Sau một trận rối loạn gà bay chó sủa, cuối cùng Tần Nùng cũng mặc áo ngủ xong. Vì chứng tỏ bản thân mình tuyệt không có ý đồ không an phận gì với anh rể, cô còn vòng đai lưng hai vòng, thắt nút lại, còn dùng chăn phủ kín cơ thể trần truồng của anh rể, ngăn hết tất cả khả năng lộ da thịt.
Sau đó cô cúi đầu lấy khăn giấy lau tinh dịch còn lưu lại trên mặt. Lau một lúc lâu, cảm giác như đã lau khô nhưng lại cũng như chưa khô, cô cứ cảm thấy có mùi tanh nồng còn quẩn quanh chóp mũi, lau thế nào cũng không thể lau sạch được.
Lý Thần Niên bị bỏ thuốc, tứ chi vốn chẳng còn sức lực gì đáng nói. Nhưng vì vừa rồi mới bắn tinh một lần khiến thân thể được thoải mái hơn nhiều, có điều sắc mặt anh vẫn không dễ coi chút nào, ngược lại còn âm trầm cực kỳ, hệt như vai phản diện trong phim truyền hình.
Cũng may anh có vẻ ngoài đủ đẹp trai, ở thế giới xem mặt đánh giá người này, chỉ riêng nhan sắc của anh đã đủ để người ta xem nhẹ sự lạnh lùng cứng rắn kia.
Từ nửa năm trước khi Tần Nùng nhìn thấy người anh rể này lần đầu tiên, cô đã cảm thấy hơi sợ anh, bởi vì anh quá nghiêm túc quá lãnh đạm, cảm giác như trưởng bối vậy. Mỗi lần gặp mặt, cô thật sự không dám đứng trước mặt anh rể lâu quá năm phút.
Không nghĩ tới một thời gian không gặp, hai người lại gặp lại nhau với phương thức kỳ dị như vậy.
Lý Thần Niên dựa đầu vào giường gọi điện thoại, kêu trợ lý đến đưa anh tới bệnh viện kiểm tra thân thể. Cũng không biết đối phương đã bỏ thuốc gì mà tới tận giờ phút này tay chân anh vẫn bủn rủn, không thể nhấc nổi chút sức lực, nhưng côn thịt thì cứ luôn cương cứng như thế.
Cho dù đã từng bắn một lần nhưng anh vẫn thấy còn lâu mới đủ. Nếu không phải anh có lực tự chủ hơn người, chỉ sợ anh đã nổi điên mà đè cô em vợ dưới người thao lộng.
Anh đặt điện thoại xuống, nâng mi nhìn về phía cô em vợ đang đứng bên mép giường, nặng nề mà thở ra một hơi: “Nói đi, thế này là thế nào, Liêu tổng là ai?”
Giọng điệu kia hệt như đang thẩm vấn phạm nhân vậy. Thế nhưng vì biết thân thể dưới chăn của anh còn đang trần trụi, Tần Nùng cảm thấy khí thế của anh cũng yếu hơn thường ngày hai phần ba, có vẻ không còn đáng sợ như trước.
Nhưng chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt, trốn thế nào cũng không trốn được.
Sau đó cô cúi đầu lấy khăn giấy lau tinh dịch còn lưu lại trên mặt. Lau một lúc lâu, cảm giác như đã lau khô nhưng lại cũng như chưa khô, cô cứ cảm thấy có mùi tanh nồng còn quẩn quanh chóp mũi, lau thế nào cũng không thể lau sạch được.
Lý Thần Niên bị bỏ thuốc, tứ chi vốn chẳng còn sức lực gì đáng nói. Nhưng vì vừa rồi mới bắn tinh một lần khiến thân thể được thoải mái hơn nhiều, có điều sắc mặt anh vẫn không dễ coi chút nào, ngược lại còn âm trầm cực kỳ, hệt như vai phản diện trong phim truyền hình.
Cũng may anh có vẻ ngoài đủ đẹp trai, ở thế giới xem mặt đánh giá người này, chỉ riêng nhan sắc của anh đã đủ để người ta xem nhẹ sự lạnh lùng cứng rắn kia.
Từ nửa năm trước khi Tần Nùng nhìn thấy người anh rể này lần đầu tiên, cô đã cảm thấy hơi sợ anh, bởi vì anh quá nghiêm túc quá lãnh đạm, cảm giác như trưởng bối vậy. Mỗi lần gặp mặt, cô thật sự không dám đứng trước mặt anh rể lâu quá năm phút.
Không nghĩ tới một thời gian không gặp, hai người lại gặp lại nhau với phương thức kỳ dị như vậy.
Lý Thần Niên dựa đầu vào giường gọi điện thoại, kêu trợ lý đến đưa anh tới bệnh viện kiểm tra thân thể. Cũng không biết đối phương đã bỏ thuốc gì mà tới tận giờ phút này tay chân anh vẫn bủn rủn, không thể nhấc nổi chút sức lực, nhưng côn thịt thì cứ luôn cương cứng như thế.
Cho dù đã từng bắn một lần nhưng anh vẫn thấy còn lâu mới đủ. Nếu không phải anh có lực tự chủ hơn người, chỉ sợ anh đã nổi điên mà đè cô em vợ dưới người thao lộng.
Anh đặt điện thoại xuống, nâng mi nhìn về phía cô em vợ đang đứng bên mép giường, nặng nề mà thở ra một hơi: “Nói đi, thế này là thế nào, Liêu tổng là ai?”
Giọng điệu kia hệt như đang thẩm vấn phạm nhân vậy. Thế nhưng vì biết thân thể dưới chăn của anh còn đang trần trụi, Tần Nùng cảm thấy khí thế của anh cũng yếu hơn thường ngày hai phần ba, có vẻ không còn đáng sợ như trước.
Nhưng chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt, trốn thế nào cũng không trốn được.
Cô cúi đầu, há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: “Em… Em cũng không quen biết.”
Lý Thần Niên cho rằng mình nghe nhầm, “Không quen biết? Không quen biết mà em chuẩn bị lên giường với người ta?”
Nếu không phải trời xui đất khiến đụng phải anh, có lẽ giờ này cô em vợ đã “làm” với tên Liêu tổng quỷ quái kia.
Vừa nghĩ như vậy, Lý Thần Niên lại cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Tần Nùng lại cúi đầu thấp hơn, trầm mặc không phản bác.
Trong lúc nhất thời Lý Thần Niên cũng không biết nên nói gì cho phải. Dù sao mình và cô em vợ này cũng không thân, chỉ biết vợ anh Tần Ý cực kỳ cưng chiều cô em này.
Thôi, đợi khi về nhà lại nói lại chuyện này cho Tần Ý. Con gái con nứa ở ngoài một mình, không học được cách bảo vệ bản thân lại muốn đi đường tắt kiếm tiền, rất dễ ngộ nhập lạc lối.
Anh vừa nghĩ như vậy đã thấy cô em vợ chớp chớp đôi mắt to, cực kỳ đáng thương mà nhìn anh, sau đó dùng giọng điệu gần như cầu xin mà nói: “Anh rể, anh có thể đừng nói chuyện này cho chị gái em biết được không?”
Danh sách chương