Yêu Thành sở dĩ có thể tạo thành thế chân vạc là do lúc trước cắt đứt tam đại thánh địa mạch môn, tử phủ, tâm tạng, đan điền, mỗi thứ chiếm một quốc gia. Tam đại thánh địa không cần đi vào, cũng có địa mạch của riêng mình bảo vệ bổn quốc, yêu lực tẩm bổ, có thể thúc đẩy sinh trưởng yêu mới, có thể sinh trưởng linh vật... Các đời Yêu Vương ba nước sở dĩ có thể bảo trì tu vi vượt lên người khác cũng bởi vì bọn hắn có được quyền khống chế địa mạch, đoạt được yêu lực vượt xa đồng lứa.

Một vị Yêu Vương Ngưng Đan viên mãn còn mang thêm các loại bảo vật, sức chiến đấu mạnh hơn yêu quái khác một mảng lớn, căn bản không cùng một cấp độ.

Trên thực tế, ba vị quốc vương đều không thể tùy tiện động, không có vương tọa trấn, bị quốc vương đối phương tập kích thì không chịu nổi một kích. Cho nên, nếu Thừa Hoàng muốn vào thánh địa tu hành, vậy khẳng định phải lặng lẽ mà đi, đợi người khác biết rõ thì đã tu xong đi ra rồi, cái này mới hợp lý.

Kết quả lần này, Thừa Hoàng muốn vào thánh địa, lại trọn vẹn kéo mấy ngày đều chưa tiến vào, đương nhiên vì cho nội gian thời gian, đưa tin tức cho địch quốc.

Chính vì đợi bọn hắn đến.

Mặt ngoài giống như rơi vào trong biển tình của nam tử nhân loại, thật ra từ đầu đến cuối cũng chỉ là một cái bẫy.

Biểu hiện của Ưng Lệ lập tức khiến cho Sài Lang ý thức được mình trúng kế.

- Ba nước chinh chiến mấy trăm năm, nói vì tranh đoạt thánh địa, ai cũng biết thánh địa không thể vào được, có cái gì có thể tranh? Tranh đoạt đơn giản là địa mạch yêu lực mà thôi. Ai có thể lại được một mạch, người đó có thể ngự trị nước khác.

Ưng Lệ từ từ nói, trong ánh mắt có chút trào phúng.

- Sài tướng ngươi hôm nay dẫn người xông cung, chẳng qua cũng vì đến đánh cắp địa mạch, thay thế đại vương, đây là nguyên nhân ngươi dẫn sói vào nhà... Nhưng ngươi thật sự cho rằng Quắc Hiêu nhị vương sẽ dễ dàng để cho ngươi đánh cắp địa mạch? Đến lúc đó có thể sẽ giết ngươi, hai người bọn hắn tranh như thế nào sớm cũng không có quan hệ gì với ngươi rồi. Ngươi bị tham lam quấy phá, ngay cả đạo lý cơ bản cũng không rõ.

Thần sắc Sài Lang Nhân khó coi.

- Bọn hắn kiềm chế lẫn nhau, ta tự có chủ trương. Ưng Lệ, ngươi hiểu hết mọi chuyện, sao không thừa dịp tam vương đều không thể phân thân, thừa cơ cùng bổn tướng chia đều mạch này?

- Ngươi lại muốn dụ dỗ bản soái, xem ra ngươi cũng đã mơ hồ đoán được, đại vương hiện tại đang làm gì.

Ưng Lệ thở dài.

- Nàng hiện tại thật không có cách nào phân thân tới đây, nhưng ta sợ ngươi có được mạch này cũng chiếm không được một canh giờ.

Sài Lang Nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ưng Lệ, rặn ra thanh âm từ trong kẽ răng.

- Nàng để cho trai bao và đồ đệ của mình thủ trận, thì ra lại chỉ là ngụy trang, chính mình lại chưa vào tử phủ, mà đi Quắc Hiêu hai nước? Nếu như vậy, nàng thật sự vứt bỏ trai bao cùng đồ đệ của mình?

Ưng Lệ hờ hững nói.

- Ngươi nói là trai bao, lại làm sao biết không phải diễn trò cho các ngươi xem?

Sài Lang Nhân đột nhiên biến sắc.

- Chúng yêu nghe lệnh! Công phá cửa cung chiếm cứ địa mạch, còn có một đường sinh cơ, nếu không tiện nhân kia trở về, chúng ta chết không có chỗ chôn!

Ưng Lệ ngửa mặt lên trời cười dài, bỗng nhiên hóa thành bản thể, cự ưng che khuất bầu trời gào thét mà xuống.

Cửa cung nổ lên chiến hỏa.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Tại Hiêu Quốc xa xôi, hoàng cung.

Giữa không trung, yêu phong chợt nổi lên, trong mây mù hiện ra một con hồ ly trắng như tuyết, dung mạo cực đẹp, lưng có một sừng.

Hiêu Quốc thủ vệ lập tức hỗn loạn.

- Thừa... Thừa Hoàng!

Thừa Hoàng hóa thành hình người, đó là khuôn mặt của Trình Trình. Một bộ áo trắng, chân trần vòng vàng, bồng bềnh mà xuống.

Tất cả mọi người kể cả Tần Dịch đều cho rằng nàng ở Côn Bằng tử phủ, thì ra phân thân ở bên ngoài, sớm đã tới Hiêu Quốc.

- Côn Bằng chi tâm, không phải đồ ngu xuẩn có thể chiếm.

Theo tiếng nói, tóc dài giương lên, có vòi rồng cuồng phong từ nàng làm trung tâm cuốn ra khắp nơi, trong nháy mắt phong vân biến sắc, bầu trời nổi sấm sét.

"Oanh!"

Vòng bảo hộ hoàng cung Hiêu Quốc lóe lên, đối chọi cùng cuồng phong sấm sét, khó khăn chống cự. Trong cung, vô số cường giả cấm vệ phóng ra đủ loại yêu lực vào vòng bảo hộ, hy vọng chống được công kích của Thừa Hoàng.

- Hiêu Vương không có ở đây, đám lâu la các ngươi làm được chuyện gì?

Trình Trình cười nhẹ một tiếng, trong âm thanh dịu dàng vũ mị lại chứa đựng sát khí lạnh như băng.

"Phanh!"

Bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào vòng bảo hộ, nương theo cuồng lôi nổi lên bốn phía, dòng điện lan tràn khắp vòng bảo hộ, lại truyền đến tiếng rạn nứt "Rắc rắc".

Vô số cường giả Ngưng Đan thủ vệ hoàng cung, thực lực khủng bố, nếu đi thế giới loài người có thể giết máu chảy thành sông, vậy mà tràn đầy nguy cơ dưới một chưởng của nàng!

Ánh mắt Trình Trình lạnh như băng, tay phải vỗ vào vòng bảo hộ, tay trái khẽ chấn, vòng vàng trong tay bỗng nhiên đến lòng bàn tay, tiếp theo biến lớn, biến thành một pháp khí hình tròn.

Trình Trình phất tay vung mạnh, vòng vàng nện vào vòng bảo hộ, "Rắc" một tiếng, vòng bảo hộ vốn tràn đầy nguy cơ ầm ầm vỡ vụn.

Thủ vệ phía dưới phun máu tứ tán, ngổn ngang ngã trên mặt đất.

- Vương lược yêu lực trong một thân, Ngưng Đan các ngươi thùng rỗng kêu to.

Trình Trình tiện tay ném vòng vàng, lập tức hóa thành vô số vòng vàng qua lại trong đám người, chỉ nhẹ nhàng đụng một thì óc sẽ vỡ toang.

Trong tiếng kêu thảm thiết của vạn chúng, Trình Trình nhìn cũng không nhìn, bồng bềnh tiến vào chỗ sâu trong hoàng cung.

Có mấy ấu thể Hiêu thú ngăn trước mặt, sau lưng mang theo vô số nội cung cấm vệ.

Trình Trình nhịn không được bật cười, thân hình đột nhiên không thấy.

Khi xuất hiện lại, tay đã đầy máu, xung quanh nàng nằm đầy thi cốt Hiêu thú, ngay cả ấu thể đều không buông tha.

Phía ngoài, vòng vàng đã bay trở về, đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.

Trình Trình không quay đầu lại, cánh tay nhỏ nhắn duỗi ra, vòng vàng tự động đến trong tay. Tiếp đó tiện tay vung lên, nặng nề nện vào một bức tường do Lục Mang tinh thể ngưng tụ.

Bức tường tinh thể ầm ầm vỡ vụn.

Bên trong là thông đạo giống như tâm tạng huyết quản, phần cuối mơ hồ truyền đến yêu khí máu tanh.

- Tâm phủ địa mạch của Côn Bằng, Bạch Quốc ta lấy.

Nàng vẫy tay, một tinh thể tâm tạng biến nhỏ tiến vào lòng bàn tay, tản ra ánh sáng yêu dị trong tay đầy máu tươi.

Cả tòa hoàng cung ầm ầm sụp đổ.

Trong bụi mù, thân ảnh áo trắng đeo vòng vàng bay lên không trung, xuyên thẳng qua lôi điện, biến mất.

Trên đường bay về phía Quắc Quốc, Trình Trình quay đầu mà trông.

Đó là phương hướng Côn Bằng tử phủ, Tần Dịch vẫn đang ở đó chăm chú thủ trận pháp, bảo vệ Thừa Hoàng căn bản không tồn tại trong Kim Môn.

Phân hóa một phân thân nhân loại là năng lực đặc thù của nàng, không phải pháp thuật phân thân thông thường, mà là cả hai đều có thể coi là mình, một huyết mạch thuần yêu, một huyết mạch thuần nhân loại, có thể hợp cùng một chỗ, cũng có thể tách ra hành động, tách ra cũng là cùng một linh hồn đang nhất tâm nhị dụng.

Nếu như phân biệt tu hành, nàng cuối cùng có thể kết hợp hai loại tu hành cùng một chỗ, uy lực tăng gấp đôi. Chỉ có điều nàng không đạt được công pháp tu hành thích hợp cho nhân loại, nhân thể còn chưa bắt đầu tu luyện, là nhân loại chân chính không có tu hành. Đừng nói Tần Dịch đi phân biệt, cho dù để cho cường giả đệ nhất thiên hạ đến phân biệt cũng chỉ có thể phán đoán đây thật sự là một nhân loại không có tu hành, tối đa phát hiện linh hồn có thân thể khác cộng hưởng, vốn là một thể. Hồn lực Lưu Tô hôm nay suy yếu, còn không phát hiện được chuyện nhỏ nhặt này.

Loại phân thân này có thể tạo được tác dụng mà pháp thuật phân thân làm không được, nói thí dụ như... Tại thời điểm trúng Cộng Tử Chú đồng quy vu tận của vu sư, bỗng nhiên hoán đổi phân thân nhân loại trong cung tới đây, trong nháy mắt hoán đổi có thể khiến cho chú ngữ mất đi mục tiêu, nguyền rủa vô ích.

Sau đó đợi nửa nén hương có thể lại đổi trở về, bình yên rời đi.

Nhưng không nghĩ đến phân thân nhân loại quá yếu, trong nháy mắt hoán đổi nhào vào một bức tường đổ, vậy mà đứng không vững ngã xuống núi.

Ngã xuống rất phiền toái, loại phân thân này không thể tùy tiện tử vong, nếu không sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với bản thể. Nhưng không nghĩ tới rõ ràng gặp được một nhân loại, bản thân vô cùng yếu, đều dầu hết đèn tắt rồi còn cõng theo thứ vướng víu như nàng chạy trốn... Nàng rõ ràng nửa nén hương có thể đổi trở về, lúc này lại không muốn đổi, muốn nhìn một chút nhân loại này đến cùng muốn gì...

Cố ý không nói lời nào, vì ngữ khí nói chuyện của nàng rất đặc trưng, lúc trước nếu Tần Dịch nghe được nữ tử nhân loại phổ thông này nói chuyện vừa yêu mị vừa có uy nghiêm, điểm khả nghi đều lộ ra hết. Nàng không phải chuyên khoa diễn xuất, cẩn thận khống chế ngữ khí dễ dàng lòi đuôi, còn không bằng giả câm.

Kết quả hắn cái gì cũng không muốn. Ba phen mấy bận dùng thân thể huyết nhục che trước mặt nàng, cuối cùng ngay cả yêu cầu cũng không có đưa ra, mang theo một thân tổn thương trở về...

Trong bầu không khí mạnh được yếu thua ở Yêu Thành, Trình Trình lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.

Bề ngoài gầy yếu thanh tú, lại như đỉnh thiên lập địa.

Không ham mỹ sắc, không ham tài vật, không ham tài nguyên, không ham quyền lực. Hắn chỉ muốn tìm được giải pháp Cộng Tử Chú, mang về cho người yêu của hắn, hoàn thành lời hứa của mình.

Trình Trình rất thưởng thức, càng trêu chọc bị cự tuyệt, càng thưởng thức.

Thế nhưng vô dụng, đối với đại nghiệp của Bạch Quốc, vẻn vẹn một nhân loại chỉ có thể là một đóa bọt nước, một khắc này rất đẹp, không hơn.

Nàng xác thực tiến vào Côn Bằng tử phủ, nhưng mà lại hoán đổi thân thể nhân loại không có tu hành vào, trốn ở trong một góc cái gì cũng không làm, bản thể đã hoán đổi ra bên ngoài, trắng trợn giết chóc.

Nếu như bị phá trận mà vào, nhân loại phân thân chết thì chết, mặc dù có chỗ tổn thương đối với bản thể, đổi được địa mạch hai nước vậy cũng quá đáng giá. Cho dù địa mạch bổn quốc bị đoạt, một đổi hai cũng coi như có lợi đến cực điểm.

Về phần Tần Dịch liều chết thủ ở bên ngoài... Hắn đương nhiên chẳng qua là phụ trách để cho Quắc Hiêu nhị vương tin tưởng Thừa Hoàng nàng ở trong động, hơn nữa sẽ vì thế mà hao tổn ở trong trận.

Trên lý luận, Quắc Hiêu nhị vương sẽ chỉ tiến công nửa canh giờ, đợi Kim Môn đóng lại, bọn hắn thấy vào động vô vọng, tự nhiên sẽ không một mực hao tổn ở đó, mà sẽ quay đầu lại tranh đoạt địa mạch Bạch Quốc, vậy áp lực của Tần Dịch tự nhiên cũng sẽ được giải trừ. Đây là cơ hội sống duy nhất của Tần Dịch.

Nhưng nếu như Tần Dịch thủ không được nửa canh giờ thì sao?

Đằng Xà có lẽ có thể dựa vào tốc độ chạy trốn, mà Tần Dịch sẽ chết.

Chết liền chết...

Ưng soái nói đúng, mình cũng không nên đặt tâm tư đặt lên người một nhân loại.

Mấy lần trêu chọc hắn, muốn lưu hắn lại? Đó chỉ là trò chơi.

Thay hắn dệt y? Làm cho nội gian xem mà thôi.

Quắc Quốc đã ở trước mắt. Thần sắc Trình Trình lạnh như băng, mang theo sấm sét vang dội đầy trời bay xuống.

"Oanh!"

Hoàng Cung Quắc Quốc, đất rung núi chuyển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện