách dùng nó rồi! Chúng ta thực hành luôn đi!”

“… Được! Nhớ là không được gượng ép bản thân đó!”

Trái tim tôi… đang có một ngọn lửa cháy rừng rực. Nguồn tiếp lửa là… lòng can đảm! Và sản phẩm được tạo ra là… tình yêu!

Năng lượng này… là cội nguồn để tạo ra sức mạnh vô hạn!

“NĂNG LƯỢNG ĐÀO!!!”

Xung quanh người tôi tỏa ra một vầng hào quang màu hồng phấn trông rất mềm mịn. Ui, hình như tỏa ra hơi nhiều rồi. Lãng phí quá. Tôi phải biến đổi hào quang này thành mana ngay…

“Biến đổi mana!”

Giờ thì cả người tôi tràn ngập mana.

… song, cũng có thứ gì đó đã biến mất.

“Là biến đổi chứ không biến mất. Nó đã trở thành mana rồi…”

Giọng Peachy hơi nhuốm vẻ cô đơn. Tại sao vậy? Lồng ngực tôi hơi thắt lại. Từ trước tới nay, những chuyện như vậy…

“Kouhai! Đừng ngẩn ngơ nữa! Chiến hữu của em… đang chờ em đúng không?”

“!!... Phải!”

Để chữa lành cho các đồng đội… tôi sẽ tiến về phía trước.

Chỉ một lúc nữa thôi... hãy chờ tớ! Mọi người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện