Đêm dài vắng người.

Tần Dịch vẽ xong một nét cuối cùng, trên lá bùa chợt hiện lên vầng sáng giống như có từng điểm tinh mang rơi xuống chu sa, dần dần hấp thu không thấy.

Sau khi vẽ hỏng 16 lá, rốt cuộc chế thành Thần Hành Phù đầu tiên.

Phù này dùng lên thân người, có thể theo gió mà bay, chạy nhanh như điện, gặp núi mà vượt, gặp sông mà qua, ngày đi nghìn dặm mà không mệt. Trong đó liên quan đến nguyên lý rất huyền ảo, trong hệ thống đánh giá của Minh Hà, đây đã là bùa chú bát phẩm.

Phần bùa chú này cũng không độc đáo như Minh Hà tưởng tượng, thật ra chẳng qua do Lưu Tô tùy ý làm ra, hoàn toàn thể hiện lý giải siêu phàm tuyệt tục của nó đối với tu hành, chuyện mà Minh Hà cực kỳ sợ hãi thán phục đối với Lưu Tô lại chỉ tùy tiện làm một chút.

Nhưng nhìn Tần Dịch vẽ xong phù, Lưu Tô lại rất trầm mặc.

Tần Dịch đang vui mừng, lại phát hiện Lưu Tô không có âm thanh, rất kinh ngạc hỏi.

- Làm sao vậy? Lá phù này của ta vẫn không được làm tốt?

- Không, ngươi làm rất tốt, phù này đã đạt đến bát phẩm hạ cấp.

Lưu Tô có chút buồn rầu trả lời.

- Nhưng ta đang nghĩ đến những lời của Minh Hà, có lẽ có đạo lý của nàng, cho nên đang nghĩ ngươi còn muốn tiếp tục học hay không.

- Ngươi lại chưa thấy qua bùa chú bây giờ, làm sao biết nàng nói có đạo lý hay không?

- Không cần thấy, đây là chí lý.

Lưu Tô than thở nói.

- Bất kỳ một môn thuật pháp thậm chí công quyết hạch tâm nào luôn không ngừng tổng kết, không ngừng cải tiến trên cơ sở của tiền nhân, dù ta năm đó cũng cải tiến qua không ít đồ vật tiền nhân được như chuẩn mực. Còn sẽ có thiên tài dung hội trăm nhà sửa cũ thành mới, sáng lập hệ thống mới vang dội cổ kim... Nếu như mấy vạn năm sau ngược lại không bằng viễn cổ, vậy cũng quá mức khinh thường anh tài trong thiên hạ.

"Ách..."

Tần Dịch an ủi.

- Nếu có một ít đạo pháp cao thâm thất truyền thì sao? Cũng có khả năng dẫn đến một hệ kia đứt gãy, khiến cho nay không bằng xưa.


Tâm tình Lưu Tô tốt hơn một chút.

- Hẳn là có, nhất là theo như lời Minh Hà, trước đây còn từng có yêu kiếp, loại kiếp nạn này có khả năng dẫn đến không ít truyền thừa quan trọng bị đoạn tuyệt, chỉ có thể căn cứ một ít tàn tích mà lần nữa suy diễn, thậm chí chỉ hiểu da lông. Bọn hắn muốn cái gì cũng đều vượt qua ta, ngược lại cũng chưa chắc.

Tần Dịch cười nói.

- Ai cũng có sở trường riêng. Tu hành của ngươi còn vượt xa bọn hắn, cho dù muốn một lần nữa hấp thu tri thức mới cũng nhanh hơn so với bất kỳ ai, lại có gì phải sợ?

- Cũng không có gì phải sợ.

Lưu Tô chậm rãi nói.


- Chỉ là ta... Rất ghét bị người so sánh không bằng.

Tần Dịch giật mình, đây là nguyên nhân người này rất dễ dàng bị kích thích? Nhưng tu đến cấp độ như nó, còn sẽ có tâm phân thắng bại như vậy?

Phảng phất như biết hắn đang suy nghĩ gì, Lưu Tô nói.

- Bất luận ngươi tu tới trình độ nào, mỗi người đều có linh hồn đặc biệt của mỗi người, có lạc ấn khác với mọi người. Có lẽ có người cảm thấy ta trọng thắng bại rất buồn cười, là sơ hở, là nhược điểm, nhưng đó chính là ta, ta cam tâm tình nguyện. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tu đạo, tu đến chỗ sâu thì tất cả mọi người đều không quan tâm cái này, không nghi ngờ cái kia, ngàn người đều một mặt? Đây không phải đạo. Mà là một đám xác chết biết đi.

Tần Dịch kinh ngạc mà nghĩ một hồi, rất có xúc động, quan điểm của Lưu Tô từ trước đến giờ đều rất tà, nhưng cũng rất thú vị, mấu chốt nhất chính là mỗi lần đều có thể nói đến trong lòng mình, cực có sức kích động. "Ta cam tâm tình nguyện" loại ngôn từ hiện đại được cho là rất trẻ trâu này đặt ở Tu Tiên Giới lại cũng không có gì không đúng, tìm chân, tìm mình, vấn đạo, vấn tâm, há không phải như thế?

Nhưng đối lập với biểu hiện của Minh Hà, loại như Lưu Tô chắc có chút phản đạo, không giống chủ lưu chính thống...

- Những vật này, ngươi nghe một chút là được, hiện tại tham ngộ chân lý về bản ngã thì hơi sớm.

Lưu Tô rốt cuộc nói.

- Đêm đã khuya, bắt đầu luyện nội đan... Bất luận pháp môn tu hành hiện nay có bao nhiêu thay đổi, gây dựng trụ cột cơ bản nhất cũng sẽ không có gì khác biệt, giống như võ đạo, bất kể thay đổi như thế nào cũng cần trước tiên là đứng vững trung bình tấn.

Lời này nghe vào lại có chút lo lắng thứ mình dạy Tần Dịch lạc hậu, đang tự động viên chính nó. Tần Dịch có chút dở khóc dở cười, khoanh chân ngồi xuống, lại nhớ tới cái gì đó, buồn cười nói.

- Thật thơm.

Lưu Tô nhịn không được bật cười, nếu người ngoài nghe tuyệt đối không hiểu ra sao, có lẽ chỉ có nó và Tần Dịch mới hiểu được ý nghĩa.

Chẳng biết tại sao, loại cảm giác này khiến nó rất vui mừng, càng đáng giá cao hứng so với chuyện để cho Tần Dịch tu hành như nguyện mà.

Tần Dịch điều chỉnh tư thế chính xác, hỏi.

- Các ngươi đều nói ta thích hợp tu hành, nhưng các ngươi cũng không kiểm tra một chút xem trên người của ta có linh căn hay không, nếu như ta không có linh căn, căn bản tu không thành, làm sao bây giờ?

Lưu Tô ngạc nhiên.

- Linh căn? Một người có thích hợp tu hành hay không, thích hợp tu phương hướng nào, đó chính là linh căn. Không biết chi tiết có lẽ phải kiểm tra một chút, ta và ngươi sớm chiều ở chung, còn phải kiểm tra cái gì? Ngươi cho rằng linh căn là vật gì? Trên người mọc một cây?

Tần Dịch:

- ... Vậy xác định ta có một cái.

Lưu Tô tức giận mà "Phì" một tiếng.

Tần Dịch cũng đã nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào thanh minh.

Lưu Tô có chút kinh ngạc. Nghiêm túc nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nhẹ giọng cười, lẩm bẩm.

- Còn lo lắng không có linh căn... Từ xưa đến nay, chứng kiến người tương hợp cùng tiên đạo hơn so với ngươi thì chưa đếm được một bàn tay đây.

Bởi vì nó lúc trước chẳng qua chỉ đọc một bản pháp quyết, căn bản không có giảng giải cụ thể. Vốn còn muốn giải thích vài lời, nhưng Tần Dịch cũng đã tự mình bắt đầu luyện. Thần kỳ chính là, chẳng những không có luyện sai, ngược lại còn thật sự có một tia thiên địa linh khí, bắt đầu tụ tập quanh người hắn.

Có lẽ bởi vì hắn đã học thường thức về ngoại đan, trận pháp, đạo pháp rất lâu, gần đây lại học bùa chú, hơn nữa sớm chiều ở chung cùng Lưu Tô, tiếp thu đều là tri thức liên quan đến tu hành, trụ cột đã đủ, lý giải đối với pháp quyết cùng phương pháp hành công không có bất kỳ chướng ngại.

Nhưng cái này không cách nào giải thích vì sao linh khí tụ tập nhanh như vậy, phảng phất như vừa gọi liền đến.

Đại đạo gian khổ. Đừng nói trụ cột ba tháng như hắn, còn nhiều người 30 năm đều học không ra một cái rắm, có khối người tự luyện mình đến. Nhìn quốc vương sẽ biết... Hắn không có khả năng không có phương pháp tu hành trụ cột, nhưng mấy năm qua tu thành đồ chơi gì?

Dùng tục ngữ của ngành nghề khác mà nói thì Tần Dịch đại khái được gọi là trời sinh nên cho môn này.

Thuật ngữ võ đạo, gọi là thiên phú dị bẩm.


Thuật ngữ tu tiên, có lẽ có thể gọi là… Thiên linh căn.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Tần Dịch lúc này đang cảm giác rất kỳ diệu.

Nếu như dùng cấp độ trụ cột nhất mà mình trước mắt tu luyện đến xem, cái tu tiên gọi là Luyện Khí cũng không có khác biệt quá lớn với chân khí của võ đạo, đều là khái niệm tương đồng, điều hòa âm dương, quán thông trăm mạch, đan điền sinh sôi khí, dùng bản thân thành tựu ra một tiểu thiên địa.

Sau đó đều có thể đạt tới hiệu quả cường thân kiện thể, tẩy kinh phạt tủy, trừ bệnh thêm tuổi.

Sau đó đều phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, câu thông cây cầu thiên địa, dẫn âm dương khí của thiên địa để bản thân cùng thiên địa đại tuần hoàn —— Trong võ đạo, cái này gọi là Tiên Thiên chi cảnh, như Lý Thanh Lân đã sớm đạt tới, Tần Dịch, Lý Thanh Quân còn chưa có.

Thế nhưng, trong người Tần Dịch hôm nay đồng thời có chân khí và linh khí, có thể phát hiện tính chất khác biệt của hai loại.

Ví dụ như chân khí của võ đạo có thể gia tăng lực lượng của hắn, cũng có thể phóng ra ngoài, có lực phá hoại rất trực tiếp. Mà tiên đạo luyện ra linh khí hoặc nói pháp lực dường như tạm thời không có hiệu quả này, có lẽ phải sau khi lớn mạnh mới có, cảm giác trước mắt là —— rất thoải mái.

Không sai, chính là rất thoải mái, hôm nay mới vừa vặn tu ra một tia linh khí giống như sợi bông phiêu đãng liền cảm giác toàn thân thư thái, tất cả xương cốt tứ chi trong trong ngoài ngoài đều giống như bị cam tuyền trải qua, mát lạnh sung sướng, thoải mái đến mức căn bản không muốn ngừng.

Trách không được có ít người tu luyện tu đến mức ngay cả nữ nhân đều không cần... Chắc hẳn lúc tu đến thần hồn, sẽ càng thoải mái?

Khi chưa tiếp xúc đến cảnh giới càng cao để so sánh, bây giờ Tần Dịch cảm giác giống như là, chân khí võ đạo là dương, như lửa công địch; tiên linh khí là âm, như nước gột rửa cơ thể.

Trên thực tế, hắn tu chân khí cùng linh khí đều trung tính, riêng phần mình phân biệt đều là kết quả của âm dương điều hòa, vốn không nên có khác biệt rõ ràng như vậy.

Sau khi âm dương điều hòa, riêng phần mình lại thành âm dương?

Tần Dịch gần như có thể nhìn thấy dưới đan điền của mình, chân khí vốn chiếm giữ bắt đầu chậm rãi xoay tròn cùng linh khí mới tới, cuối cùng biến thành hình dạng âm dương ngư. Chỉ là linh khí còn rất nhỏ, chân khí đã luyện nhiều năm, cảm giác tựa như tráng hán đang cùng ấu nữ chơi sáu chín, rất không hài hòa.

Không biết luyện tiếp sẽ thành dạng gì. Theo lý thuyết, cấp bậc tiên linh khí cao hơn nhiều so với chân khí võ đạo, không đạt thành cân đối, càng đừng nói lại thành âm dương... Thật không nên hình thành cục diện này mới đúng...

Trong lòng Tần Dịch bỗng nhiên khẽ động.

Quyển bí kíp bìa xanh vô danh trên người kia nói không chừng thật sự có môn đạo đặc thù... Chất lượng chân khí luyện ra, không giống người thường?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện