"Đông" một tiếng, Đằng Xà "Cực lớn" bỗng nhiên ngã xuống đáy vực, lập tức biến nhỏ, Tần Dịch trên lưng cũng bị hất ra, lăn thật xa.

Chẳng qua đột ngột đáp sai chỗ, dù sao thì thân trên Dạ Linh rất nhỏ, chấn động đều sẽ ngồi không yên, cũng không phải bị ngã rất thảm. Tần Dịch lăn người, nhanh chóng đứng lên, quay đầu nhìn lại, bên cạnh có một con rắn dài hơn nửa thước run rẩy mà nằm rạp trên mặt đất quạt cánh.

Hơn nửa thước thật ra cũng không thể tính là nhỏ, chỉ có điều so với Đằng Xà cực lớn như Giang Hà vừa rồi... Còn khoa trương hơn so với Hạo Thiên Khuyển biến thành Husky.

- Làm sao vậy?

Tần Dịch có chút lo lắng đi qua sờ sờ.

- Không có ngã bị thương đó chứ?

- Biến, biến nhỏ rồi, ô...

Miệng rắn phát ra giọng nữ non nớt.

- Con rắn ngu xuẩn.

Tần Dịch tức giận nói.

- Lúc trước chẳng qua nhìn qua rất lớn, không phải thật sự lớn, ngươi tự lừa gạt mình rồi?

- Bộ dạng lớn mới có thể cảm giác mình rất lợi hại.

Dạ Linh nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy, rất thương cảm.

Tần Dịch không để ý đến nàng, quay đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Vẫn là sương mù thâm trầm, tầm nhìn rất thấp, mặc dù không đến trình độ đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng xa ra vài mét liền thấy không rõ. Tần Dịch ngự phong thổi tan sương mù dày đặc, đôi mắt hơi co rụt.

Bốn phía đều là xương trắng...

Có của người, có của thú.

Tần Dịch còn trông thấy bên cạnh xương người có đao kiếm bị ăn mòn, giống như loại loan đao Tây Hoang quen dùng —— đây là lãnh thổ Tây Hoang, rất có thể những người này do Tây Hoang phái tới thăm dò liệt cốc, đương nhiên không ai sống sót.

Nhìn từ mặt ngoài, không có địch nhân, ngay cả Kền Kền Thực Hủ cũng không có, nhưng đống xương trắng này rõ ràng mà chứng minh phụ cận tất có nguy cơ lớn, nếu không bọn hắn chết như thế nào?

Tần Dịch cẩn thận mà đi về phía trước vài bước, ngồi xổm người xuống kiểm tra một cỗ hài cốt gần nhất.

Trên hài cốt không có y phục, đừng đề cập những vật khác, sạch bóng. Chỉ có hốc mắt trống rỗng, dường như có ngọn lửa nhỏ lập lòe, giống như con mắt kia còn có thể nhìn thấy, rất dọa người.

Tần Dịch nhìn chằm chằm vào con mắt kia.

Dạ Linh bên cạnh đã khôi phục hình người, nhìn bộ dạng của Tần Dịch sởn hết cả gai ốc.

Xem cây gậy coi như xong, bây giờ xem khô lâu là làm gì thế? Không sợ sao?

Trên thực tế, cây gậy đang nói chuyện với Tần Dịch đấy.

Tần Dịch giơ Lang Nha bổng.


Hầu như cùng lúc đó, cánh tay khô lâu bỗng nhiên đâm vào cổ họng Tần Dịch.

"BA~!"

Lang Nha bổng gào thét mà qua, nện cả bộ xương khô thành mảnh vụn.

Hai điểm ánh sáng tản mát trên mặt đất, phảng phất như vĩnh viễn không tắt. Khô lâu bị nện vỡ từ từ lại bắt đầu khép lại, từ từ lại thành hình.

Bốn phía truyền đến tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt", tất cả khô lâu đều đứng dậy.

Hàm răng Dạ Linh run rẩy.

- Đây, đây là cái gì...

- Một loại pháp thuật Âm Thi, nơi đây bị người nào đó chiếm giữ, đám khô lâu này là binh tốt canh cổng của hắn.

Tần Dịch nở nụ cười.

- Nếu như chúng ta chết, cũng sẽ biến thành như vậy.

Dạ Linh nhìn một xà cốt đang bò đến gần mình, hàm răng vang lên tiếng ken két, chỉ muốn tìm một chỗ trốn.

- Cũng không mạnh, nhìn ngươi sợ tới mức này.

Tần Dịch vung bổng, trái một đòn phải một đòn liền đập nát hai bộ xương khô tiến gần.

- Khi còn sống, bọn hắn chỉ là sĩ tốt bình thường, hành động còn chậm hơn nhiều, không cần sợ.

Dạ Linh nói.

- Nhưng bọn hắn còn có thể hồi sinh lại.

- Tốc độ rất chậm, không đủ gây sợ, ngay cả Đông Hoa Tử đều có thể chạy ra, làm sao chúng ta không thể đối phó được?

Tần Dịch trực tiếp vung bổng quét ra một đường, những nơi đi qua, xương trắng bay tán loạn, nện ra một con đường xương trắng.

Thấy Tần Dịch dũng mãnh như hổ vào bầy dê, Dạ Linh có chút tin tưởng, bịch bịch đi theo phía sau hắn.

- Đi, đi về phía trước xem một chút, bên trong mới có chút văn chương.

Tần Dịch một đường xông về phía trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy có phải nên nghĩ biện pháp trước luyện một chút đảm lượng cho con rắn ngu xuẩn này hay không, rõ ràng là đại yêu mạnh như vậy, trước mắt mình nhất định đánh không lại nàng đấy... Nhưng luôn gặp cái gì đều trước hết nghĩ đến chạy, không biết nói làm sao.

Nếu con rắn ngu xuẩn này vẫn giữ loại tâm thái này, chỉ sợ thật đánh nhau với hắn sẽ bị hắn gõ chết.

Nói đến mình cũng rất ngưu bức, kiếp trước thấy mô hình khô lâu ở bệnh viện đã bị dọa sợ, như thế nào bây giờ mặt đối mặt với khô lâu chân chính cũng không có cảm giác gì, còn có thể nện ra một đường trong biển khô lâu.

Lực lượng mang đến dũng khí?

Người đều giết qua rồi, khô lâu còn không phải chỉ như vậy?

Mặt đất dưới đáy liệt cốc không quá bằng phẳng.

Có lẽ lúc trước Lưu Tô đánh ra rất phẳng, nhưng mấy vạn năm biến hóa, có nhiều chỗ đội lên gò núi, có nhiều chỗ sụp xuống, có nhiều chỗ mọc cây cối, có nhiều chỗ đã thành hồ nước, có nhiều chỗ bị các loại năng lượng như tiên khí hoặc tử khí ảnh hưởng, đã có biến dị càng đặc thù.

Phạm vi đáy cốc rộng lớn này chính là một thiên địa cái gì cũng có.

Nếu có người chiếm giữ, hơn phân nửa sẽ có kiến trúc, hoặc động phủ trong một vài địa phương nào đó.

Tần Dịch đã có thể nhìn thấy phía trước có một gò núi hoang vu, trụi lủi không có cây cối, nằm trong sương mù cũng không biết cao bao nhiêu.

Trên thực tế, những nơi hắn đi qua đều rất hoang vu, cát vàng, nham thạch, một ít cỏ dại, thấy thế nào đều không giống như có tiên khí hoặc thiên tài địa bảo. Tần Dịch có thể lý giải, khối khu vực này nhất định là khu vực hoang vu nhất không có tài nguyên nhất trong toàn bộ liệt cốc, chỉ cần hơi màu mỡ một chút, tất nhiên sẽ bị tồn tại khác càng mạnh hơn vừa ý, liền cũng không còn là "Khu vực màu trắng tương đối an toàn" nữa.

Thế nhưng, càng tiếp cận gò núi, áp lực của hắn cũng bắt đầu biến lớn, cường độ của biển khô lâu cũng đang dần dần gia tăng, mới vừa rồi còn là một ít khô lâu binh tốt bình thường cùng dã thú bình thường, càng đi về phía trước, càng nhiều cốt cách kỳ thú quý hiếm cổ quái, rất nhiều nhận không ra là đồ chơi gì.

Hắn vốn nhận thức không được đầy đủ giống loài của thế giới này, cho dù nhận ra toàn bộ, nơi đây cũng không biết bao nhiêu thứ đã tuyệt chủng.

Ví dụ như trước mắt...

Loài bò sát cực lớn giống như khủng long, ba đầu, hơn nữa ba đầu còn lớn lên không giống nhau, chính giữa một cái đầu người, hai cái khác không biết đầu chó hay đầu sói. Đây là thứ gì?

Bất kể là thứ gì, bị bàn chân cực lớn kia quét qua, không chết cũng tàn phế.

Tần Dịch không có bao nhiêu tò mò, hắn cúi thấp người, xuyên qua từ dưới trảo của cự thú, một gậy nặng nề quét vào xương bắp chân cự thú.

"Rầm rầm..."

Khô lâu cự thú sụp đổ.

Tần Dịch quay người kéo Dạ Linh, "Vèo" mà vọt về phía gò núi.

Vừa mới đến biên giới gò núi, biển khô lâu sau lưng bất động, vô số ánh sáng xanh biếc lập lòe yếu ớt một hồi, tiếp theo lại nằm trở về, phảng phất như mệt mỏi buồn ngủ, không quản các ngươi nữa.

Dạ Linh gãi gãi đầu.

- Tại sao có chút giống ta...

Tần Dịch dở khóc dở cười, lúc này cũng không có tâm tình trêu chọc tiểu nha đầu, tất cả tâm thần đều bị đồ vật dưới chân gò núi hấp dẫn.

Dưới chân gò núi, có một tấm bia đá, trên tấm bia đá phát ra u quang, lóe ra đồ án huyền ảo.

Phía trên ghi chép "Khô Cốt Trường Thanh Pháp", bao gồm minh họa. Rất hiển nhiên chính là pháp thuật chế tạo biển khô lâu này.

Hóa ra khô lâu này xem như là trường thanh (vĩnh viễn duy trì thanh xuân)? Tần Dịch vô lực nói nhảm, đi lên vòng quanh tấm bia đá một vòng, muốn nhìn một chút còn có nhắc nhở khác hay không.

Phía sau viết một câu.

- Phía sau là khô cốt, phía trước là trường thanh.

Lời này hàm nghĩa có chút kỳ lạ... Hình như là đạo giải của tà pháp này, nhưng nếu như lý giải thành đi về phía trước có thể đạt được pháp phương trường sinh cũng không có vấn đề. Tần Dịch rốt cuộc biết chút trình độ kia của Đông Hoa Tử tại sao dám đi về phía trước, phía trước là trường thanh, ai không muốn?

Tần Dịch ngẩng đầu nhìn về phía gò núi hoang vu trong sương mù. Đây con mẹ nó… Có gì khác biệt với người hói đầu làm đại sứ cho thuốc mọc tóc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện