Đi được nửa đường, Tần Nùng nói với chị gái đang lái xe: "Chị phải trông chừng anh rể chặt hơn một chút mới được. Bên ngoài phồn hoa, người ưu tú như anh rể chắc chắn sẽ được rất nhiều phụ nữ thương nhớ.”
Tần Ý nghe lời em gái nói xong lại cười lắc đầu: “Chuyện của anh rể em chị không quản được, giữa chị với anh rể em cũng không như em tưởng.”
Tần Nùng khó hiểu hỏi chị: “Vậy là thế nào?”
Tần Ý nắm tay lái, dõi mắt nhìn phía trước, vẻ mặt có chút lãnh đạm: “Đám cưới của chị với anh rể em vốn không dựa trên cơ sở tình cảm.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chị cô nhắc tới quan hệ giữa chị ấy với anh rể, không khỏi giật mình, thật lâu sau mới hỏi: “Nếu không có tình cảm, vậy vì sao hai người lại… kết hôn?”
Tần Ý cười cười, “Người trưởng thành vốn là như vậy, thích hợp thì kết hôn, tình cảm chỉ là thứ yếu.”
Chị gái cô là nhà thiết kế nội thất có chút danh tiếng. Trong mắt Tần Nùng, chị gái dịu dàng đoan trang hệt như tiên nữ vậy, cô vẫn luôn cảm thấy chị gái với anh rể rất môn đăng hội đối, hai người đều thuộc loại trưởng thành chín chắn, sự nghiệp thành công.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, hôn nhân của bọn họ vốn không dựa trên cơ sở tình yêu!
Không biết vì sao, đột nhiên Tần Nùng có cảm giác mộng tưởng tan vỡ.
Hu hu hu, cô sẽ không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa!
…
Ngày hôm sau, Tần Nùng ôm oán hận tới tính sổ với cô bạn thân. Gia hỏa này nhờ bạn trai mình bắc cầu giúp, nói muốn tìm kim chủ làm chỗ dựa cho cô, kết quả không biết cây cầu này được bắc kiểu gì, vậy mà lại trực tiếp dẫn cô tới trên giường anh rể. Thật đúng là quá đáng!
Lâm Tiếu nghe thấy chuyện này cũng hoảng hốt biến sắc, vội vàng tìm bạn trai Kỳ Chí tới. Kỳ Chí là phú nhị đại, công tử ca nổi tiếng thành phố A, ân nhậu chơi bời món nào cũng giỏi, mạng lưới quan hệ cũng rất rộng. Liêu tổng mà cậu ta dắt mối giúp cô lần này là ông chủ của một công ty truyền thông nào đó.
Tần Ý nghe lời em gái nói xong lại cười lắc đầu: “Chuyện của anh rể em chị không quản được, giữa chị với anh rể em cũng không như em tưởng.”
Tần Nùng khó hiểu hỏi chị: “Vậy là thế nào?”
Tần Ý nắm tay lái, dõi mắt nhìn phía trước, vẻ mặt có chút lãnh đạm: “Đám cưới của chị với anh rể em vốn không dựa trên cơ sở tình cảm.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chị cô nhắc tới quan hệ giữa chị ấy với anh rể, không khỏi giật mình, thật lâu sau mới hỏi: “Nếu không có tình cảm, vậy vì sao hai người lại… kết hôn?”
Tần Ý cười cười, “Người trưởng thành vốn là như vậy, thích hợp thì kết hôn, tình cảm chỉ là thứ yếu.”
Chị gái cô là nhà thiết kế nội thất có chút danh tiếng. Trong mắt Tần Nùng, chị gái dịu dàng đoan trang hệt như tiên nữ vậy, cô vẫn luôn cảm thấy chị gái với anh rể rất môn đăng hội đối, hai người đều thuộc loại trưởng thành chín chắn, sự nghiệp thành công.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, hôn nhân của bọn họ vốn không dựa trên cơ sở tình yêu!
Không biết vì sao, đột nhiên Tần Nùng có cảm giác mộng tưởng tan vỡ.
Hu hu hu, cô sẽ không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa!
…
Ngày hôm sau, Tần Nùng ôm oán hận tới tính sổ với cô bạn thân. Gia hỏa này nhờ bạn trai mình bắc cầu giúp, nói muốn tìm kim chủ làm chỗ dựa cho cô, kết quả không biết cây cầu này được bắc kiểu gì, vậy mà lại trực tiếp dẫn cô tới trên giường anh rể. Thật đúng là quá đáng!
Lâm Tiếu nghe thấy chuyện này cũng hoảng hốt biến sắc, vội vàng tìm bạn trai Kỳ Chí tới. Kỳ Chí là phú nhị đại, công tử ca nổi tiếng thành phố A, ân nhậu chơi bời món nào cũng giỏi, mạng lưới quan hệ cũng rất rộng. Liêu tổng mà cậu ta dắt mối giúp cô lần này là ông chủ của một công ty truyền thông nào đó.
Không nghĩ tới cuối cùng lại náo ra trò cười như vậy.
Sau khi kiểm tra một phen, rất nhanh Kỳ Chí đã phát hiện bản thân anh ta nhìn nhầm số phòng. Tối qua Liêu tổng ở phòng số 2396, kết quả khi anh ta báo cho Tần Nùng lại báo thành 2369, từ đó mới tạo thành sai lầm lớn như vậy.
Lâm Tiếu tức giận tới mức véo mạnh lấy tai anh ta “69, 69, đầy trong lần anh chỉ có phế liệu màu vàng(1)! Lần này còn làm chậm trễ tiền đồ của bạn em!”
(1) Màu vàng (hoàng sắc): Màu tượng trưng cho văn hóa phẩm đồi trụy ở Trung Quốc. Tảo hoàng = càn quét mại dâm, phế liệu màu vàng: các nội dung 18+.
Kỳ Chí vội vàng cứu vớt lỗ tai của mình, cười nịnh: “Như vậy đi, để anh lập công chuộc tội, cuối tuần này anh mời mọi người tới câu lạc bộ nổi tiếng nhất thành phố A chơi. Tới đó rồi, muốn ông chủ lớn cỡ nào cũng có, mọi người tùy ý chọn lựa.”
Lúc này Lâm Tiếu mới hài lòng gật đầu: “Như vậy còn được!”
Tần Nùng cười xấu hổ, “Như vậy không ổn lắm đâu, mình thấy hay là thôi đi.”
Lâm Tiếu trừng mắt, bá khí vô cùng mà nói: “Thôi cái gì mà thôi, không tìm chỗ dựa sao cậu có thể nổi tiếng được? Sao có thể cướp được tài nguyên? Cậu quên cậu đã bị đá như thế nào rồi sao? Không phải tên giáo thảo chó má kia chê cậu không nổi tiếng, nên mới quay đầu dính lấy Triệu Chi Chi?”
Tần Nùng thở dài, vội vàng xin tha: “Được được được, mình đi, mình đi!”
Danh sách chương