Chương 5336. Không thể đi được! (1)



Chương 5336: Không thể đi được! (1)

Ba năm trôi qua, Diệp Thiên đã hồi phục một phần ký ức của mình.

Một ngày nọ, hắn đứng trước cửa Hằng Nhạc sơn, nhìn chăm chú một hồi lâu.

Mọi người đều biết hắn đang tìm kiếm ký ức, chẳng ai quấy rầy hắn.

"Bất Lão Hằng Nhạc."

Thời gian trôi đi vô tận, hắn lại đưa chân bước lên, giống như lần đầu tiên đặt chân đến đây, từng bước một tiến về phía trước, tâm trí mơ hồ, chính hắn cũng không biết rằng, hắn đang đi trên con đường của năm đó.

Khi hắn đi ngang qua Tiểu Linh Viên, đột nhiên dừng lại.

Trong vườn có Hổ Oa, có Trương Phong Niên, cả một Tiểu Ưng tuyệt đẹp.

"Đại ca ca."

Hổ Oa đứng dậy, chất phác nói.

Trương Phong Niên cũng cười, mãi mãi vẫn ôn hòa như vậy.

Diệp Thiên mỉm cười, yên lặng nhấc chân.

Hắn lại trở thành một du khách, lên Hằng Nhạc tông, vừa đi vừa nhìn quanh, bỗng dưng cảm thấy những hình ảnh cổ xưa hiện ra rõ nét trước mắt, mỗi một ngóc ngách đều chứa đựng bóng dáng của hắn, phản chiếu hình ảnh thời gian và thương tật, tất cả hòa vào vĩnh hằng, hóa thành bất hủ.

"Cho hắn phóng một chút huyết, vẫn là không vấn đề."

Trong bóng tối có người đang theo dõi, không thể thiếu được Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị.

"Đến, xem kia."

Bàng Đại Xuyên kéo ba người, chỉ về phía xa Ngọc Nữ phong.

Rồi cả ba cùng nhau lẩn mất không còn bóng dáng, Ngọc Nữ phong là một nơi tốt, các nàng bên trên đều xinh đẹp, giờ phút này nhìn thấy bọn họ, đôi mắt đẹp tỏa ra ngọn lửa, không chạy thì sẽ bị đánh.

"Tới."

Khi Diệp Thiên bước vào Linh Đan Các, hắn gặp Từ Phúc đang mỉm cười tiến lại chào.

Nói thật là hơi quá đáng! Một cái ôm mà cũng không quá phận.

Diệp Thiên đưa tay, một tay chặn khuôn mặt tươi cười của Từ Phúc, đẩy hắn qua một bên.

Thật là xấu hổ.

Mặt Từ Phúc xám lại, làm sao mà lại không cho hắn chút mặt mũi nào!

Diệp Thiên không nói gì, chỉ nhìn Tề Nguyệt.

Ký ức của thời kỳ trước dường như vẫn chưa khôi phục, nhưng ký ức của kiếp trước lại mờ mờ hiện ra, từng giờ từng phút gắn bó với ý thức của hắn.

"Trẫm sinh thời, tất khai cương khoách thổ, tạo vạn thế vương triều."

Lời này, hình như đã là câu nói hùng hồn mà hắn thường nói khi còn sống ở kiếp trước.

Còn người con gái hắn nhìn lúc này, đó chính là hoàng hậu trong đời trước của hắn.

"Trở về." Tề Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp.

"Nhớ rõ khi ngươi gả cho ta, chỉ mới mười lăm tuổi."

Diệp Thiên giơ tay, nhẹ nhàng vén một lọn tóc của Tề Nguyệt, dịu dàng vuốt ve gò má của nàng, vẫn giống y như trong ký ức, vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Thật là mộng mị, có đúng không?

Từ Phúc có phần sững sờ, chuyện này thật là không biết đã xảy ra năm nào.

"Nàng dâu mà lại như vậy trêu chọc muội ở Hằng Nhạc, không hay đâu!"

Tiểu Linh Oa ngồi trên nóc phòng thì thầm, còn tranh thủ nhìn ra Ngọc Nữ phong.

"Tán gái, hắn đúng là chuyên nghiệp."

Gia đình của Thánh thể đều phải phục thuộc vào ngoại hình, nhìn thấy tướng công của mình trêu cô nàng, cả nhà đều từng nói không dưới một lần, đến giờ vẫn giữ nguyên lời hứa: Diệp Thiên có bao nhiêu thiếu nữ, các nàng không quan tâm, chỉ để ý đến người đó.

Bình yên là tốt rồi.

Chuyện cũ ở kiếp trước rất đau khổ, cũng không thể quay lại, hãy quên đi những chuyện đã qua.

"Mười năm tuổi."

Tề Nguyệt nhẹ nhàng nhếch miệng, Từ Phúc không biết, nàng cũng không hay.

Ta đã gả cho ngươi sao?

Đây là chuyện xảy ra vào năm nào.

Có lần tháng nào, chúng ta cũng đã từng có một đoạn duyên phận.

Diệp Thiên cười, nắm tay nàng.

Tề Nguyệt ngạc nhiên, cứ như vậy ngốc nghếch đi theo, lại không dám chạm đến Diệp Thiên.

"Oa xoa! Đây chính là bắt cóc."

Từ Phúc nhíu mày, cách làm của Thiên Đạo cũng khác thường.

Chả ai biết Diệp Thiên trở lại Ngọc Nữ phong vào ngày nào.

Có thể hắn, lại thành một kẻ khôi lỗi, như một bức tượng, lặng lẽ đứng đó, không nhúc nhích, ánh mắt có phần mơ hồ, khí sắc hơi đờ đẫn, đôi khi lại thể hiện một tia ngờ ngợ, từ đầu đến cuối, đều nắm chặt tay Tề Nguyệt không buông.

"Thật phiền phức."

Tề Nguyệt giãy một cái, muốn xoay người rời đi, tình huống này thật sự đáng xấu hổ.

Nhưng tay của Diệp Thiên, dù thế nào cũng không thể tách ra.

"Tiến vào Ngọc Nữ phong, coi như không thể đi được!"

Thượng Quan Hàn Nguyệt cười khúc khích.

Các cô gái cũng đến trước, vãn hồi Tề Nguyệt.

Nếu không phải vì một đoạn ký ức sâu sắc, làm sao Diệp Thiên lại không nỡ, cứ như vậy từ trong trạng thái mơ màng chất phác mà không muốn buông tay nàng ra.

Đêm đó, Diệp Thiên ngồi bên dưới cây cổ thụ.

Vẫn cứ như trước, không nói năng gì, cực kỳ giống Hồng Trần Lục Đạo.

Lần ngồi này, chính là ba năm.

Ba năm xuân thu đông hạ, ánh mắt hắn có vẻ thâm thúy hơn, nhiều thêm một chút sáng suốt.

Nhưng ánh trăng đêm nay yên tĩnh.

Hắn lặng lẽ đứng dậy, từng bước đi ra khỏi Hằng Nhạc.

Không có ai theo sau.

Bà xã của hắn cũng giống như vậy, có đoạn đường này, chỉ có một mình hắn.

"Lão phu bấm ngón tay tính toán, khi trở lại, sẽ còn một người nữa."

Trong bóng tối không biết có bao nhiêu lão gia hỏa, trầm tư xoay xoắn sợi râu của mình.

Diệp Thiên lại một lần nữa hiện thân, đó chính là Xuân Thu Cổ Thành.

Nơi đó, cũng có một người con gái, đang ngồi dưới cây hoa đào vẽ tranh.

Vẽ chính là Diệp Thiên.

Chuyện này cần có bao nhiêu nhớ thương mới có thể miêu tả như vậy sinh động như thật.

Nàng, chính là Tô Tâm Nhi.

Đã từng có một đoạn cố sự như vậy, hắn đã bị cuồng khát theo đuổi Huyền Hoàng chi nữ, nàng tắm trong hồ, dùng một tay đánh hắn vào trong hồ nước.

Ân oán từ đó bắt đầu.

Thế nhưng, duyên phận của bọn họ lại dường như càng xa xăm hơn.

Vẫn là Luân Hồi ràng buộc.

Hắn ba đời, chính là một tên tội ác tày trời, vào một đêm mưa gió thổi lồng lộng, đã kéo một nữ tử yếu đuối vào vùng rừng núi tối tăm, khiến nàng phải bật khóc, trong lòng chứa nỗi buồn đau mà không ai biết đến.

Bây giờ, hắn lại trở về.

Giống như một cái U Linh, đến lặng yên không một tiếng động.

"Thánh Thánh Chủ."

Tô Tâm Nhi hơi hoảng loạn đứng dậy, nhanh chóng giấu bức tranh đang vẽ đi.

---------------

Đọc full dịch truyện

Tu Luyện Giản Lược Hóa Công Pháp Bắt Đầu

Vạn Tướng Chi Vương

Thương Nguyên Đồ

Vũ Thần Chúa Tể

Võ Đức Dồi Dào

Tiên Võ Đế Tôn

Cổ Thần Đang Thì Thầm

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện