Chương 124

“Hình như có chuyện đấy.” Hướng Đông Thanh bình tĩnh nói, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chậm rãi xử lý tài liệu.

Tề Đẳng Nhàn nói “Tôi muốn lấy hai hạng mục kiếm được kha khá tiền của miếng đất này cho tập đoàn Kiều thị.”

Hướng Đông Thanh nghe xong, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kì cảm xúc nào, bình tĩnh nói “Chuyện này anh tự sắp xếp, lát nữa tự tìm người chuyên phụ trách là được rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nói “Được, cứ vậy đi.”

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, trong mắt Hướng Đông Thanh liền hiện lên một tia giảo hoạt, mang theo một chút toan tính.

“Vương tổng?” Hướng Đông Thanh nghe điện thoại Vương tổng gọi đến, mời cô ta ăn một bữa.

“Được, đúng lúc tôi đang muốn ăn cá Thạch Oa của nhà đấy.”

“Vậy thì, tan làm không gặp không về.”

Nói xong liền ngắt điện thoại, Hướng Đông Thanh xoay chiếc bút bi trong tay, suy nghĩ đối sách.

Tập đoàn Hổ Môn có xu hướng hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Từ thị, một bên là rắn địa phương, một bên là rồng qua sông, hai bên mà hợp tác với nhau, tập đoàn Hướng thị liền không có cơ hội giãy dụa.

(*地头蛇-rắn địa phương: nghĩa là thế lực vô cùng có sức ảnh hưởng trong một khu vực, 过江龙-rồng qua sông: nghĩa là thế lực đến từ bên ngoài vô cùng lớn mạnh.)

Vậy nên, cô ta quyết định tạm thời ổn định Vương Hổ trước, ngẫu nhiên ăn cơm cùng anh ta, thể hiện thái độ không rõ ràng, đợi đến lúc hoàn toàn chuyển được hết tiền đi, rồi mới đối đầu.

“Sao dạo gần đây cứ nghĩ đến đùi cả ngày vậy!” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi hỗn loạn, ,cố gắng vứt hình ảnh đôi chân dài của Hướng Đông Thanh ra khỏi đầu.

Lúc trước ở trong tù, một tháng mười ngày không nhìn một người phụ nữ, kể cả có nhìn thấy cũng không phải là mỹ nữ, nên mưới tâm vô tạp niệm.

Bây giờ quay lại thành phố, xung quanh lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh, còn có một Lý Vân Uyển lúc nào cũng muốn “hôi của”, nên, đầu óc có hơi loạn cũng là chuyện bình thường.

“Bảo sao Khưu Xứ Cơ một lòng cầu đào, nên đã trực tiếp tự thiến. Đàn bà , quả nhiên chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ xuất chiêu.” Tề Đẳng Nhàn hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nghĩ.

Vừa mới bước ra ngoài cửa, một chiếc BMW màu xanh phóng đến, dừng ở trước mặt hắn, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Lý Vân Uyển.

“Anh Tề, lên xe đi, tôi mời anh đi ăn.” Lý Vân Uyển cười nói.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp quên sạch sẽ suy nghĩ phải tránh xa Lý Vân Uyển, mở cửa xe, đúng lúc chưa ăn tối.

Lý Vân Uyển nói “Anh Tề, thủ đoạn của anh quả thật là sớm rền gió cuốn, nhanh như vậy đã giải quyết được Lâm Vãn Thu rồi, tôi vừa mới nhìn thấy bài xin lỗi công bố trên mạng rồi.”

Đến trước cửa nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn gặp phải người quen, con trai cả Hoàng Văn Lãng, Hoãng Kỳ Bân.

Hoàng Kỳ Bân thấy Tề Đẳng Nhàn đi cùng bạn gái, cũng chỉ cười khách sáo gật đầu chào hỏi mà thôi, phong độ như vậy, quả thật không hổ danh là con trai nhà thị trưởng.

“Người chào hỏi anh là ai vậy? Sao tôi thấy quen thế nhỉ.” Lý Vân Uyển tò mò hỏi.

“Con trai của Hoàng Văn Lãng, Hoàng Kỳ Bân.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Lý Vân Uyển kinh ngạc ở trong lòng, loại người như Hoàng Kỳ Bân, có vòng tròn riêng của mình, bình thường cô ta không tiếp xúc đến.

Ngồi trong phòng chưa được bao lâu, vừa gọi được một bàn thức ăn, chưa ăn được mấy miếng, đã có một người phụ nữ vênh váo bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện