- Dạ Linh không nên trở về cùng ngươi.

Trình Trình chậm rãi đi vào trong điện, âm thanh lộ ra có chút lạnh lùng.

- Trong liệt cốc, di tích ngàn vạn, sớm có lời đồn mói nơi đây có thi cốt Đằng Xà. Đợi bổn vương nhất thống yêu thành, chính là thời điểm trên dưới phấn chấn, nếu Dạ Linh ở đây, tiền đồ không thể đo lường. Cùng ngươi đi vào nhân gian lăn lộn, chỉ có thể bị người khác khinh bỉ khắp nơi, tối đa trở thành một con sủng vật của ngươi, lại có ích lợi gì đối với nàng?

Tần Dịch thật ra rất muốn lạnh lùng đâm một câu, lúc này mà cô còn dám nói vì muốn tốt cho người khác, nghe có chút chói tai.

Nhưng lúc này, vẫn không thể đắc tội nàng, đành phải ngậm miệng không nói.

Đôi mắt đẹp của Trình Trình chuyển một hồi trên mặt hắn, khẽ cười nói.

- Trong lòng tức giận mà trên mặt bất động thanh sắc, không thích hợp với ngươi, dễ dàng khám phá.

Tần Dịch thở dài.

- Thái độ này ở trước mặt đại vương đương nhiên có chút múa rìu qua mắt thợ.

Trình Trình không sao cả nói.

- Ngươi muốn hiểu thành ta cần lợi dụng huyết mạch Đằng Xà, cũng có thể. Phía trên liệt cốc, chúng ta không dám tùy tiện đi lên, lo lắng dẫn tới tu sĩ nhân loại đả kích. Mà phía dưới liệt cốc... Xung quanh Yêu Thành đều là di tích cực độ nguy hiểm, Yêu Thành nằm ở trung tâm, đã rất lâu không có nhìn xem bên ngoài có bộ dạng gì, chúng ta cần số lượng lớn cường giả và người thừa kế huyết mạch đặc thù, mở rộng mạch máu sinh tồn cho Yêu tộc.

- Các hạ là một vị Yêu Vương có tham vọng trong lòng ngực, ánh mắt lâu dài. Tin tưởng Yêu Thành trong tay đại vương sẽ ngày càng phát triển.

Lời này của Tần Dịch rất chân thật.

Trình Trình tươi cười vũ mị.

- Trong ngực ta còn có thứ khác, ngươi không muốn xem không?

Tần Dịch bất đắc dĩ nói.

- Đại vương cần gì phải tiếp tục trêu chọc, cái này không buồn cười.

Trình Trình từ từ thu lại nụ cười, bình tĩnh mà nhìn hắn một hồi, mới nói.

- Ngươi đang đợi đan dược?

- Đúng, đó là vật chúng ta ước định, Tần Dịch không phụ ủy thác của đại vương, cũng hy vọng đại vương không lỡ hẹn.

- Bổn vương đương nhiên không phải người không có lương tâm.

Trình Trình lại nở nụ cười.

- Trên thực tế, bố cục lần này, Sinh Tiếu Lệnh mấu chốt nhất do ngươi mang đến, ngươi có công đầu. Cho dù khen thưởng đại thần chiếm công đầu, chút yêu cầu này của ngươi cũng không có khả năng không thỏa mãn, nếu không bổn vương lấy gì phục chúng?

Trong lòng Tần Dịch buông lỏng.

Bàn tay nhỏ nhắn của Trình Trình lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược giống như băng tinh, đan dược óng ánh, tản ra khí tức băng lẫm cực hàn, xuyên thấu qua băng tinh nhìn vào phảng phất như có thể trông thấy có huyết sắc đang qua lại bên trong, như đan sống.

- Tài liệu chính là Lẫm Sương Quả ngươi dốc sức liều mạng lấy được, bổn vương cũng không có lừa ngươi.

Trình Trình nhàn nhạt nói, tiện tay ném tới đan dược.

- Đan này có thể tăng 16 năm thọ nguyên, không nên ngại ít, đây đã là cực hạn bổn vương trước mắt có thể làm được.


Tần Dịch run rẩy tiếp nhận, giờ khắc này thật sự cảm giác giống như tất cả khí lực đều bị rút sạch, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trăm cay nghìn đắng đi xuống liệt cốc, mê mang đi về phía trước, vượt mọi chông gai, làm chuyện cửu tử nhất sinh đều vì vật này. Hôm nay cách thời gian ước định còn sớm đã kết thúc, rốt cuộc có thể cười trở về, nói một câu Tần Dịch hắn không phụ hứa hẹn.

Nhìn tay hắn run rẩy, trong mắt Trình Trình hiện lên vẻ phức tạp, giống như tùy ý hỏi.

- Không ở lại thêm hai ngày bồi Dạ Linh nhiều một chút?

Dạ Linh thấp giọng nói.

- Thôi đi, ca ca muốn trở về, cố ở lại cũng không yên lòng.

- Đúng rồi.

Tần Dịch chuyển hướng qua nói với Dạ Linh.

- Ca ca đi rồi, ngươi một mình ở Yêu Thành cẩn thận một chút, mọi chuyện đều phải lưu tâm thêm vài phần.

Dạ Linh rốt cuộc nghẹn ngào, kéo ống tay áo của hắn.

- Ta tiễn ca ca.

- Không cần, chung quy vẫn phải tách ra, cần gì phải xoắn xuýt tư thái nhi nữ? Ca ca có rảnh nhất định tới thăm ngươi.

Tần Dịch vuốt vuốt đầu Dạ Linh, cũng không có nhìn lại Trình Trình, quay người rời đi.

Hai mắt Trình Trình nhìn bóng lưng hắn không dời, thẳng đến khi biến mất không thấy, nàng bỗng nhiên hơi lay động, thần sắc tái nhợt.

Dạ Linh đang len lén lau nước mắt thấy thế lắp bắp kinh hãi, đỡ lấy nàng hỏi.

- Sư phụ làm sao vậy? Ngày hôm qua bị thương chưa khỏi sao?

- Không có việc gì.

Trình Trình mỉm cười.

- Chuyện lần này, là sư phụ lợi dụng ngươi, nhưng ta vốn tưởng rằng tốc độ của ngươi có thể chạy trốn được... Được rồi, nếu như ngươi trách sư phụ cũng thường tình.

- Ta không giận sư phụ...

Dạ Linh thấp giọng nói.

- Ngược lại ca ca mặt ngoài ôn hòa, thật ra trong lòng vừa thối lại vừa cứng, lần này hai bên giao dịch xong, chỉ sợ trong lòng hắn và sư phụ từ nay về sau lưỡng tuyệt...

Trình Trình vẫn cười nói.

- Vốn là một cuộc giao dịch, kết cục này rất tốt.

Bên kia Tần Dịch bước nhanh ra khỏi cửa cung, trước mặt đã nhìn thấy Ưng Lệ đang lộ sắc mặt tái nhợt ngăn ở bên ngoài.

Tần Dịch ngẩn người.

- Ưng soái có gì chỉ giáo?

Thần sắc Ưng Lệ lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ khí băng hàn.

- Lưu lại đan dược.

Tần Dịch cau mày.

- Đây là đồ vật đại vương nhà ngươi đáp ứng, chẳng lẽ ngươi muốn để cho đại vương nhà mình mang danh bất tín bất nghĩa?

Ngữ khí Ưng Lệ cực kỳ táo bạo.

- Bớt lải nhải, giao ra đan dược tha ngươi khỏi chết!

- Xin lỗi.

Tần Dịch chậm rãi nói.

- Cái này là không thể.

Ưng Lệ nổi giận như điên, yêu phong nổi lên, muốn ra tay.

- Ưng Lệ!

Trong cung truyền đến âm thanh lạnh như băng của Trình Trình.

- Nếu như ngươi động thủ, tương đương mưu phản.

Ưng Lệ vội la lên.

- Đại vương!

- Để cho hắn đi!

Ưng Lệ nghiến răng nhìn chằm chằm vào Tần Dịch một hồi, giận dữ đi vào cung.

Tần Dịch cũng nghẹn một bụng khí tức, bước nhanh ra khỏi thành. Con chim nhỏ Ưng Lệ này, lúc trước đã nhìn ra được hắn chướng mắt nhân loại, muốn đuổi mình đi, không nghĩ tới trông thấy bảo vật mà còn muốn đoạt!

Lưu Tô thở dài một hơi, thật ra nó nhìn ra rất nhiều thứ, nhưng cái gì cũng không nói.

Cứ như vậy giao dịch xong cùng Yêu Thành, từ nay về sau cả hai đều quên, rất tốt.

Trong Đông cung, Dạ Linh trơ mắt nhìn Trình Trình bên cạnh phun ra một ngụm máu tươi sau khi truyền âm.

Nàng bị dọa không nhẹ.

- Sư phụ, người rốt cuộc làm sao vậy?

- Làm sao vậy?

Ưng Lệ bước nhanh xông vào, lạnh lùng nói.

- Hai huynh muội ngươi cái gì cũng không biết! Tăng thọ tăng thọ, đó là đồ vật tùy tùy tiện tiện có thể luyện ra sao! Lẫm Sương Quả gì đó, chẳng qua chỉ có hiệu quả bảo tồn, tâm huyết của Thừa Hoàng được bao bọc bên trong mới thật sự là đồ vật tăng thọ!

- Tâm..... Tâm huyết...

Khuôn mặt nhỏ Dạ Linh của trắng bệch.


- Đại vương lấy tâm huyết của mình, người khác là tăng thọ, nàng sẽ giảm thọ, còn không biết giảm thọ bao nhiêu! Đây là dùng tuổi thọ của đại vương để đổi mạng của người khác, nếu như hại chết đại vương, các ngươi gánh chịu được sao!

- Ưng Lệ.

Trình Trình suy yếu khoát tay.

- Không có nghiêm trọng như vậy. Tam mạch đã tụ họp, cung cấp yêu lực còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ngươi. Huống hồ phân thân của ta còn ở Côn Bằng Tử Phủ, tùy thời có thể hoán đổi đi vào tu hành, chút tổn thất này rất nhanh sẽ bổ trở lại...

- Côn Bằng Tử Phủ vạn năm không người vào, có trời mới biết là tình huống gì!

Ưng Lệ bực tức nói.

- Nói một nghìn một vạn lần, đại vương không nên động tình đối với một nhân loại!

Trình Trình ngẩn người, lắc đầu nói.

- Sớm đã nói với ngươi chuyện không phải như vậy, nếu ta động tình cũng không để cho hắn làm loại mồi nhử tùy thời có khả năng chết. Hôm nay cũng chỉ là thực hiện hứa hẹn, ban thưởng có công, trên thực tế, Tần Dịch cực kỳ quan trọng đối với thế cục của chúng ta, cho hắn ít đồ cũng không quá mức, chẳng lẽ Ưng soái ngươi là một thống soái có công không thưởng hay sao? Còn muốn đoạt đan về, quả thật mất mặt Bạch Quốc ta!

Nói đến phần sau, ngữ khí chuyển thành nghiêm túc, thẳng thắng phê bình.

Ưng Lệ bị mắng giậm chân, nhưng bây giờ không biết nói gì cho phải. Đạo lý giống như thế thật, nhưng con mẹ nó… Có ai thưởng công mà dùng tuổi thọ của mình để thưởng chứ, đây không phải ngốc sao!

Trình Trình hơi hòa hoãn lại, thấp giọng nói.

- Dạ Linh, dẫn ta về cung nghỉ ngơi.

Dạ Linh đang hỗn loạn dẫn Trình Trình trở về tẩm cung, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn sắc mặt của Trình Trình.

- Sư phụ... Ngươi thật sự thích ca ca của ta sao?

- Ưng Lệ hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ à! Ca ca ngươi đều thiếu chút nữa bị ta lợi dụng chết rồi, lấy đâu ra thích?

Trình Trình tức giận mà ném Dạ Linh ra ngoài.

- Tự mình tu luyện đi, đừng quấy rầy bổn vương tĩnh dưỡng.

"Phanh!"

Cửa lớn tẩm cung đóng lại, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.

- Thật là, bổn vương thật sự giống một kẻ ngốc yêu tới yêu lui sao? Chẳng qua là nhân loại kia có chút đặc biệt mà thôi...

Trình Trình gắt một cái, thần sắc dần dần có chút sợ sệt, rất lâu cũng không di chuyển.

Nàng đờ đãn mà nhìn minh châu xung quanh, chợt nhớ tới cái gì đó, lấy ra một cái vòng tay sau đó ném đi.

Vòng tay rơi xuống đất, nhanh chóng biến thành một cái gương tròn, trong gương chiếu rọi thân ảnh của Trình Trình.

- Này, tấm gương, ta đây ban thưởng có công, tăng thêm thưởng thức đối với Tần Dịch, không đành lòng hố nam nhân như hắn xuất sinh nhập tử lại thất vọng bi thương, đương nhiên phải thưởng hắn, đúng không?

Trình Trình trong gương mở miệng.

- Là thích hắn.

Trình Trình trợn tròn, lời nói đều bị chặt đứt trong cổ họng. Tiếp đó biểu lộ từ từ bình tĩnh lại, xuất thần mà nhìn chính mình trong gương, thật lâu không nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện