Trans: Murasaki
« « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « «
Thảm họa tớớớớớiiiiiii rồồồồồiiiiiii!!!!!!!!!!!! Au!!!
Phải, đúng rồi đó! Có một động vật quý hiếm màu trắng đang vắt giò lên cổ chạy đây!
Nè, nè, tránh ra, mau tránh đường cho tôi!
Hiện tại chúng tôi đang bị đuổi theo bởi một đám người bốc mùi siêu thối.
Tại sao chuyện lại thành như vậy?
Hãy nhớ lại nào… Từ đó tới nay đã gần 120 triệu năm rồi.
Khoan, chờ đã. Không thể lâu đến vậy được.
Bình tĩnh chút nào.
Uhm… Hình như là xảy ra từ 15 phút trước thì phải?!
“Chẳng có gì ở đây hết, chúng ta có nên về luôn không?”
“Nói thật là tớ cũng đồng ý.”
Riot, người đi dẫn đầu đã dần thấy chán nản.
Không thể trách cậu ấy được.
Nơi này quá bụi bặm và hôi hám, gây ra một cảm giác khó chịu.
Sau khi đi loanh quanh, chúng tôi thấy chỉ có vài căn phòng là không vào được, nhưng có thể nói là bọn tôi đã dạo đúng một vòng tròn quanh ngôi nhà. Hiện giờ bọn tôi đang ở tầng 2, và đang đứng trước căn phòng mà chúng tôi nghĩ là lớn nhất ở đây.
Chẳng có chuyện bất ngờ nào xảy ra cả.
Bọn nhóc cảm thấy chán cũng là bình thường.
Thật ra là chẳng có gì xảy ra luôn ý, nên mọi người đều lơi là cảnh giác.
“Vậy, sau khi mở được phòng này và dòm sơ qua, thì tụi mình về luôn không?”
Riot đặt tay lên nắm đấm cửa đã gần như bị hỏng.
Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu kể từ đó.
Đôi tai của tôi, vốn không tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh do bất cẩn, tự dưng nghe thấy một tiếng động lạ.
Một âm thanh trơn trượt chỉ có thể nghe được khi vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất.
Hồi trước tôi đã từng nghe thấy âm thanh này.
Còn là một thứ kinh dị nữa kia… Ah, tôi nhớ rồi!
“Riot! Không được mở cái cửa đó!”
“Hả?”
Tôi biết rất rõ âm thanh này.
Vì nó nghe như tiếng bước chân của quái vật trong các video game.
Không, giống y hệt luôn.
“Vặn nấm đấm cửa về lại vị trí ban nãy của nó và từ từ rời khỏi chỗ cậu đang đứng…”
“Được, được rồi, từ từ phải không?”
Riot nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa về lại vị trí cũ của nó…
Chờ chút, tôi chắc chắn tốc độ này không thể gọi là chậm được, định nghĩa “chậm” của cậu kì cục thật.
……………..
“Xong, tớ xoay nắm đấm cửa về như cũ rồi. Vậy, bọn mình quay lại bãi biển nha?”
Khi Riot quay lại và cười với chúng tôi, cánh cửa chậm rãi mở ra kèm theo mấy tiếng “rắc rắc”.
Đúng như dự đoán, nắm đấm cửa đã bị phá hỏng ngay lúc đó.
“~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!”
Mọi người trừ Riot, đều đang thầm hét lên trong lòng.
Chúng xuất hiện trong phòng như những bóng ma và nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự căm thù. Một nhóm xác chết biết đi đông đảo.
Có lẽ chúng đã chết rất lâu rồi.
Da trên người chúng đã thối rữa và giòi bò ra từ những kẽ hở.
Những cái xương đang lộ ra kia nhìn khiếp quá.
Vì thịt thà vẫn treo lủng lẳng trên đó, trông chúng kinh dị hơn skeleton nhiều.
Chúng chính là “Zombie”.
“Riot! Sau lưng cậu!”
Đáp lại tiếng kêu của Ganzurok, Riot tránh đòn tấn công của zombie ngay trong đường tơ kẽ tóc.
“Cái, cái gì đây?! Bọn này là thứ gì vậy?”
“Chúng là Zombie! Linda, hạn chế tấn công bằng ma pháp lửa, nếu không chúng ta sẽ không chạy thoát được. Dùng ma pháp hệ ánh sáng hay gió đi… Linda?”
Folbert cố giữ bình tĩnh và đưa ra chỉ thị, nhưng quan trọng hơn, Linda…
“Abababababababababa.” [note10833]
Thế đấy, cậu ấy lâm vào trạng thái hoảng loạn rồi.
Vì tình hình bây giờ rất nguy cấp, nên tôi không thể để cậu ấy như vậy mãi được.
Chúng ta phải “khởi động lại” cậu ấy thôi!
“Lũ khốn!”
Gucha* Tôi nghe thấy một âm thanh khá kinh tởm và một tiếng hét.
Hiển nhiên là Riot đã đấm con zombie bằng tay không.
Đầu của con zombie bị thổi bay bởi cú đấm và đập vào tường.
Cái đầu vỡ nát và những thứ bên trong bắn tung tóe ra khắp nơi.
Có vẻ như cơ thể zombie sẽ trở nên giòn xốp sau một thời gian, tuy vấn đề ở đây chính là số lượng.
Tôi không biết có bao nhiêu con bị nhét vào căn phòng chật hẹp này, nhưng đếm sơ sơ đã thấy có 30 con rồi.
Chúng khiến tôi muốn hỏi ngược lại rằng chúng có phải là những công nhân viên đang chen lấn trên chuyến tàu đông đúc không.
“Ew~~ Tụi nó hôi quá~~~~~~~”
Riot đang đánh nhau với lũ zombie trong khi toàn thân dính đầy mảnh vụn cơ thể của chúng, và cậu ấy đang dần bị áp đảo bởi số lượng zombie kia.
“……… Chúng đông quá. Tạm thời hãy rút lui và giao chiến với chúng ở lối vào sảnh dinh thự.”
“Oi, cậu có nghe không vậy?! Lối vào sảnh dinh thự! Mấy cậu đi trước đi!”
Hulitia xem xét tình hình và Ganzurok lên tiếng chỉ đạo chúng tôi từ phía bọc hậu.
Riot đang cố hết sức đánh trả lũ zombie, nhưng cứ tiếp tục vậy thì chúng tôi sẽ bị chúng dùng thịt đè người mất.
“Ganzurok, cho tôi mượn một vũ khí.”
“Oh, dùng cái này!”
Ganzurok lấy ra một món vũ khí thượng hạng từ [Storage] và đưa nó cho Hulitia.
Cậu ấy nhận thanh kiếm và dũng cảm đối mặt với lũ zombie.
“Linda! Mau tỉnh lại đi! Chúng ta đang rút lui!”
Linda không trả lời Folbert, cô ấy chỉ tiếp tục run rẩy.
Chúng tôi sẽ không đời nào có kết cục như vậy! Trong những lúc thế này… phải làm thế này thôi!
“Fumyu!”
Tôi dùng tay kéo căng hai má của Linda.
Đây rồi, đây rồi, một gương mặt kì cục~!
Và cuối cùng Linda, người đang trong trạng thái hoảng loạn đã tỉnh lại.
Nhiêu đây chắc đủ rồi.
“Linda, lũ siêu thối đang đến nên chúng ta phải chạy thôi…”
“El-chan, đáng lẽ trước khi chạy đi cậu phải nói hết câu trước đã!”
Linda đã “khởi động lại” nên bọn tôi cùng chạy tới lối vào lâu đài.
Riot, Ganzurok và Hulitia ở lại để giữ chân bọn zombie.
Tại cửa ra vào nơi chúng tôi hướng đến đã tụ tập một đám đông siêu hôi thối.
Khung cảnh đó hệt như ác mộng. Còn bốc mùi nữa.
“Tại sao lại có quá nhiều zombie vậy…?”
Folbert tỏ vẻ nghi ngờ khi nhìn cảnh tượng này.
Và tôi thì che mặt mình để tránh khỏi mùi hôi. Dù sao thì, thực sự thối quá đi mất.
Tôi phải làm gì đó với cái mùi hôi vốn đã bao trùm toàn bộ nơi này.
Đúng rồi, mở cửa sổ ra nào.
Làm vậy sẽ dễ thở hơn.
Huhm? Cửa sổ...? Có một cái kìa!
“Nè, chúng ta không thể thoát bằng cửa sổ sao?”
“À… cửa sổ không mở được.”
Folbert dùng thanh kiếm sắt cố chém vào cánh cửa, nhưng các nhát chém đều bị một sức mạnh vô hình ngăn lại.
Tôi cũng ráng vươn người với tới cái cửa… nhưng tôi quá lùn và không chạm vào nó được. Khốn nạn thật.
“Thời điểm lộ diện của bọn zombie quá kì quái. Và đáng lẽ cánh cửa nơi mà bọn chúng xông ra phải bị khóa và không mở được… Tôi cảm thấy có ai đó đang giật dây sau chuyện này.”
“Chết tiệt, chúng ta phải làm gì đây? Có nên họp lại với nhóm Riot và thử mở đường máu từ phía trước không?”
Trong lúc Folbert và Danan nói chuyện, một con zombie đã để ý tới bọn tôi.
Sau khi nó gầm gừ một tiếng nhỏ và tiến lại gần chúng tôi, lũ zombie kia cũng lần lượt di chuyển và cuối cùng chúng xông tới chỗ bọn tôi đứng như thể một trận tuyết lở.
Một trận tuyết lở zombie đúng nghĩa.
“Hả? Chúng ta bị nhắm rồi, hãy mau chạy đi!”
“D,Dù cậu có nói chạy trốn thì… chạy đi đâu bây giờ?”
“Tản ra và chạy!”
“Oiiiiiiiii! Tách nhau ra là một flag hủy diệt đó!”
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Danan và Linda trở nên hoảng loạn và họ đã tản ra nhiều hướng để chạy trốn.
Tôi cũng nên chạy thôi, nhưng tốc độ của tôi quá chậm và sức mạnh thể chất của tôi thì không nhiều.
Tôi đang trực tiếp hứng chịu bất lợi khi là một Phục sư đây.
Tôi quá chậm đến nỗi… chẳng muốn tự cười chế giễu bản thân nữa.
Bàn tay của lũ zombie ngày càng vươn tới gần tôi.
Cứ thế này thì tôi sẽ chết chắc! Cho đáng đời… Tôi có nên tự phát nổ không?
“Eltina, chạy mau! [Wind Ball]”
Folbert tung ra một phép tấn công cơ bản hệ gió [Wind Ball] vào đám zombie và thành công ngăn bọn chúng di chuyển trong thoáng chốc. Nhưng nó chỉ hiệu quả trong giây lát, rồi bọn zombie tiếp tục tràn tới.
Folbert, người vừa tạo ra khoảnh khắc đó bắt đầu co giò chạy, cõng theo tôi trên lưng.
“Ôi… bạn tốt của tớ.”
“Cậu sẽ cắn trúng lưỡi nếu nói chuyện đó! Xin hãy bám chắc vào!”[note10834]
… Và câu chuyện lại quay về điểm khởi đầu.
“Haha… chúng ta cắt đuôi được lũ kia chưa?”
“Hiện tại thì được rồi. Mà chỗ này là nào vậy?”
Chúng tôi đã chạy bán sống bán chết khỏi bọn zombie, nên chẳng rõ đã chạy qua những nơi nào và nơi mình đang đứng là nơi nào.
Một trong những lí do khiến chúng tôi mù tịt về chỗ này là vì những cánh cửa trước đó vốn không mở được nay đã có thể mở.
Sau khi hai đứa bình tĩnh lại và nhìn xung quanh căn phòng, nơi này có vẻ là một phòng nghiên cứu cá nhân. Chắc là gần đây vẫn có người dùng nó, nhưng đúng là một căn phòng đẹp tuyệt… ngoại trừ mấy vệt máu loang lổ chỗ này chỗ kia.
“Chắc chắn đây là một phòng nghiên cứu. Nếu tớ nhìn kĩ thì, phòng này dính đầy máu. Ở đây đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
“Nhìn cũng giống đó. Nếu xem xét mức độ khô của máu… thì dù ở đây xảy ra chuyện gì, chuyện đó cũng xảy ra khá lâu rồi.”
Trong lúc cầu nguyện lũ zombie sẽ không đột nhập vào đây, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi một chút.
“Vậy giờ, ta làm gì?”
“Trước tiên chúng ta nên họp lại với mọi ngưởi. Sau đó phải rời khỏi lâu đài. Những gì hai ta có thể làm là rất ít. Tớ nghĩ họp lại với mọi người là phương án tốt nhất.”
Và còn một chuyện cần làm nữa.
Đó là thu thập bằng chứng về lâu đài này và trình lên cho nhà vua.
Lâu đài này sẽ không bao giờ được phép tồn tại.
Chuyện này không thể gọi là tự nhiên mà có được.
Được rồi, lí do này nghe rất chính đáng!
Alp-ossan-sensei sẽ không tức giận đâu.
… Chắc vậy.
Khám phá thư viện nào.
“Eltina, cái này…”
Thứ Folbert đưa cho tôi là một quyển sách bê bết máu.
Tôi hi vọng trong đây sẽ có vài thứ có thể dùng làm bằng chứng.
Những cuốn sách như thế này là vật phẩm quan trọng trong vài game.
Hãy đọc thật kĩ thứ này thôi.
Xem nào… Trong sách có gì đây?
Ununu, có quá nhiều chỗ bị dính máu và không thể đọc.
Biết làm sao được, thôi thì đọc những chỗ nào có thể đọc vậy.
“Hôm nay ở trụ sở… ngôi mộ… sẽ… bắt đầu thí nghiệ… mục tiêu… đến những người dân trong dinh thự… khóa lại…”
Dù chỉ đọc được những chữ ngắt quãng, tôi đã hiểu được nội dung.
Hay đúng hơn, những thông tin này giống y hệt trong một game nọ.
Tôi lật sang trang khác của cuốn nhật ký.
“Tôi đã bị lừa! Không chỉ người dân trong dinh thự, ngay cả tôi cũng… Tay tôi đã…! Ah! Cơ thể tôi!!”
Tôi lật qua trang tiếp theo.
“…….. Ngứa quá…….. Numencha…..”
…………
“Numencha là cái quần què gì?!”
Tôi quăng cuốn nhật ký nhuốm máu xuống sàn nhà.
Nếu đã viết, vậy thì viết cho xong đi!!
“Vaa……..!!”
Tủ quần áo gần đó đột nhiên bị mở ra cái ầm, và một con zombie xuất hiện.
Có quá nhiều chuyện cứ lặp đi lặp lại đến nỗi tôi chẳng biết nên phản ứng kiểu gì nữa.
Ah, đủ rồi đó… Tôi đây mặc kệ rồi.
Folbert-san, xin hãy làm đi.
Hyun!.... Dosa.
Con zombie đáng thương bị kiếm sắt của Folbert chẻ thành hai nửa.
“Fuu, con này xuất hiện đột ngột quá nên tôi bị bất ngờ. Mà hình như cậu không ngạc nhiên gì hết thì phải?”
“Tinh thần được tôi luyện của tớ sẽ không bị dao động vì chuyện nhỏ nhặt này.”
“Vậy à?” Folbert nói, rõ ràng cậu ấy bị ấn tượng rồi. Nhưng nếu cậu ấy không cãi lại, vậy chẳng phải tôi đang tự đưa đầu vào rọ à? (bối rối)
Khi quan sát con zombie vốn đã ngừng cử động, tôi nhận ra bộ đồ trên người nó.
Đây là bộ quần áo của một nhà nghiên cứu trong một game nọ.
Đây rõ ràng là phá hỏng trật tự thế giới. Đó là vì nơi này là một thế giới fantasy. Đừng có trộn nó với thể loại game giết zombie bằng súng ống hiện đại chứ.
Tôi chắc chắn sẽ không tha cho tên nào bày ra trò này.
Tôi sẽ bắt hắn phải nhận trừng phạt.
“Dù bọn nó yếu khi đi riêng lẻ, nhưng chúng ta không thể chống trả lại một bầy zombie được.”
“Phải… tớ có nên cho bọn chúng nổ banh xác không?”
“Cái này thì…”
Trong lúc nói, Folbert suy nghĩ gì đó.
Và hình như cậu ấy đã nghĩ ra một ý tưởng mới lạ, cậu ấy kêu tôi sử dụng một ma pháp mà tôi có.
Ma pháp đó là……
“Chói quáááá.”
Đây là ma pháp ánh sáng loại đặc biệt, [Shining Ball].
Tuy nhiên, ma pháp của tôi chưa bao giờ được kích hoạt theo kiểu bình thường hết.
Ma pháp này trở nên vô dụng khi ánh sáng chỉ bao quanh tôi.
Thông thường, bạn sẽ tạo ra một quả cầu ánh sáng để tấn công và gây sát thương cực lớn cho undead. Và ngược lại, ma pháp này không có ảnh hưởng gì tới vật thể sống.
Tôi đang dùng nó đây, nhưng do chói quá nên tôi không mở mắt ra được. Vì vậy Folbert nghĩ ra cách là nắm tay nhau dẫn đường cho tôi khi tôi đang nhắm mắt.
Hiệu quả cực kì tốt.
“Va……”
Ju…….!
“Va……”
Ju…….!
Cái game dở hơi gì thế này. Xàm xí quá đi mất.
Và tôi bắt đầu nghĩ như vậy.
Tôi phát sáng, zombie tới, zombie tan thành bụi, hết chuyện.
Tuy nhiên, [Shining Ball] phát huy tác dụng chứng tỏ rằng, họ không bị thối rữa khi còn sống, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà họ biến thành undead sau khi chết.
“Tuyệt quá. Đây sẽ là át chủ bài để chống lại undead.”
“Tớ thì muốn được mở mắt sớm.”
Khuyết điểm là tôi không thể mở mắt vì toàn thân đang phát sáng lập lòe.
Nếu có thứ gì khác ngoài undead tới thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tôi phải trông cậy vào đôi tai của mình và tập trung cảnh giác cao độ thôi.
Pikopiko* Rồi, an toàn…
Tôi vừa kiểm tra xung quanh vừa mơ tưởng được về nhà sớm và ăn tối.
« « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « « «
Thảm họa tớớớớớiiiiiii rồồồồồiiiiiii!!!!!!!!!!!! Au!!!
Phải, đúng rồi đó! Có một động vật quý hiếm màu trắng đang vắt giò lên cổ chạy đây!
Nè, nè, tránh ra, mau tránh đường cho tôi!
Hiện tại chúng tôi đang bị đuổi theo bởi một đám người bốc mùi siêu thối.
Tại sao chuyện lại thành như vậy?
Hãy nhớ lại nào… Từ đó tới nay đã gần 120 triệu năm rồi.
Khoan, chờ đã. Không thể lâu đến vậy được.
Bình tĩnh chút nào.
Uhm… Hình như là xảy ra từ 15 phút trước thì phải?!
“Chẳng có gì ở đây hết, chúng ta có nên về luôn không?”
“Nói thật là tớ cũng đồng ý.”
Riot, người đi dẫn đầu đã dần thấy chán nản.
Không thể trách cậu ấy được.
Nơi này quá bụi bặm và hôi hám, gây ra một cảm giác khó chịu.
Sau khi đi loanh quanh, chúng tôi thấy chỉ có vài căn phòng là không vào được, nhưng có thể nói là bọn tôi đã dạo đúng một vòng tròn quanh ngôi nhà. Hiện giờ bọn tôi đang ở tầng 2, và đang đứng trước căn phòng mà chúng tôi nghĩ là lớn nhất ở đây.
Chẳng có chuyện bất ngờ nào xảy ra cả.
Bọn nhóc cảm thấy chán cũng là bình thường.
Thật ra là chẳng có gì xảy ra luôn ý, nên mọi người đều lơi là cảnh giác.
“Vậy, sau khi mở được phòng này và dòm sơ qua, thì tụi mình về luôn không?”
Riot đặt tay lên nắm đấm cửa đã gần như bị hỏng.
Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu kể từ đó.
Đôi tai của tôi, vốn không tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh do bất cẩn, tự dưng nghe thấy một tiếng động lạ.
Một âm thanh trơn trượt chỉ có thể nghe được khi vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất.
Hồi trước tôi đã từng nghe thấy âm thanh này.
Còn là một thứ kinh dị nữa kia… Ah, tôi nhớ rồi!
“Riot! Không được mở cái cửa đó!”
“Hả?”
Tôi biết rất rõ âm thanh này.
Vì nó nghe như tiếng bước chân của quái vật trong các video game.
Không, giống y hệt luôn.
“Vặn nấm đấm cửa về lại vị trí ban nãy của nó và từ từ rời khỏi chỗ cậu đang đứng…”
“Được, được rồi, từ từ phải không?”
Riot nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa về lại vị trí cũ của nó…
Chờ chút, tôi chắc chắn tốc độ này không thể gọi là chậm được, định nghĩa “chậm” của cậu kì cục thật.
……………..
“Xong, tớ xoay nắm đấm cửa về như cũ rồi. Vậy, bọn mình quay lại bãi biển nha?”
Khi Riot quay lại và cười với chúng tôi, cánh cửa chậm rãi mở ra kèm theo mấy tiếng “rắc rắc”.
Đúng như dự đoán, nắm đấm cửa đã bị phá hỏng ngay lúc đó.
“~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!”
Mọi người trừ Riot, đều đang thầm hét lên trong lòng.
Chúng xuất hiện trong phòng như những bóng ma và nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự căm thù. Một nhóm xác chết biết đi đông đảo.
Có lẽ chúng đã chết rất lâu rồi.
Da trên người chúng đã thối rữa và giòi bò ra từ những kẽ hở.
Những cái xương đang lộ ra kia nhìn khiếp quá.
Vì thịt thà vẫn treo lủng lẳng trên đó, trông chúng kinh dị hơn skeleton nhiều.
Chúng chính là “Zombie”.
“Riot! Sau lưng cậu!”
Đáp lại tiếng kêu của Ganzurok, Riot tránh đòn tấn công của zombie ngay trong đường tơ kẽ tóc.
“Cái, cái gì đây?! Bọn này là thứ gì vậy?”
“Chúng là Zombie! Linda, hạn chế tấn công bằng ma pháp lửa, nếu không chúng ta sẽ không chạy thoát được. Dùng ma pháp hệ ánh sáng hay gió đi… Linda?”
Folbert cố giữ bình tĩnh và đưa ra chỉ thị, nhưng quan trọng hơn, Linda…
“Abababababababababa.” [note10833]
Thế đấy, cậu ấy lâm vào trạng thái hoảng loạn rồi.
Vì tình hình bây giờ rất nguy cấp, nên tôi không thể để cậu ấy như vậy mãi được.
Chúng ta phải “khởi động lại” cậu ấy thôi!
“Lũ khốn!”
Gucha* Tôi nghe thấy một âm thanh khá kinh tởm và một tiếng hét.
Hiển nhiên là Riot đã đấm con zombie bằng tay không.
Đầu của con zombie bị thổi bay bởi cú đấm và đập vào tường.
Cái đầu vỡ nát và những thứ bên trong bắn tung tóe ra khắp nơi.
Có vẻ như cơ thể zombie sẽ trở nên giòn xốp sau một thời gian, tuy vấn đề ở đây chính là số lượng.
Tôi không biết có bao nhiêu con bị nhét vào căn phòng chật hẹp này, nhưng đếm sơ sơ đã thấy có 30 con rồi.
Chúng khiến tôi muốn hỏi ngược lại rằng chúng có phải là những công nhân viên đang chen lấn trên chuyến tàu đông đúc không.
“Ew~~ Tụi nó hôi quá~~~~~~~”
Riot đang đánh nhau với lũ zombie trong khi toàn thân dính đầy mảnh vụn cơ thể của chúng, và cậu ấy đang dần bị áp đảo bởi số lượng zombie kia.
“……… Chúng đông quá. Tạm thời hãy rút lui và giao chiến với chúng ở lối vào sảnh dinh thự.”
“Oi, cậu có nghe không vậy?! Lối vào sảnh dinh thự! Mấy cậu đi trước đi!”
Hulitia xem xét tình hình và Ganzurok lên tiếng chỉ đạo chúng tôi từ phía bọc hậu.
Riot đang cố hết sức đánh trả lũ zombie, nhưng cứ tiếp tục vậy thì chúng tôi sẽ bị chúng dùng thịt đè người mất.
“Ganzurok, cho tôi mượn một vũ khí.”
“Oh, dùng cái này!”
Ganzurok lấy ra một món vũ khí thượng hạng từ [Storage] và đưa nó cho Hulitia.
Cậu ấy nhận thanh kiếm và dũng cảm đối mặt với lũ zombie.
“Linda! Mau tỉnh lại đi! Chúng ta đang rút lui!”
Linda không trả lời Folbert, cô ấy chỉ tiếp tục run rẩy.
Chúng tôi sẽ không đời nào có kết cục như vậy! Trong những lúc thế này… phải làm thế này thôi!
“Fumyu!”
Tôi dùng tay kéo căng hai má của Linda.
Đây rồi, đây rồi, một gương mặt kì cục~!
Và cuối cùng Linda, người đang trong trạng thái hoảng loạn đã tỉnh lại.
Nhiêu đây chắc đủ rồi.
“Linda, lũ siêu thối đang đến nên chúng ta phải chạy thôi…”
“El-chan, đáng lẽ trước khi chạy đi cậu phải nói hết câu trước đã!”
Linda đã “khởi động lại” nên bọn tôi cùng chạy tới lối vào lâu đài.
Riot, Ganzurok và Hulitia ở lại để giữ chân bọn zombie.
Tại cửa ra vào nơi chúng tôi hướng đến đã tụ tập một đám đông siêu hôi thối.
Khung cảnh đó hệt như ác mộng. Còn bốc mùi nữa.
“Tại sao lại có quá nhiều zombie vậy…?”
Folbert tỏ vẻ nghi ngờ khi nhìn cảnh tượng này.
Và tôi thì che mặt mình để tránh khỏi mùi hôi. Dù sao thì, thực sự thối quá đi mất.
Tôi phải làm gì đó với cái mùi hôi vốn đã bao trùm toàn bộ nơi này.
Đúng rồi, mở cửa sổ ra nào.
Làm vậy sẽ dễ thở hơn.
Huhm? Cửa sổ...? Có một cái kìa!
“Nè, chúng ta không thể thoát bằng cửa sổ sao?”
“À… cửa sổ không mở được.”
Folbert dùng thanh kiếm sắt cố chém vào cánh cửa, nhưng các nhát chém đều bị một sức mạnh vô hình ngăn lại.
Tôi cũng ráng vươn người với tới cái cửa… nhưng tôi quá lùn và không chạm vào nó được. Khốn nạn thật.
“Thời điểm lộ diện của bọn zombie quá kì quái. Và đáng lẽ cánh cửa nơi mà bọn chúng xông ra phải bị khóa và không mở được… Tôi cảm thấy có ai đó đang giật dây sau chuyện này.”
“Chết tiệt, chúng ta phải làm gì đây? Có nên họp lại với nhóm Riot và thử mở đường máu từ phía trước không?”
Trong lúc Folbert và Danan nói chuyện, một con zombie đã để ý tới bọn tôi.
Sau khi nó gầm gừ một tiếng nhỏ và tiến lại gần chúng tôi, lũ zombie kia cũng lần lượt di chuyển và cuối cùng chúng xông tới chỗ bọn tôi đứng như thể một trận tuyết lở.
Một trận tuyết lở zombie đúng nghĩa.
“Hả? Chúng ta bị nhắm rồi, hãy mau chạy đi!”
“D,Dù cậu có nói chạy trốn thì… chạy đi đâu bây giờ?”
“Tản ra và chạy!”
“Oiiiiiiiii! Tách nhau ra là một flag hủy diệt đó!”
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Danan và Linda trở nên hoảng loạn và họ đã tản ra nhiều hướng để chạy trốn.
Tôi cũng nên chạy thôi, nhưng tốc độ của tôi quá chậm và sức mạnh thể chất của tôi thì không nhiều.
Tôi đang trực tiếp hứng chịu bất lợi khi là một Phục sư đây.
Tôi quá chậm đến nỗi… chẳng muốn tự cười chế giễu bản thân nữa.
Bàn tay của lũ zombie ngày càng vươn tới gần tôi.
Cứ thế này thì tôi sẽ chết chắc! Cho đáng đời… Tôi có nên tự phát nổ không?
“Eltina, chạy mau! [Wind Ball]”
Folbert tung ra một phép tấn công cơ bản hệ gió [Wind Ball] vào đám zombie và thành công ngăn bọn chúng di chuyển trong thoáng chốc. Nhưng nó chỉ hiệu quả trong giây lát, rồi bọn zombie tiếp tục tràn tới.
Folbert, người vừa tạo ra khoảnh khắc đó bắt đầu co giò chạy, cõng theo tôi trên lưng.
“Ôi… bạn tốt của tớ.”
“Cậu sẽ cắn trúng lưỡi nếu nói chuyện đó! Xin hãy bám chắc vào!”[note10834]
… Và câu chuyện lại quay về điểm khởi đầu.
“Haha… chúng ta cắt đuôi được lũ kia chưa?”
“Hiện tại thì được rồi. Mà chỗ này là nào vậy?”
Chúng tôi đã chạy bán sống bán chết khỏi bọn zombie, nên chẳng rõ đã chạy qua những nơi nào và nơi mình đang đứng là nơi nào.
Một trong những lí do khiến chúng tôi mù tịt về chỗ này là vì những cánh cửa trước đó vốn không mở được nay đã có thể mở.
Sau khi hai đứa bình tĩnh lại và nhìn xung quanh căn phòng, nơi này có vẻ là một phòng nghiên cứu cá nhân. Chắc là gần đây vẫn có người dùng nó, nhưng đúng là một căn phòng đẹp tuyệt… ngoại trừ mấy vệt máu loang lổ chỗ này chỗ kia.
“Chắc chắn đây là một phòng nghiên cứu. Nếu tớ nhìn kĩ thì, phòng này dính đầy máu. Ở đây đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
“Nhìn cũng giống đó. Nếu xem xét mức độ khô của máu… thì dù ở đây xảy ra chuyện gì, chuyện đó cũng xảy ra khá lâu rồi.”
Trong lúc cầu nguyện lũ zombie sẽ không đột nhập vào đây, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi một chút.
“Vậy giờ, ta làm gì?”
“Trước tiên chúng ta nên họp lại với mọi ngưởi. Sau đó phải rời khỏi lâu đài. Những gì hai ta có thể làm là rất ít. Tớ nghĩ họp lại với mọi người là phương án tốt nhất.”
Và còn một chuyện cần làm nữa.
Đó là thu thập bằng chứng về lâu đài này và trình lên cho nhà vua.
Lâu đài này sẽ không bao giờ được phép tồn tại.
Chuyện này không thể gọi là tự nhiên mà có được.
Được rồi, lí do này nghe rất chính đáng!
Alp-ossan-sensei sẽ không tức giận đâu.
… Chắc vậy.
Khám phá thư viện nào.
“Eltina, cái này…”
Thứ Folbert đưa cho tôi là một quyển sách bê bết máu.
Tôi hi vọng trong đây sẽ có vài thứ có thể dùng làm bằng chứng.
Những cuốn sách như thế này là vật phẩm quan trọng trong vài game.
Hãy đọc thật kĩ thứ này thôi.
Xem nào… Trong sách có gì đây?
Ununu, có quá nhiều chỗ bị dính máu và không thể đọc.
Biết làm sao được, thôi thì đọc những chỗ nào có thể đọc vậy.
“Hôm nay ở trụ sở… ngôi mộ… sẽ… bắt đầu thí nghiệ… mục tiêu… đến những người dân trong dinh thự… khóa lại…”
Dù chỉ đọc được những chữ ngắt quãng, tôi đã hiểu được nội dung.
Hay đúng hơn, những thông tin này giống y hệt trong một game nọ.
Tôi lật sang trang khác của cuốn nhật ký.
“Tôi đã bị lừa! Không chỉ người dân trong dinh thự, ngay cả tôi cũng… Tay tôi đã…! Ah! Cơ thể tôi!!”
Tôi lật qua trang tiếp theo.
“…….. Ngứa quá…….. Numencha…..”
…………
“Numencha là cái quần què gì?!”
Tôi quăng cuốn nhật ký nhuốm máu xuống sàn nhà.
Nếu đã viết, vậy thì viết cho xong đi!!
“Vaa……..!!”
Tủ quần áo gần đó đột nhiên bị mở ra cái ầm, và một con zombie xuất hiện.
Có quá nhiều chuyện cứ lặp đi lặp lại đến nỗi tôi chẳng biết nên phản ứng kiểu gì nữa.
Ah, đủ rồi đó… Tôi đây mặc kệ rồi.
Folbert-san, xin hãy làm đi.
Hyun!.... Dosa.
Con zombie đáng thương bị kiếm sắt của Folbert chẻ thành hai nửa.
“Fuu, con này xuất hiện đột ngột quá nên tôi bị bất ngờ. Mà hình như cậu không ngạc nhiên gì hết thì phải?”
“Tinh thần được tôi luyện của tớ sẽ không bị dao động vì chuyện nhỏ nhặt này.”
“Vậy à?” Folbert nói, rõ ràng cậu ấy bị ấn tượng rồi. Nhưng nếu cậu ấy không cãi lại, vậy chẳng phải tôi đang tự đưa đầu vào rọ à? (bối rối)
Khi quan sát con zombie vốn đã ngừng cử động, tôi nhận ra bộ đồ trên người nó.
Đây là bộ quần áo của một nhà nghiên cứu trong một game nọ.
Đây rõ ràng là phá hỏng trật tự thế giới. Đó là vì nơi này là một thế giới fantasy. Đừng có trộn nó với thể loại game giết zombie bằng súng ống hiện đại chứ.
Tôi chắc chắn sẽ không tha cho tên nào bày ra trò này.
Tôi sẽ bắt hắn phải nhận trừng phạt.
“Dù bọn nó yếu khi đi riêng lẻ, nhưng chúng ta không thể chống trả lại một bầy zombie được.”
“Phải… tớ có nên cho bọn chúng nổ banh xác không?”
“Cái này thì…”
Trong lúc nói, Folbert suy nghĩ gì đó.
Và hình như cậu ấy đã nghĩ ra một ý tưởng mới lạ, cậu ấy kêu tôi sử dụng một ma pháp mà tôi có.
Ma pháp đó là……
“Chói quáááá.”
Đây là ma pháp ánh sáng loại đặc biệt, [Shining Ball].
Tuy nhiên, ma pháp của tôi chưa bao giờ được kích hoạt theo kiểu bình thường hết.
Ma pháp này trở nên vô dụng khi ánh sáng chỉ bao quanh tôi.
Thông thường, bạn sẽ tạo ra một quả cầu ánh sáng để tấn công và gây sát thương cực lớn cho undead. Và ngược lại, ma pháp này không có ảnh hưởng gì tới vật thể sống.
Tôi đang dùng nó đây, nhưng do chói quá nên tôi không mở mắt ra được. Vì vậy Folbert nghĩ ra cách là nắm tay nhau dẫn đường cho tôi khi tôi đang nhắm mắt.
Hiệu quả cực kì tốt.
“Va……”
Ju…….!
“Va……”
Ju…….!
Cái game dở hơi gì thế này. Xàm xí quá đi mất.
Và tôi bắt đầu nghĩ như vậy.
Tôi phát sáng, zombie tới, zombie tan thành bụi, hết chuyện.
Tuy nhiên, [Shining Ball] phát huy tác dụng chứng tỏ rằng, họ không bị thối rữa khi còn sống, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà họ biến thành undead sau khi chết.
“Tuyệt quá. Đây sẽ là át chủ bài để chống lại undead.”
“Tớ thì muốn được mở mắt sớm.”
Khuyết điểm là tôi không thể mở mắt vì toàn thân đang phát sáng lập lòe.
Nếu có thứ gì khác ngoài undead tới thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tôi phải trông cậy vào đôi tai của mình và tập trung cảnh giác cao độ thôi.
Pikopiko* Rồi, an toàn…
Tôi vừa kiểm tra xung quanh vừa mơ tưởng được về nhà sớm và ăn tối.
Danh sách chương