Dạ Linh đang mang theo mấy con yêu quái lượn vòng.
Thật ra nàng đang nghĩ một đi sẽ không trở về.
Bắt đầu hiểu chuyện đã rơi vào trong Luyện Yêu Trận muốn chết không được muốn sống không xong, vừa trốn ra từ trong thống khổ liền lập huyết thệ làm tôi tớ cho người khác, mỗi ngày nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, lại bị sai khiến đi giết người.
Thật vất vả gặp được Tần Dịch tốt với nàng, giải huyết thệ tự do tự tại nghe kể chuyện, ngày tốt lành còn không được mấy ngày, đã bị Minh Hà thi triển một trận pháp khiến cho thiếu chút nữa chết. Vết thương còn chưa lành, lại kiên trì sinh tử chiến cùng Ưng Yêu, Lang Yêu, toàn thân đều bị răng sói xé thành máu tươi đầm đìa.
Tần Dịch nói nàng rất lợi hại, nhưng nàng từ trước đến giờ không cảm thấy mình lợi hại, bởi vì luôn bị ngược.
Cho nên gặp được chuyện, phản ứng đầu tiên của nàng chính là ôm đầu chạy trốn.
Mấy con yêu quái này chạy không bằng nàng, nàng hoàn toàn có thể nhanh như chớp chạy đến bên ngoài biển khô lâu, tìm động trốn đi...
Thế nhưng Tần Dịch đang huyết chiến...
Chỉ có Tần Dịch tốt với nàng... Tần Dịch đứng trước mặt Minh Hà khủng bố bảo hộ nàng sau lưng...
Nàng thậm chí không rõ vì sao Tần Dịch rõ ràng không phải đối thủ của con Lang Yêu ba mắt cũng dám đi một mình đối mặt. Nhưng bất luận như thế nào, nếu như Tần Dịch đang huyết chiến, nàng cũng sẽ không trốn.
Chẳng những không thể trốn, còn không thể chạy quá nhanh, miễn cho đám yêu quái này đuổi không kịp nàng lại đi trở về. Phải dụ bọn hắn, để cho bọn hắn cảm thấy có thể đuổi theo... Sau đó không thể chạy ra ngoài, phải vòng trở về, miễn cách Tần Dịch quá xa.
Dạ Linh cảm giác mình hoàn toàn lý giải ý tứ của Tần Dịch, vẫn rất thông minh đấy, không phải con rắn ngu xuẩn.
Tối đa chỉ là con rắn nhát gan.
"Vèo!" Trước khi một mũi nhọn sau lưng bắn trúng, Dạ Linh nhanh chóng lượn một đường vòng cung, trốn đến sau một tảng đá.
Mấy con yêu quái bọc đánh tới.
- Một đám lợn ngốc.
Dạ Linh mở rộng hai cánh, bay qua đầu bọn hắn, quay trở lại đường cũ.
Một con muỗi còn lớn hơn quả bóng đang bay tới trước mặt, cái vòi trên miệng to dài như chiếc đũa...
Dạ Linh nhìn thấy mà buồn nôn, vô thức phun ra một đoàn hắc hỏa, muốn đốt cho thứ đồ chơi buồn nôn này đi cho xong việc.
Chính nàng không biết, mỗi khi nàng muốn giao chiến, ánh mắt sẽ trở nên vô cùng hung lệ. Con muỗi kia vỗ cánh muốn vung hắc hỏa đi, chống lại ánh mắt của Dạ Linh, bỗng nhiên có chút cảm giác hoảng sợ, vô thức nhường đường, Dạ Linh bay qua từ bên người nó.
Con muỗi ngây người một chút, cũng không biết tại sao vừa rồi mình bỗng nhiên sợ, trong đầu buồn bực đuổi theo.
Đằng Xà, hung tướng, chủ quản sự kinh khủng, đáng sợ.
Dạ Linh không phát huy ra thiên phú chân chính của bản thân, cũng không có ý thức chiến đấu quá tốt, đổi thành người kinh nghiệm phong phú, vừa rồi lướt qua đã có thể khiến cho con muỗi trực tiếp chết queo.
Một tiểu cô nương mang theo một đám yêu vật kỳ quái, chạy trốn xung quanh gò núi. Ở chỗ sâu trong mây mù, một lão giả khô gầy cầm một cái gương trong tay nhìn xem cảnh tượng bên dưới, thấp giọng tự nói.
- Đằng Xà... Thật sự là trời cũng giúp ta.
Lão giả suy nghĩ một chút, đổi hình ảnh đến vị trí của Huyết Liên, Huyết Liên đã mọc đủ bốn cánh, cánh thứ năm mọc ra hơn một nửa.
- Cũng không sai biệt lắm.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, trong miệng niệm niệm.
Quả đào trên đại thụ kia đột nhiên bay lên, bay về phía Dạ Linh. Một đám yêu quái giết đỏ mắt ngây người một hồi, tiếp theo nhao nhao đuổi tới.
Lão giả rất hài lòng mà nhìn tình cảnh này, trong mắt đều chờ mong.
- Máu của Đằng Xà, còn có yêu đan... Không biết có thể cho ta bao nhiêu kinh hỉ.
Vừa mới dứt lời, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
- Ai?
Trước cửa động phủ vang lên một tiếng vang cực lớn, trận pháp phòng hộ của hắn bị người oanh nát bét, trong bụi mù đầy trời mơ hồ xuất hiện một đạo thân ảnh uyển chuyển, chậm rãi đi vào trong động.
- Giao Long hộ Huyết Liên, bầy yêu truy Đằng Xà, ngươi lại không nghĩ qua, thật ra mình rất yếu ớt?
- Thật can đảm!
Lão giả bấm pháp quyết, trong nháy mắt sấm sét vang dội.
Bóng dáng kia đột nhiên tiếp cận, vòi rồng nổi lên, trong động phủ không còn bất kỳ ánh sáng nào.
Giao phong kịch liệt, tấm gương bị đánh rơi vào góc tường, bên trong vẫn là thân ảnh của Dạ Linh đang điên cuồng chạy trốn, lúc này đang đi qua một gốc cây cây khô, một con báo đang đuổi sát sau lưng.
Bên cạnh cây khô bỗng nhiên hiện ra một cây Lang Nha bổng, "Phanh" một cái nện vào đầu báo.
Dạ Linh kêu lên.
- Ca ca cẩn thận trên bầu trời!
Chính là Tần Dịch mai phục đã lâu. Một kích hiện thân, lập tức phát hiện một con muỗi cực lớn đang đâm tới từ trên trời, Tần Dịch không nói hai lời mà ném Lang Nha bổng ra đập tới con muỗi.
Con muỗi nhanh chóng tránh đi, Lang Nha bổng xông lên trời. Nó lộ ra một nụ cười dữ tợn, cảm thấy đầu óc nhân loại này không bình thường, chút pháp lực ít ỏi của hắn căn bản không đạt tới tu hành có thể ngự kiếm, bổng ném đi thì không về được, chẳng lẽ dựa vào cái này mà muốn nện được muỗi đại gia ta?
Nó tiếp tục gào thét lao xuống, chỉ cần đâm một cái cũng đủ để hút sạch huyết nhục của nhân loại không biết sống chết bên dưới.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng kình phong đánh úp, nó vô thức tránh một chút, lại không tránh được, nửa người bị Lang Nha bổng nghiền qua, thành mảnh vụn.
Nó đến chết cũng không hiểu, Lang Nha bổng này làm sao quay trở về?
Dạ Linh vòng trở lại, đại hỉ nói.
- Ca ca thật lợi hại! Còn dư lại mấy con, chúng ta không sợ nữa!
Trong lòng Tần Dịch cũng buông lỏng một chút, nhìn hai ba con yêu quái đuổi tới, thầm nghĩ dựa vào thực lực của Dạ Linh, trận chiến này thắng chắc.
Đang nghĩ như vậy, chợt phát hiện bên hông đang cuồn cuộn bụi mù giống như có vô số yêu quái đang vọt tới, trên trời, một quả đào nhanh chóng rơi xuống đầu Dạ Linh.
- Cái này… Con mẹ nó, cái quỷ gì đây?!
Tần Dịch bay lên tung một bổng, một cú đánh hoàn mỹ, quả đào bị đánh về phía chân trời, không biết bay đi đâu.
Tình cảnh chợt yên tĩnh thêm vài phần.
Đám yêu quái rời xa quả đào, tâm trí dường như cũng có chút sống lại, nhất thời có chút cảm giác mê mang.
Tần Dịch cũng mê mang, hắn chẳng qua vô ý thức vung bổng, không nghĩ tới quả đào rõ ràng có người điều khiển đến hại Dạ Linh lại thật sự có thể tùy tùy tiện tiện bị đánh bay, đối phương đang gây cười sao?
Sau một khắc, ánh mắt của bầy yêu đều xanh rờn mà rơi vào trên người Tần Dịch.
- Nhân loại...
- Nhân loại da mịn thịt mềm...
- Rất lâu không ăn qua thịt người, thật thơm...
Vô số yêu quái chảy nước miếng đến gần.
- Của ta, đừng đoạt...
Tần Dịch cạn lời, đoạt con vợ ngươi. Không thấy quả đào khiến các ngươi giết máu chảy thành sông đã bay mất à, các ngươi đi đoạt quả đào mới đúng chứ?
Trước một khắc, coi như Dạ Linh dẫn họa, sau một khắc tự mình đã thành bánh bao thịt, đang trong tâm thái của ca ca đang bảo vệ muội muội còn chưa chuyển trạng thái đấy, tại sao lại biến thành như vậy?
"Oanh!"
Vô số thuật pháp, yêu pháp từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, Dạ Linh nhanh chóng hóa thành nguyên hình, cõng Tần Dịch vỗ cánh mà bay.
Tần Dịch ôm thân rắn của Dạ Linh, quay đầu nhìn đại quân yêu quái mênh mông sau lưng, vô cùng đau trứng.
- Cái này mà để cho Minh Hà tới cũng không có biện pháp a!
Thanh âm của Lưu Tô truyền đến.
- Chỉ có một biện pháp, dẫn chúng quay về Luyện Yêu Trận.
Tần Dịch sững sờ.
- Luyện Yêu Trận, Dạ Linh vào không được.
Lưu Tô lạnh lùng nói.
- Không có quả đào, ít nhất sẽ không hại tâm trí của nàng, về phần hiệu quả Luyện Yêu trong Luyện Yêu Trận, để cho nàng nhịn một chút, phải nhẫn nhịn.
Tần Dịch lắc đầu, nói với Dạ Linh.
- Đi Luyện Yêu Trận bên kia, sau đó ngươi đừng đi vào, tìm một chỗ trốn đi, ta đi vào nghĩ biện pháp.
Thân thể Dạ Linh khẽ chấn động, lại không nói gì, yên lặng lao đi.
Tốc độ của nàng cực nhanh, chỉ một lúc sau đã nhìn thấy đại thụ mọc quả đào kia, lúc này không có bầy yêu bao quanh, đã có thể tinh tường trông thấy, dưới cây dựng một tấm bia đá khác, không cần nghĩ cũng biết là các loại Luyện Yêu thuật.
Nàng cắn răng một cái, nhắm về phía trận văn Luyện Yêu rõ ràng trên mặt đất, bay thẳng mà đi.
Thật ra nàng đang nghĩ một đi sẽ không trở về.
Bắt đầu hiểu chuyện đã rơi vào trong Luyện Yêu Trận muốn chết không được muốn sống không xong, vừa trốn ra từ trong thống khổ liền lập huyết thệ làm tôi tớ cho người khác, mỗi ngày nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, lại bị sai khiến đi giết người.
Thật vất vả gặp được Tần Dịch tốt với nàng, giải huyết thệ tự do tự tại nghe kể chuyện, ngày tốt lành còn không được mấy ngày, đã bị Minh Hà thi triển một trận pháp khiến cho thiếu chút nữa chết. Vết thương còn chưa lành, lại kiên trì sinh tử chiến cùng Ưng Yêu, Lang Yêu, toàn thân đều bị răng sói xé thành máu tươi đầm đìa.
Tần Dịch nói nàng rất lợi hại, nhưng nàng từ trước đến giờ không cảm thấy mình lợi hại, bởi vì luôn bị ngược.
Cho nên gặp được chuyện, phản ứng đầu tiên của nàng chính là ôm đầu chạy trốn.
Mấy con yêu quái này chạy không bằng nàng, nàng hoàn toàn có thể nhanh như chớp chạy đến bên ngoài biển khô lâu, tìm động trốn đi...
Thế nhưng Tần Dịch đang huyết chiến...
Chỉ có Tần Dịch tốt với nàng... Tần Dịch đứng trước mặt Minh Hà khủng bố bảo hộ nàng sau lưng...
Nàng thậm chí không rõ vì sao Tần Dịch rõ ràng không phải đối thủ của con Lang Yêu ba mắt cũng dám đi một mình đối mặt. Nhưng bất luận như thế nào, nếu như Tần Dịch đang huyết chiến, nàng cũng sẽ không trốn.
Chẳng những không thể trốn, còn không thể chạy quá nhanh, miễn cho đám yêu quái này đuổi không kịp nàng lại đi trở về. Phải dụ bọn hắn, để cho bọn hắn cảm thấy có thể đuổi theo... Sau đó không thể chạy ra ngoài, phải vòng trở về, miễn cách Tần Dịch quá xa.
Dạ Linh cảm giác mình hoàn toàn lý giải ý tứ của Tần Dịch, vẫn rất thông minh đấy, không phải con rắn ngu xuẩn.
Tối đa chỉ là con rắn nhát gan.
"Vèo!" Trước khi một mũi nhọn sau lưng bắn trúng, Dạ Linh nhanh chóng lượn một đường vòng cung, trốn đến sau một tảng đá.
Mấy con yêu quái bọc đánh tới.
- Một đám lợn ngốc.
Dạ Linh mở rộng hai cánh, bay qua đầu bọn hắn, quay trở lại đường cũ.
Một con muỗi còn lớn hơn quả bóng đang bay tới trước mặt, cái vòi trên miệng to dài như chiếc đũa...
Dạ Linh nhìn thấy mà buồn nôn, vô thức phun ra một đoàn hắc hỏa, muốn đốt cho thứ đồ chơi buồn nôn này đi cho xong việc.
Chính nàng không biết, mỗi khi nàng muốn giao chiến, ánh mắt sẽ trở nên vô cùng hung lệ. Con muỗi kia vỗ cánh muốn vung hắc hỏa đi, chống lại ánh mắt của Dạ Linh, bỗng nhiên có chút cảm giác hoảng sợ, vô thức nhường đường, Dạ Linh bay qua từ bên người nó.
Con muỗi ngây người một chút, cũng không biết tại sao vừa rồi mình bỗng nhiên sợ, trong đầu buồn bực đuổi theo.
Đằng Xà, hung tướng, chủ quản sự kinh khủng, đáng sợ.
Dạ Linh không phát huy ra thiên phú chân chính của bản thân, cũng không có ý thức chiến đấu quá tốt, đổi thành người kinh nghiệm phong phú, vừa rồi lướt qua đã có thể khiến cho con muỗi trực tiếp chết queo.
Một tiểu cô nương mang theo một đám yêu vật kỳ quái, chạy trốn xung quanh gò núi. Ở chỗ sâu trong mây mù, một lão giả khô gầy cầm một cái gương trong tay nhìn xem cảnh tượng bên dưới, thấp giọng tự nói.
- Đằng Xà... Thật sự là trời cũng giúp ta.
Lão giả suy nghĩ một chút, đổi hình ảnh đến vị trí của Huyết Liên, Huyết Liên đã mọc đủ bốn cánh, cánh thứ năm mọc ra hơn một nửa.
- Cũng không sai biệt lắm.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, trong miệng niệm niệm.
Quả đào trên đại thụ kia đột nhiên bay lên, bay về phía Dạ Linh. Một đám yêu quái giết đỏ mắt ngây người một hồi, tiếp theo nhao nhao đuổi tới.
Lão giả rất hài lòng mà nhìn tình cảnh này, trong mắt đều chờ mong.
- Máu của Đằng Xà, còn có yêu đan... Không biết có thể cho ta bao nhiêu kinh hỉ.
Vừa mới dứt lời, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
- Ai?
Trước cửa động phủ vang lên một tiếng vang cực lớn, trận pháp phòng hộ của hắn bị người oanh nát bét, trong bụi mù đầy trời mơ hồ xuất hiện một đạo thân ảnh uyển chuyển, chậm rãi đi vào trong động.
- Giao Long hộ Huyết Liên, bầy yêu truy Đằng Xà, ngươi lại không nghĩ qua, thật ra mình rất yếu ớt?
- Thật can đảm!
Lão giả bấm pháp quyết, trong nháy mắt sấm sét vang dội.
Bóng dáng kia đột nhiên tiếp cận, vòi rồng nổi lên, trong động phủ không còn bất kỳ ánh sáng nào.
Giao phong kịch liệt, tấm gương bị đánh rơi vào góc tường, bên trong vẫn là thân ảnh của Dạ Linh đang điên cuồng chạy trốn, lúc này đang đi qua một gốc cây cây khô, một con báo đang đuổi sát sau lưng.
Bên cạnh cây khô bỗng nhiên hiện ra một cây Lang Nha bổng, "Phanh" một cái nện vào đầu báo.
Dạ Linh kêu lên.
- Ca ca cẩn thận trên bầu trời!
Chính là Tần Dịch mai phục đã lâu. Một kích hiện thân, lập tức phát hiện một con muỗi cực lớn đang đâm tới từ trên trời, Tần Dịch không nói hai lời mà ném Lang Nha bổng ra đập tới con muỗi.
Con muỗi nhanh chóng tránh đi, Lang Nha bổng xông lên trời. Nó lộ ra một nụ cười dữ tợn, cảm thấy đầu óc nhân loại này không bình thường, chút pháp lực ít ỏi của hắn căn bản không đạt tới tu hành có thể ngự kiếm, bổng ném đi thì không về được, chẳng lẽ dựa vào cái này mà muốn nện được muỗi đại gia ta?
Nó tiếp tục gào thét lao xuống, chỉ cần đâm một cái cũng đủ để hút sạch huyết nhục của nhân loại không biết sống chết bên dưới.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng kình phong đánh úp, nó vô thức tránh một chút, lại không tránh được, nửa người bị Lang Nha bổng nghiền qua, thành mảnh vụn.
Nó đến chết cũng không hiểu, Lang Nha bổng này làm sao quay trở về?
Dạ Linh vòng trở lại, đại hỉ nói.
- Ca ca thật lợi hại! Còn dư lại mấy con, chúng ta không sợ nữa!
Trong lòng Tần Dịch cũng buông lỏng một chút, nhìn hai ba con yêu quái đuổi tới, thầm nghĩ dựa vào thực lực của Dạ Linh, trận chiến này thắng chắc.
Đang nghĩ như vậy, chợt phát hiện bên hông đang cuồn cuộn bụi mù giống như có vô số yêu quái đang vọt tới, trên trời, một quả đào nhanh chóng rơi xuống đầu Dạ Linh.
- Cái này… Con mẹ nó, cái quỷ gì đây?!
Tần Dịch bay lên tung một bổng, một cú đánh hoàn mỹ, quả đào bị đánh về phía chân trời, không biết bay đi đâu.
Tình cảnh chợt yên tĩnh thêm vài phần.
Đám yêu quái rời xa quả đào, tâm trí dường như cũng có chút sống lại, nhất thời có chút cảm giác mê mang.
Tần Dịch cũng mê mang, hắn chẳng qua vô ý thức vung bổng, không nghĩ tới quả đào rõ ràng có người điều khiển đến hại Dạ Linh lại thật sự có thể tùy tùy tiện tiện bị đánh bay, đối phương đang gây cười sao?
Sau một khắc, ánh mắt của bầy yêu đều xanh rờn mà rơi vào trên người Tần Dịch.
- Nhân loại...
- Nhân loại da mịn thịt mềm...
- Rất lâu không ăn qua thịt người, thật thơm...
Vô số yêu quái chảy nước miếng đến gần.
- Của ta, đừng đoạt...
Tần Dịch cạn lời, đoạt con vợ ngươi. Không thấy quả đào khiến các ngươi giết máu chảy thành sông đã bay mất à, các ngươi đi đoạt quả đào mới đúng chứ?
Trước một khắc, coi như Dạ Linh dẫn họa, sau một khắc tự mình đã thành bánh bao thịt, đang trong tâm thái của ca ca đang bảo vệ muội muội còn chưa chuyển trạng thái đấy, tại sao lại biến thành như vậy?
"Oanh!"
Vô số thuật pháp, yêu pháp từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, Dạ Linh nhanh chóng hóa thành nguyên hình, cõng Tần Dịch vỗ cánh mà bay.
Tần Dịch ôm thân rắn của Dạ Linh, quay đầu nhìn đại quân yêu quái mênh mông sau lưng, vô cùng đau trứng.
- Cái này mà để cho Minh Hà tới cũng không có biện pháp a!
Thanh âm của Lưu Tô truyền đến.
- Chỉ có một biện pháp, dẫn chúng quay về Luyện Yêu Trận.
Tần Dịch sững sờ.
- Luyện Yêu Trận, Dạ Linh vào không được.
Lưu Tô lạnh lùng nói.
- Không có quả đào, ít nhất sẽ không hại tâm trí của nàng, về phần hiệu quả Luyện Yêu trong Luyện Yêu Trận, để cho nàng nhịn một chút, phải nhẫn nhịn.
Tần Dịch lắc đầu, nói với Dạ Linh.
- Đi Luyện Yêu Trận bên kia, sau đó ngươi đừng đi vào, tìm một chỗ trốn đi, ta đi vào nghĩ biện pháp.
Thân thể Dạ Linh khẽ chấn động, lại không nói gì, yên lặng lao đi.
Tốc độ của nàng cực nhanh, chỉ một lúc sau đã nhìn thấy đại thụ mọc quả đào kia, lúc này không có bầy yêu bao quanh, đã có thể tinh tường trông thấy, dưới cây dựng một tấm bia đá khác, không cần nghĩ cũng biết là các loại Luyện Yêu thuật.
Nàng cắn răng một cái, nhắm về phía trận văn Luyện Yêu rõ ràng trên mặt đất, bay thẳng mà đi.
Danh sách chương