Chương 2089

Hơi thở như hoa lan, hương thơm phả vào trong mũi, khiến cho con người ta động lòng.

Bữa tiệc từ thiện bắt đầu, tập đoàn n Đặc lấy ra một số thứ như đồ cổ, bức tranh nổi tiếng, đồ trang sức để bán đấu giá, đồng thời tuyên bố rằng tất cả số tiền thu được sẽ được quyên góp cho Hoa Quốc để hỗ trợ các vùng miền núi nghèo khó.

Nghe đến đây, Tề Đẳng Nhàn cũng không còn bất ngờ về việc tại sao tập đoàn n Đặc rõ ràng rất khét tiếng nhưng ở trong Hoa Quốc vẫn có rất nhiều người bao che cho bọn họ đến như vậy.

Trần Ngư đấu giá một bức tranh sơn dầu cho có lệ và tiêu tốn mất hơn một triệu đô la Mỹ, ở trong bữa tiệc này, con số đó đã đủ để tiến vào trong top 5 rồi.

Sau khi phiên đấu giá kết thúc, Chu Quang Vinh lên sân khấu thông báo số tiền quyên góp được trong bữa tiệc từ thiện này và cam kết về việc sẽ sử dụng những kênh nào để tiến hành quyên góp.

“Tiếp theo đây, tôi xin mời anh Tạ Thiên Tiều, chủ tịch của quỹ từ thiện Tạ thị, tổ chức đang hợp tác với tập đoàn n Đặc của chúng tôi! Việc quyên góp lần này sẽ do anh ấy giám sát toàn bộ quá trình.” Chu Quang Vinh cầm micro và trầm giọng nói.

Lời này nói ra khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc một phen.

Tạ Thiên Tiều? Đó chẳng phải là thiếu gia của Tạ gia ở Bắc Kinh hay sao?

Quỹ từ thiện Tạ thị chính là một trong những sản nghiệp dưới tên Tạ gia, chuyên môn làm một vài dự án từ thiện và rất nổi tiếng trên khắp Hoa Quốc.

“Thì ra người đứng sau anh Chu chính là Tạ gia ở Bắc Kinh à! Chẳng trách chỉ trong vòng vài năm mà tập đoàn n Đặc lại lớn mạnh đến như thế, thì ra là có nguồn tài nguyên khổng lồ này.”

“Én xưa nhà Tạ, nhà Vương; Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia! Hai nhà Vương, Tạ ở Bắc Kinh đều là ông trùm, Tạ gia thế mà lại là người đứng sau tập đoàn n Đặc!”

Trần Ngư nghe thấy người được mời ra lại là Tạ Thiên Tiều thì cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tạ Thiên Tiều có thể nói là nhân vật cấp cao ở trong Tạ gia rồi, lần này hắn ta thế mà lại xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện của tập đoàn n Đặc sao? Xem ra bọn họ đã quyết tâm nuốt chửng mình rồi.

“Tôi đã chốt sổ Trần Ngư rồi, chúa Giêsu cũng không giữ lại được!” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ở bên cạnh ném ra một câu.

Trần Ngư dở khóc dở cười, cô ấy nói: “Anh chốt cái quần què chứ chốt!”

Tạ Thiên Tiều là một người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, hơn nữa còn phong độ ngời ngời.

Hắn ta vừa mới xuất hiện đã làm lu mờ gần như tất cả những người đàn ông đang có mặt ở trong bữa tiệc hôm nay.

Chuyện này cũng rất bình thường thôi, những tên dế nhũi cả ngày trốn trong Quang Dương để làm ăn phi pháp này sao có thể so với những cậu ấm có xuất thân từ những gia tộc lớn ở Bắc Kinh cơ chứ?

Tạ Thiên Tiều vừa mới xuất hiện trên sân khấu đã ngay lập tức thu hút những tràng pháo tay như sấm, tất cả những người đẹp đang có mặt ở đó đều nhao nhao ném cho hắn ta những ánh nhìn quyến rũ, hy vọng có thể giành được sự chú ý của hắn ta.

Có điều, ánh mắt của Tạ Thiên Tiều lại chỉ dừng lại trên người Trần Ngư trong vòng vài giây.

“Hắn ta nhìn trúng cô rồi.” Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng nói.

“Không phải rất bình thường sao?” Trần Ngư ngồi vắt chân và nói với giọng bình tĩnh giống như một vị nữ vương đang kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay vậy.

Tề Đẳng Nhàn định nói cô ấy tự luyến nhưng lại cảm thấy hình như người ta cũng có tư cách để tự luyến mà, dù sao thì ngay cả hắn cũng thích ngắm nhìn cô ấy!

Sau khi lên sân khấu, Tạ Thiên Tiều đón lấy chiếc micro trong tay Chu Quang Vinh và mở miệng nói ra những lời khá là quang minh chính đại, nói cái gì mà quỹ từ thiện Tạ thị nhất định sẽ không phụ lòng yêu mến của mọi người, vả lại hắn ta sẽ giám sát chặt chẽ từ đầu đến cuối khoản quyên góp này vân vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện