Lúc này Lý Thanh Lân một mình đi lên đỉnh núi, đỉnh núi là địa phương mây mù hội tụ đậm nhất, các loại loạn thạch dựng đứng, mơ hồ không rõ trong sương mù, nhìn qua có vài phần như tiên cảnh.
Hắn đưa vuốt tay một chút, nham thạch thô ráp, có thể thấy không thường xuyên bị người vuốt, không có gì đặc biệt. Chẳng qua, bốn phía trên núi đá đều có vết máu khô mơ hồ, như có người bị trọng thương tại đây, máu vẩy khắp đỉnh núi.
Hắn trầm ngâm một lát, đưa tay cọ vào cạnh đá, lau vết máu ở phía trên, chăm chú chờ đợi một lát, không hề có động tĩnh gì.
Có thể thấy vết máu này không có bí mật gì.
Ngược lại, trên mặt đất ngổn ngang lộn xộn khắc một ít hoa văn, rất phức tạp mà lại không có quy tắc nào, không biết công dụng, giống như tiểu hài tử nhàm chán vẽ loạn.
Lý Thanh Lân nghĩ một hồi, lại cởi xuống một khối ngọc bội bên hông xuống để ở bên cạnh.
Mây mù như trốn tránh hắn cũng không trốn nữa, mà trốn khối ngọc bội kia. Lý Thanh Lân lắc đầu, bên người nổi lên vầng sáng nhàn nhạt, chân khí phóng ra ngoài ngăn cách mây mù ở bên ngoài.
Những thứ này là "Oán khí" không giả, nhưng không phải trốn tránh hung thần chiến trường như hắn, mà vì trốn tránh bảo vật của hắn. Nhưng đồng dạng, chân khí của võ giả bọn hắn cũng có thể khắc chế những oán khí này, không có vấn đề gì.
Lý Thanh Lân thu hồi ngọc bội, đang muốn đi vào trong đống loạn thạch xem quái hổ. Đúng vào lúc này, trung ương loạn thạch bỗng nhiên truyền đến mùi tanh, hắn nắm thương ngưng mắt nhìn lại, một đôi mắt huyết hồng lớn như chuông đồng chậm rãi xuất hiện trong bóng đêm.
Một con hổ cao cỡ nửa người chậm rãi xuất hiện, Lý Thanh Lân híp mắt nhìn cánh thịt trên lưng hổ, cánh thịt mở rộng, dài mấy thước. Trong đôi mắt huyết sắc kia lại có vài phần không vui vì bị quấy rầy, so với lợn rừng biến dị lúc trước, con hổ này hiển nhiên có chút linh trí... Đã thành yêu.
Một tiếng hổ gầm, mãnh hổ phi thân nhào tới.
Lý Thanh Lân cố ý thăm dò cái gọi "Không đuổi người", nhanh chóng thối lui ra khỏi đám loạn thạch.
Quả nhiên, con hổ như bị cái gì ngăn cản, không ra được.
Ánh mắt của Lý Thanh Lân lại lần nữa rơi vào hoa văn trên mặt đất, mỉm cười. Đây hẳn là trận pháp trói buộc con hổ, nơi đây quả nhiên có cao nhân.
- Đã như thế, ta thay ngươi trừ nó.
Lý Thanh Lân nâng trường thương, vung ra hình ảnh một con Ngân Long, trường thương gào thét như rồng gầm.
Bên kia, Lý Thanh Quân không ngủ, nàng bị Tần Dịch chọc tức ngủ không được, vì vậy khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí. Còn chưa ngồi xuống bao lâu, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng hổ gầm long ngâm, Lý Thanh Quân bỗng nhiên mở mắt.
- Thiên Long Ngâm? Ca ca!
Nàng rốt cuộc ngồi không yên, cầm lấy ngân thương trên đầu giường, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn Lý Thanh Quân biến mất trong bóng đêm, Tần Dịch chậm rãi đi theo.
Hắn cố ý phát ra tin tức có di tích của tiên, chính vì hấp dẫn người tìm tiên đến đây trừ hổ.
Hổ này đã yêu hóa, hắn đánh không lại, đành phải học Phược Yêu Trận từ Lưu Tô, em trói buộc nó trong đống loạn thạch để tránh đả thương người. Nhưng đây không phải kế lâu dài, vạn nhất ngày nào đó không trói được thì sao? Chung quy phải trừ cái tai họa ngầm này đi mới được.
Đợi trừ xong yêu hổ, mình cũng có thể đào Hóa Yêu Chướng gì đó ra, từ nay về sau trời cao biển rộng, ở chỗ này cũng tốt, vân du thiên hạ cũng được, đều không còn có lo lắng.
Hy vọng huynh muội Lý gia đáng tin cậy.
Còn chưa tới đỉnh núi đã có thể trông thấy ngân quang như điện, lập lòe như sao. dư Chấn năng lượng khủng bố trong không khí khiến cho cỏ cây cát đá bốn phía bay ra, đến gần dường như có thể cảm nhận được cả mảnh không gian đang đầy chấn động sắc bén, tới gần sẽ bị đâm lỗ chỗ.
- Tên rất lợi hại, chỉ sợ đã vượt qua Dịch Kinh Kỳ, đi vào Tiên Thiên chi đỉnh rồi.
Lưu Tô lên tiếng.
- Không nghĩ tới tiểu quốc hoang vắng này lại có người tu luyện võ học thế gian đến cảnh giới cao siêu như thế.
Tần Dịch có chút líu lưỡi, hắn cũng học võ, biết rõ câu nói này có nghĩa, cấp bậc võ học của Lý Thanh Lân đã là nhất lưu trên thế gian, mạnh hơn hắn có thể xem như tuyệt thế cường giả. Muốn tiến lên một bước, vậy đi lên con đường tu kiếm, hoặc nhục thân thành thánh, mà tầng thứ này đã không tính là võ học của thế gian. Trong thiên hạ, người có cơ duyên này lác đác có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên mới có người tìm tiên.
Đặt chân lên đỉnh núi, đầu tiên nhìn thấy chính ngân mang của Lý Thanh Lân bay thoáng qua, quái hổ thì vỗ cánh bay, cực kỳ linh động. Lý Thanh Lân đâm một thương vào không khí, trực tiếp quét tới, quất vào cánh của quái hổ. Quái hổ vung cánh qua, va chạm vào thương, chỉ nghe "Bành", một tiếng vang cực lớn, mãnh hổ ngàn cân thế mà bị đánh bay, đụng vào vách đá bên cạnh.
Mà Lý Thanh Lân chỉ lui một bước, hiển nhiên chiếm thượng phong tuyệt đối.
Theo một tiếng quát khẽ, Lý Thanh Quân giơ thương gia nhập cuộc chiến. Mãnh hổ vừa mới đâm vào vách đá còn có chút cứng ngắc, trước mặt nó đã xuất hiện một chuôi ngân thương khác, mang theo hàn mang đâm tới.
Cùng lúc đó, Lý Thanh Lân phối hợp ăn ý đâm tới một thương từ một bên khác, phong tỏa không gian né tránh.
"Rống!"
Quái hổ nhảy dựng lên, đuôi hổ quét tới, đánh vào thân thương của Lý Thanh Quân, Lý Thanh Quân kêu rên một tiếng nhưng cũng không thu tay lại, ngược lại nghịch thế mà lên, thế như Kinh Long.
Quái hổ đã mất đi cơ hội đột phá từ bên này, rốt cuộc không tránh được thương của Lý Thanh Lân, bị một thương đâm vào bụng, máu tươi tung toé.
Mãnh hổ bị thương, điên cuồng hét lên một tiếng, nặng nề đụng về phía Lý Thanh Quân. Lý Thanh Quân giơ thương vắt ngang chống đỡ, lực lượng mạnh mẽ đâm tới, nàng bị đánh bay ra thật xa, đôi giày kéo ra ấn ký cực dài trên mặt đất. Lý Thanh Lân đâm thương vào bụng mãnh hổ kéo một cái, đập cả con hổ to lớn vào vách đá, "Phanh" một tiếng, đất rung núi chuyển.
Lý Thanh Quân đụng vào một đống loạn thạch khác, một vết máu chảy xuống từ khóe môi nàng, nàng không theo lau, tiếp tục tiến lên.
- Cô nương này cũng lợi hại đấy.
Trong lòng Tần Dịch có chút bội phục. Mãnh hổ này đã lợi hại hơn so với thời điểm mình bố trí Phược Yêu Trận, xem ra hấp thu không ít yêu khí của Hóa Yêu Chướng ở chỗ này, có tiến hóa, nếu lúc trước mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ mình không có cơ hội bày ra Phược Yêu Trận.
Nhưng Lý Thanh Quân nhìn như tiểu cô nương nũng nịu, thế mà cứng rắn như vậy!
Đôi huynh muội thật sự có một cỗ khí chất thiết huyết của chiến sĩ, Lý Thanh Quân này mặc dù hơi kiêu căng, nhưng tuyệt không phải đóa hoa trong nhà kính, không biết gia đình nào có thể nuôi dưỡng ra một đôi huynh muội như vậy, nhìn qua giống như nhà tướng quân?
Một người Lý Thanh Lân đã đủ đối phó yêu hổ, lại thêm Lý Thanh Quân hợp lực càng không có lo lắng, mãnh hổ bị thương chịu không được hai huynh muội đánh hội đồng, cuối cùng bị đâm chết trên mặt đất.
Một luồng yêu khí trôi dạt ra từ từ, tan vào giữa không trung.
Tần Dịch thở dài một hơi. Quả nhiên, đôi huynh muội này rất đáng tin cậy...
Lưu Tô hừ lạnh một tiếng. Kế hoạch của Tần Dịch thành công, có nghĩa phương án càng ác độc của hắn tiến vào trong khe nước thối.
- Tần huynh, xuất hiện đi.
Bên kia, sắc mặt Lý Thanh Lân không thay đổi mấy mà cười nhẹ một tiếng.
- Xem lâu như vậy cũng không giúp một tay, rất không đủ ý tứ, đây chính là mãnh thú trên núi của các ngươi.
Tần Dịch mặt không đỏ tim không đập đi ra từ chỗ tối, cười nói.
- Việc ai nấy làm, ta có chuyện khác làm.
Lý Thanh Quân chống thương thở dốc, kỳ quái nhìn Tần Dịch đi vào trong đống loạn thạch. Hai huynh muội liếc nhau, đi vào theo.
Rất nhanh đã nhìn thấy Tần Dịch ngồi xổm người xuống, móc ra cái xẻng nhỏ đào đất. Qua một lát, thấp giọng nói.
- Quả nhiên.
Chỉ thấy Tần Dịch móc ra một đồ vật đầy bùn từ dưới đất, rũ bùn xuống hết nhìn kỹ như một lư hương nhỏ, điêu khắc hình yêu vật, trên lư mơ hồ tản ra khói đỏ sậm.
Lý Thanh Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Thì ra ngươi cố ý phát ra tin tức nơi này có dấu vết của Tiên để lừa người ta lên núi trừ hổ cho ngươi lấy đồ vật nơi đây!
Tần Dịch quay đầu nhìn nàng một cái, cười một tiếng.
- Không phải ta muốn lấy, mà là...
Một bên nói, một bên giơ Lang Nha bổng lên, một gậy vung xuống đập nát lư hương.
Lý Thanh Quân ngẩn người, vẫn còn có chút không cam lòng.
- Ngươi lợi dụng chúng ta!
Tần Dịch lấy ra một thỏi bạc.
- Nếu không... Ta cho cô tiền?
Lý Thanh Quân tức giận đến mức thổ huyết, thiếu chút nữa muốn động thương, Lý Thanh Lân khoát tay chặn lại.
- Tần huynh đã sớm nhắc nhở qua chuyện quái hổ trên núi, là chính ta muốn nhìn xem, tự nguyện làm một đầu thương trong tay Tần huynh, oán được ai? Bất quá như vậy, mãnh hổ này do Tần huynh trói buộc ở đây?
Tần Dịch gật gật đầu.
- Không thể để cho nó đả thương người.
Lý Thanh Lân nói.
- Trong núi có oán khí, dược hoàn của Tần huynh có thể giải. Hơn nữa rất quen thuộc đối với yêu vật, còn thông hiểu trận pháp trói buộc yêu vật, cho nên Tần huynh là một phương sĩ hiểu được các loại dị thuật, có thực học, không biết sư thừa môn phái nào?
- Tự mình lần mò ra, cũng không tính là phương sĩ gì...
Tần Dịch chỉ có thể nói.
- Lý huynh có gì chỉ giáo?
- Ah, là thế này.
Lý Thanh Lân thở dài một hơi.
- Gia phụ những năm gần đây bị một ít phương sĩ giả danh lừa bịp đầu độc, lạm dụng đan dược, đến nỗi thân thể ngày một suy tàn. Làm con, thấy hết mọi thứ vào mắt, trong lòng nóng như lửa đốt. Tần huynh đã có chân thuật, chẳng biết có thể vì hiếu tâm của huynh đệ chúng ta mà rời núi lập lại trật tự thay gia phụ, diệt trừ kẻ giả mạo hay không. Về phần thù lao, nhất định khiến Tần huynh thỏa mãn.
Ngừng lại một chút, lại nói tiếp.
- Bởi vì chuyện này, Thanh Quân mới không có hảo cảm đối với phương sĩ lừa đảo, làm việc có chút quá khích, có chỗ đắc tội, xin chớ trách.
Xem ra, hắn cho rằng lúc trước muội muội đi làm khó dễ, Tần Dịch đã bị thua thiệt, cho nên bảo “có chỗ đắc tội, xin chớ trách”. Lý Thanh Quân cúi đầu không nói lời nào, Tần Dịch cũng không biết nói gì cho phải, đành phải nói.
- Ta làm một người thanh nhàn nơi sơn dã, tản mạn đã quen, chỉ sợ để cho Lý huynh thất vọng.
Lý Thanh Lân nói.
- Xem như hồi báo ta trừ mãnh hổ dùm Tần huynh đi, như thế nào?
Tần Dịch nghẹn một chút, bật cười nói.
- Thì ra Lý huynh trừ hổ cũng đã có chủ đích.
Lý Thanh Quân lườm ca ca, trách không được ca ca không so đo chuyện mình bị gạt, hắn rõ ràng cố ý, dùng nhân tình đổi lại việc Tần Dịch rời núi.
Chỉ có mình thủy chung cái gì cũng không biết, giống như kẻ đần.
Tần Dịch bên này vẫn muốn cự tuyệt, tính tình hắn không thích xông pha, vốn cảm thấy ở trong thôn rất tốt, không nguyện ý đi ra ngoài rồi bị cuốn vào trong tranh chấp giữa các phương sĩ? Hắn trầm ngâm một lát, lấy ra Giải Độc Hoàn vừa mới luyện xong, nói.
- Thuốc này coi như báo đáp Lý huynh thay ta trừ hổ.
Lý Thanh Lân thở dài, còn muốn khuyên nhủ, Lý Thanh Quân rốt cuộc nhịn không nổi, cả giận nói.
- Không đi thì không đi, có gì đặc biệt hơn người! Chúng ta đi tìm những người khác, cũng không tin Nam Ly chỉ có một phương sĩ!
Lý Thanh Lân trấn an.
- Thanh Quân, muội biết đi tìm người khác sẽ kéo dài bao lâu.
Lý Thanh Quân cả giận nói.
- Nhìn thấy hắn toàn có ý nghĩ xấu, làm sao biết hắn không phải Đông Hoa Tử thứ hai!
Tần Dịch vốn đã quay người muốn đi, ba chữ "Đông Hoa Tử" lọt vào tai, hắn chợt ngừng chân, bỗng nhiên quay người lên tiếng hỏi lại.
- Cô nói cô muốn đối phó ai?
Linh hồn nguyên chủ đã bị Lưu Tô thôn phệ, mà trong thân thể còn lưu lại chấp niệm cùng hận ý rất mãnh liệt. Trong tàn niệm căm hận khắc cốt một người gọi là "Quốc sư", cũng muốn hỏi một câu "Vì sao", chấp niệm sâu nặng ảnh hưởng đến Tần Dịch để hắn gặp ác mộng bao nhiêu đem. Những ngày nay, Tần Dịch đã dò hỏi kỹ càng, quốc sư Nam Ly, đạo hiệu Đông Hoa Tử!
Thấy Tần Dịch biến sắc, Lý Thanh Lân có chút hối hận, vốn Tần Dịch đã tỏ vẻ không muốn, lại tiết lộ mình muốn đối phó quốc sư, vậy hắn càng không có khả năng rời đi. Vốn trước tiên lừa dối, không ngờ muội muội đã để lộ ra trong lúc mất bình tĩnh.
Hắn bất đắc dĩ nhìn Tần Dịch, chậm rãi nói.
- Quốc sư Nam Ly - Đông Hoa Tử, nếu Tần huynh sợ, vậy tại hạ cũng chỉ đành tìm cao minh khác.
- Không.
Tần Dịch gằng từng chữ.
- Ta đi với ngươi.
Lý Thanh Lân ngạc nhiên.
- Tần huynh đây là...
Tần Dịch lạnh lùng chỉ mảnh vỡ của lư hương trên mặt đất.
- Ta muốn thay người hỏi hắn một câu, vì sao!
Ngay cả Lý Thanh Quân cũng ngạc nhiên nhìn Tần Dịch, nàng không nghĩ tới người nhìn như không có chính hình này lại lộ ra biểu lộ lạnh lùng sắc bén như thế, gần như muốn cắn người.
Hắn đưa vuốt tay một chút, nham thạch thô ráp, có thể thấy không thường xuyên bị người vuốt, không có gì đặc biệt. Chẳng qua, bốn phía trên núi đá đều có vết máu khô mơ hồ, như có người bị trọng thương tại đây, máu vẩy khắp đỉnh núi.
Hắn trầm ngâm một lát, đưa tay cọ vào cạnh đá, lau vết máu ở phía trên, chăm chú chờ đợi một lát, không hề có động tĩnh gì.
Có thể thấy vết máu này không có bí mật gì.
Ngược lại, trên mặt đất ngổn ngang lộn xộn khắc một ít hoa văn, rất phức tạp mà lại không có quy tắc nào, không biết công dụng, giống như tiểu hài tử nhàm chán vẽ loạn.
Lý Thanh Lân nghĩ một hồi, lại cởi xuống một khối ngọc bội bên hông xuống để ở bên cạnh.
Mây mù như trốn tránh hắn cũng không trốn nữa, mà trốn khối ngọc bội kia. Lý Thanh Lân lắc đầu, bên người nổi lên vầng sáng nhàn nhạt, chân khí phóng ra ngoài ngăn cách mây mù ở bên ngoài.
Những thứ này là "Oán khí" không giả, nhưng không phải trốn tránh hung thần chiến trường như hắn, mà vì trốn tránh bảo vật của hắn. Nhưng đồng dạng, chân khí của võ giả bọn hắn cũng có thể khắc chế những oán khí này, không có vấn đề gì.
Lý Thanh Lân thu hồi ngọc bội, đang muốn đi vào trong đống loạn thạch xem quái hổ. Đúng vào lúc này, trung ương loạn thạch bỗng nhiên truyền đến mùi tanh, hắn nắm thương ngưng mắt nhìn lại, một đôi mắt huyết hồng lớn như chuông đồng chậm rãi xuất hiện trong bóng đêm.
Một con hổ cao cỡ nửa người chậm rãi xuất hiện, Lý Thanh Lân híp mắt nhìn cánh thịt trên lưng hổ, cánh thịt mở rộng, dài mấy thước. Trong đôi mắt huyết sắc kia lại có vài phần không vui vì bị quấy rầy, so với lợn rừng biến dị lúc trước, con hổ này hiển nhiên có chút linh trí... Đã thành yêu.
Một tiếng hổ gầm, mãnh hổ phi thân nhào tới.
Lý Thanh Lân cố ý thăm dò cái gọi "Không đuổi người", nhanh chóng thối lui ra khỏi đám loạn thạch.
Quả nhiên, con hổ như bị cái gì ngăn cản, không ra được.
Ánh mắt của Lý Thanh Lân lại lần nữa rơi vào hoa văn trên mặt đất, mỉm cười. Đây hẳn là trận pháp trói buộc con hổ, nơi đây quả nhiên có cao nhân.
- Đã như thế, ta thay ngươi trừ nó.
Lý Thanh Lân nâng trường thương, vung ra hình ảnh một con Ngân Long, trường thương gào thét như rồng gầm.
Bên kia, Lý Thanh Quân không ngủ, nàng bị Tần Dịch chọc tức ngủ không được, vì vậy khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí. Còn chưa ngồi xuống bao lâu, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng hổ gầm long ngâm, Lý Thanh Quân bỗng nhiên mở mắt.
- Thiên Long Ngâm? Ca ca!
Nàng rốt cuộc ngồi không yên, cầm lấy ngân thương trên đầu giường, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn Lý Thanh Quân biến mất trong bóng đêm, Tần Dịch chậm rãi đi theo.
Hắn cố ý phát ra tin tức có di tích của tiên, chính vì hấp dẫn người tìm tiên đến đây trừ hổ.
Hổ này đã yêu hóa, hắn đánh không lại, đành phải học Phược Yêu Trận từ Lưu Tô, em trói buộc nó trong đống loạn thạch để tránh đả thương người. Nhưng đây không phải kế lâu dài, vạn nhất ngày nào đó không trói được thì sao? Chung quy phải trừ cái tai họa ngầm này đi mới được.
Đợi trừ xong yêu hổ, mình cũng có thể đào Hóa Yêu Chướng gì đó ra, từ nay về sau trời cao biển rộng, ở chỗ này cũng tốt, vân du thiên hạ cũng được, đều không còn có lo lắng.
Hy vọng huynh muội Lý gia đáng tin cậy.
Còn chưa tới đỉnh núi đã có thể trông thấy ngân quang như điện, lập lòe như sao. dư Chấn năng lượng khủng bố trong không khí khiến cho cỏ cây cát đá bốn phía bay ra, đến gần dường như có thể cảm nhận được cả mảnh không gian đang đầy chấn động sắc bén, tới gần sẽ bị đâm lỗ chỗ.
- Tên rất lợi hại, chỉ sợ đã vượt qua Dịch Kinh Kỳ, đi vào Tiên Thiên chi đỉnh rồi.
Lưu Tô lên tiếng.
- Không nghĩ tới tiểu quốc hoang vắng này lại có người tu luyện võ học thế gian đến cảnh giới cao siêu như thế.
Tần Dịch có chút líu lưỡi, hắn cũng học võ, biết rõ câu nói này có nghĩa, cấp bậc võ học của Lý Thanh Lân đã là nhất lưu trên thế gian, mạnh hơn hắn có thể xem như tuyệt thế cường giả. Muốn tiến lên một bước, vậy đi lên con đường tu kiếm, hoặc nhục thân thành thánh, mà tầng thứ này đã không tính là võ học của thế gian. Trong thiên hạ, người có cơ duyên này lác đác có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên mới có người tìm tiên.
Đặt chân lên đỉnh núi, đầu tiên nhìn thấy chính ngân mang của Lý Thanh Lân bay thoáng qua, quái hổ thì vỗ cánh bay, cực kỳ linh động. Lý Thanh Lân đâm một thương vào không khí, trực tiếp quét tới, quất vào cánh của quái hổ. Quái hổ vung cánh qua, va chạm vào thương, chỉ nghe "Bành", một tiếng vang cực lớn, mãnh hổ ngàn cân thế mà bị đánh bay, đụng vào vách đá bên cạnh.
Mà Lý Thanh Lân chỉ lui một bước, hiển nhiên chiếm thượng phong tuyệt đối.
Theo một tiếng quát khẽ, Lý Thanh Quân giơ thương gia nhập cuộc chiến. Mãnh hổ vừa mới đâm vào vách đá còn có chút cứng ngắc, trước mặt nó đã xuất hiện một chuôi ngân thương khác, mang theo hàn mang đâm tới.
Cùng lúc đó, Lý Thanh Lân phối hợp ăn ý đâm tới một thương từ một bên khác, phong tỏa không gian né tránh.
"Rống!"
Quái hổ nhảy dựng lên, đuôi hổ quét tới, đánh vào thân thương của Lý Thanh Quân, Lý Thanh Quân kêu rên một tiếng nhưng cũng không thu tay lại, ngược lại nghịch thế mà lên, thế như Kinh Long.
Quái hổ đã mất đi cơ hội đột phá từ bên này, rốt cuộc không tránh được thương của Lý Thanh Lân, bị một thương đâm vào bụng, máu tươi tung toé.
Mãnh hổ bị thương, điên cuồng hét lên một tiếng, nặng nề đụng về phía Lý Thanh Quân. Lý Thanh Quân giơ thương vắt ngang chống đỡ, lực lượng mạnh mẽ đâm tới, nàng bị đánh bay ra thật xa, đôi giày kéo ra ấn ký cực dài trên mặt đất. Lý Thanh Lân đâm thương vào bụng mãnh hổ kéo một cái, đập cả con hổ to lớn vào vách đá, "Phanh" một tiếng, đất rung núi chuyển.
Lý Thanh Quân đụng vào một đống loạn thạch khác, một vết máu chảy xuống từ khóe môi nàng, nàng không theo lau, tiếp tục tiến lên.
- Cô nương này cũng lợi hại đấy.
Trong lòng Tần Dịch có chút bội phục. Mãnh hổ này đã lợi hại hơn so với thời điểm mình bố trí Phược Yêu Trận, xem ra hấp thu không ít yêu khí của Hóa Yêu Chướng ở chỗ này, có tiến hóa, nếu lúc trước mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ mình không có cơ hội bày ra Phược Yêu Trận.
Nhưng Lý Thanh Quân nhìn như tiểu cô nương nũng nịu, thế mà cứng rắn như vậy!
Đôi huynh muội thật sự có một cỗ khí chất thiết huyết của chiến sĩ, Lý Thanh Quân này mặc dù hơi kiêu căng, nhưng tuyệt không phải đóa hoa trong nhà kính, không biết gia đình nào có thể nuôi dưỡng ra một đôi huynh muội như vậy, nhìn qua giống như nhà tướng quân?
Một người Lý Thanh Lân đã đủ đối phó yêu hổ, lại thêm Lý Thanh Quân hợp lực càng không có lo lắng, mãnh hổ bị thương chịu không được hai huynh muội đánh hội đồng, cuối cùng bị đâm chết trên mặt đất.
Một luồng yêu khí trôi dạt ra từ từ, tan vào giữa không trung.
Tần Dịch thở dài một hơi. Quả nhiên, đôi huynh muội này rất đáng tin cậy...
Lưu Tô hừ lạnh một tiếng. Kế hoạch của Tần Dịch thành công, có nghĩa phương án càng ác độc của hắn tiến vào trong khe nước thối.
- Tần huynh, xuất hiện đi.
Bên kia, sắc mặt Lý Thanh Lân không thay đổi mấy mà cười nhẹ một tiếng.
- Xem lâu như vậy cũng không giúp một tay, rất không đủ ý tứ, đây chính là mãnh thú trên núi của các ngươi.
Tần Dịch mặt không đỏ tim không đập đi ra từ chỗ tối, cười nói.
- Việc ai nấy làm, ta có chuyện khác làm.
Lý Thanh Quân chống thương thở dốc, kỳ quái nhìn Tần Dịch đi vào trong đống loạn thạch. Hai huynh muội liếc nhau, đi vào theo.
Rất nhanh đã nhìn thấy Tần Dịch ngồi xổm người xuống, móc ra cái xẻng nhỏ đào đất. Qua một lát, thấp giọng nói.
- Quả nhiên.
Chỉ thấy Tần Dịch móc ra một đồ vật đầy bùn từ dưới đất, rũ bùn xuống hết nhìn kỹ như một lư hương nhỏ, điêu khắc hình yêu vật, trên lư mơ hồ tản ra khói đỏ sậm.
Lý Thanh Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Thì ra ngươi cố ý phát ra tin tức nơi này có dấu vết của Tiên để lừa người ta lên núi trừ hổ cho ngươi lấy đồ vật nơi đây!
Tần Dịch quay đầu nhìn nàng một cái, cười một tiếng.
- Không phải ta muốn lấy, mà là...
Một bên nói, một bên giơ Lang Nha bổng lên, một gậy vung xuống đập nát lư hương.
Lý Thanh Quân ngẩn người, vẫn còn có chút không cam lòng.
- Ngươi lợi dụng chúng ta!
Tần Dịch lấy ra một thỏi bạc.
- Nếu không... Ta cho cô tiền?
Lý Thanh Quân tức giận đến mức thổ huyết, thiếu chút nữa muốn động thương, Lý Thanh Lân khoát tay chặn lại.
- Tần huynh đã sớm nhắc nhở qua chuyện quái hổ trên núi, là chính ta muốn nhìn xem, tự nguyện làm một đầu thương trong tay Tần huynh, oán được ai? Bất quá như vậy, mãnh hổ này do Tần huynh trói buộc ở đây?
Tần Dịch gật gật đầu.
- Không thể để cho nó đả thương người.
Lý Thanh Lân nói.
- Trong núi có oán khí, dược hoàn của Tần huynh có thể giải. Hơn nữa rất quen thuộc đối với yêu vật, còn thông hiểu trận pháp trói buộc yêu vật, cho nên Tần huynh là một phương sĩ hiểu được các loại dị thuật, có thực học, không biết sư thừa môn phái nào?
- Tự mình lần mò ra, cũng không tính là phương sĩ gì...
Tần Dịch chỉ có thể nói.
- Lý huynh có gì chỉ giáo?
- Ah, là thế này.
Lý Thanh Lân thở dài một hơi.
- Gia phụ những năm gần đây bị một ít phương sĩ giả danh lừa bịp đầu độc, lạm dụng đan dược, đến nỗi thân thể ngày một suy tàn. Làm con, thấy hết mọi thứ vào mắt, trong lòng nóng như lửa đốt. Tần huynh đã có chân thuật, chẳng biết có thể vì hiếu tâm của huynh đệ chúng ta mà rời núi lập lại trật tự thay gia phụ, diệt trừ kẻ giả mạo hay không. Về phần thù lao, nhất định khiến Tần huynh thỏa mãn.
Ngừng lại một chút, lại nói tiếp.
- Bởi vì chuyện này, Thanh Quân mới không có hảo cảm đối với phương sĩ lừa đảo, làm việc có chút quá khích, có chỗ đắc tội, xin chớ trách.
Xem ra, hắn cho rằng lúc trước muội muội đi làm khó dễ, Tần Dịch đã bị thua thiệt, cho nên bảo “có chỗ đắc tội, xin chớ trách”. Lý Thanh Quân cúi đầu không nói lời nào, Tần Dịch cũng không biết nói gì cho phải, đành phải nói.
- Ta làm một người thanh nhàn nơi sơn dã, tản mạn đã quen, chỉ sợ để cho Lý huynh thất vọng.
Lý Thanh Lân nói.
- Xem như hồi báo ta trừ mãnh hổ dùm Tần huynh đi, như thế nào?
Tần Dịch nghẹn một chút, bật cười nói.
- Thì ra Lý huynh trừ hổ cũng đã có chủ đích.
Lý Thanh Quân lườm ca ca, trách không được ca ca không so đo chuyện mình bị gạt, hắn rõ ràng cố ý, dùng nhân tình đổi lại việc Tần Dịch rời núi.
Chỉ có mình thủy chung cái gì cũng không biết, giống như kẻ đần.
Tần Dịch bên này vẫn muốn cự tuyệt, tính tình hắn không thích xông pha, vốn cảm thấy ở trong thôn rất tốt, không nguyện ý đi ra ngoài rồi bị cuốn vào trong tranh chấp giữa các phương sĩ? Hắn trầm ngâm một lát, lấy ra Giải Độc Hoàn vừa mới luyện xong, nói.
- Thuốc này coi như báo đáp Lý huynh thay ta trừ hổ.
Lý Thanh Lân thở dài, còn muốn khuyên nhủ, Lý Thanh Quân rốt cuộc nhịn không nổi, cả giận nói.
- Không đi thì không đi, có gì đặc biệt hơn người! Chúng ta đi tìm những người khác, cũng không tin Nam Ly chỉ có một phương sĩ!
Lý Thanh Lân trấn an.
- Thanh Quân, muội biết đi tìm người khác sẽ kéo dài bao lâu.
Lý Thanh Quân cả giận nói.
- Nhìn thấy hắn toàn có ý nghĩ xấu, làm sao biết hắn không phải Đông Hoa Tử thứ hai!
Tần Dịch vốn đã quay người muốn đi, ba chữ "Đông Hoa Tử" lọt vào tai, hắn chợt ngừng chân, bỗng nhiên quay người lên tiếng hỏi lại.
- Cô nói cô muốn đối phó ai?
Linh hồn nguyên chủ đã bị Lưu Tô thôn phệ, mà trong thân thể còn lưu lại chấp niệm cùng hận ý rất mãnh liệt. Trong tàn niệm căm hận khắc cốt một người gọi là "Quốc sư", cũng muốn hỏi một câu "Vì sao", chấp niệm sâu nặng ảnh hưởng đến Tần Dịch để hắn gặp ác mộng bao nhiêu đem. Những ngày nay, Tần Dịch đã dò hỏi kỹ càng, quốc sư Nam Ly, đạo hiệu Đông Hoa Tử!
Thấy Tần Dịch biến sắc, Lý Thanh Lân có chút hối hận, vốn Tần Dịch đã tỏ vẻ không muốn, lại tiết lộ mình muốn đối phó quốc sư, vậy hắn càng không có khả năng rời đi. Vốn trước tiên lừa dối, không ngờ muội muội đã để lộ ra trong lúc mất bình tĩnh.
Hắn bất đắc dĩ nhìn Tần Dịch, chậm rãi nói.
- Quốc sư Nam Ly - Đông Hoa Tử, nếu Tần huynh sợ, vậy tại hạ cũng chỉ đành tìm cao minh khác.
- Không.
Tần Dịch gằng từng chữ.
- Ta đi với ngươi.
Lý Thanh Lân ngạc nhiên.
- Tần huynh đây là...
Tần Dịch lạnh lùng chỉ mảnh vỡ của lư hương trên mặt đất.
- Ta muốn thay người hỏi hắn một câu, vì sao!
Ngay cả Lý Thanh Quân cũng ngạc nhiên nhìn Tần Dịch, nàng không nghĩ tới người nhìn như không có chính hình này lại lộ ra biểu lộ lạnh lùng sắc bén như thế, gần như muốn cắn người.
Danh sách chương