Trở lại trong phủ, ba người trực tiếp vào phòng Dạ Linh.

Dạ Linh đã không còn bộ dạng ngu xuẩn toàn thân cháy đen vừa rồi, thu thập chỉnh tề, mặc một bộ xiêm y rộng thùng thình, bọc cánh đã nhỏ đi vào bên trong. Mặt ngoài nhìn lại tựa như hài tử mặc quần áo người lớn, bàn tay nhỏ bé co lại trong tay áo, ôm đầu gối ngồi trên thềm đá đợi Tần Dịch.

Thấy Tần Dịch cùng huynh muội Lý gia tới đây, Dạ Linh vui vẻ, lại rất nhanh thu liễm, hồi phục thái độ đạm mạc ít nói lúc mới gặp.

Ở trước mặt Lý Thanh Lân, biểu hiện của nàng rất nhạt, rất giống ông cụ non.

Bởi vì mỗi khi toát ra một chút cảm giác ngây thơ, Lý Thanh Lân sẽ nói cho nàng biết, ngươi như vậy sao có thể báo thù, sao có thể thành đại sự?

Làm yêu quái bên cạnh hắn ít nói, lạnh lùng, mang theo hận ý, giống như là hình thái nhất định.

Vẫn là Tần Dịch tốt nhất, bất kể ngồi dưới đất hay bò loạn khắp nơi, Tần Dịch chẳng những sẽ không quát nàng, ánh mắt ngược lại càng thêm hiền lành, âm thanh kể chuyện ôn nhu thêm vài phần.

Lý Thanh Lân cũng không thèm để ý thái độ của nàng, vào nhà nhìn động lớn trên mái, cau chặt lông mày.

- Tu sĩ từ bên ngoài đến kia thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể cách không giết người... Đây thật sự vượt ra khỏi phạm trù có thể dự tính.

Tần Dịch nói.

- Ngươi không phải nên chú ý tình huống của Dạ Linh trước sao?

Lý Thanh Lân nở nụ cười.

- Ngươi là Dược Sư.

Ngụ ý, loại chuyện đó có ngươi chú ý là được rồi.

Tần Dịch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.

- Tạm thời không cần lo lắng Minh Hà, nhưng ngươi cũng ngàn vạn đừng chọc nàng.

Lý Thanh Lân cười nói.

- Trên thực tế, ta đã gặp nàng, ngay tại sáng nay đưa tang Vương huynh, nàng đừng trên đỉnh núi cách đó rất xa nhìn ta. Ta giống như có cảm giác, quay đầu nhìn lại, lúc ấy liền biết đây chính là tu sĩ từ bên ngoài đến mà Dạ Linh nói.

Tần Dịch có chút hứng thú đối với kết quả lần gặp nhau của hai người, liền hỏi.

- Sau đó thì sao?

- Không có sau đó.

Lý Thanh Lân nói.

- Nàng có lẽ vốn muốn nói gì đó với ta, nhưng sau khi nhìn thấy ta lại không muốn nói; ta trước kia cũng nghĩ qua nói chuyện cùng nàng, nhưng sau khi thấy được nàng cũng biết không cần nói. Thúc ngựa mà qua, song phương nháy mắt đi xa.

- Vì sao?

- Nói chuyện cùng sao trên trời, sẽ không có kết quả gì.

Tần Dịch như có điều suy nghĩ. Song phương đều biết đạo của mình bất đồng với đối phương, hơn nữa đều thuộc về tín niệm kiên định, không phải có thể dùng ngôn ngữ dao động, vậy nói chuyện không có ý nghĩa.

Vẫn chỉ có mình không có lý niệm kiên định nào đáng nói, đong đưa tựa như lật mặt một hồi, ai cũng có thể nói chuyện.

Lý Thanh Quân ngạc nhiên nói.

- Các huynh nói chẳng lẽ là... Đạo cô ngày đó chúng ta nhìn thấy?

Tần Dịch vô cùng vui mừng.

- Biến thông minh rồi đấy.

Lý Thanh Quân giận dữ mà thò tay nhéo một cái vào hông hắn, bị Tần Dịch bắt được, nàng rút một cái không rút ra, liền cúi đầu mặc hắn cầm tay, khuôn mặt đỏ bừng.

Đây là công khai ân ái ở trước mặt ca ca... Trong lòng Lý Thanh Quân có chút tâm thần bất định.

Lý Thanh Lân nhìn hai người nắm tay, bật cười.

- Tìm tiên tìm tiên, lại tìm tướng công về nhà, kết quả thành một đôi uyên ương, không còn cần tìm tiên nữa rồi.


Lời này rất thú vị, Lý Thanh Quân nghĩ một chút, ngược lại cũng cảm thấy có chút buồn cười, cái này gọi là thế sự vô thường?

- Thế nhưng...

Lời nói Lý Thanh Lân xoay chuyển, thần sắc trở nên nghiêm nghị.

- Các ngươi thật sự cảm thấy chuyện tốt đã thành?

Trong lòng Tần Dịch căng thẳng.

- Chỗ phụ vương của ngươi lại có biến cố?

- Sáng nay ngươi vào cung, chúng ta đưa tang, nhìn như không có quan hệ, kỳ thực mỗi lời ngươi nói cùng phụ vương đều truyền tới trong tai ta, đương nhiên cũng sẽ truyền tới trong tai Đông Hoa Tử.

Lý Thanh Lân nói.

- Có lẽ ngươi cảm thấy phụ vương sẽ có khuynh hướng về ngươi... Vốn cũng không sai, nhưng ngươi không có kinh nghiệm, không cách nào tưởng tượng được sự tin cậy của phụ vương đối với Đông Hoa Tử đến tình trạng như thế nào đâu.

Lý Thanh Quân cả giận nói.

- Hắn lại nói bậy nói bạ gì nữa đây?

- Hắn vào cung gặp phụ vương.

Lý Thanh Lân ho khan hai tiếng, học ngữ khí của Đông Hoa Tử.

- Đan của Tần Dịch kia, mặc dù thần diệu, nhưng chẳng qua cũng chỉ trị chứng bệnh bình thường, đây chỉ là phàm thai tiểu thuật, không phải Dương Thần đại đạo. Nếu như vương thượng xác thực thưởng thức, vậy ban cho dinh thự, phong làm ngự y, thời khắc chiếu cố là được. Thiếu niên chẳng qua ham cái đẹp, thấy dung mạo của công chúa nhất thời động tâm, nếu có cao quan hậu tước bày trước mặt, tự biết lựa chọn. Đến lúc đó Tần Dịch có thể trị bệnh cho vương thượng, công chúa vẫn như cũ có thể hòa thân cùng Tây Hoang, chẳng lẽ không phải vẹn toàn đôi bên?

Tần Dịch mỉm cười nói.

- Vậy hắn liền mắt mù rồi.

Lý Thanh Quân cũng nở nụ cười, Tần Dịch đương nhiên không phải loại người này.

Lý Thanh Lân lạnh lùng nói.

- Mấu chốt không ở chỗ đề nghị của hắn hữu dụng hay không, mà ở chỗ phụ vương chọn làm như vậy, cái này có nghĩa phụ vương và Tần Dịch sẽ lâm vào giằng co, việc này sẽ không thành trong ngắn hạn, sớm muộn sẽ sinh biến.

Hai người đều đã hiểu, Lý Thanh Quân tức giận nói.

- Vì sao Đông Hoa Tử muốn gây sự, đẩy ta về Tây Hoang?

- Theo biểu hiện của bọn hắn, cũng không phải muốn để muội xuất giá ngay bây giờ, chỉ muốn trước tiên định ra thân phận.

Lý Thanh Lân mỉm cười.

- Bởi vì bổn quốc không có tiền lệ chi thứ kế vị, nếu như ngày nào đó ta xảy ra chuyện, muội chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Nam Ly.

Lý Thanh Quân mở to hai mắt.

Trong lòng Tần Dịch bỗng nhiên nhảy một cái.

Mọi người đều không nghĩ tới vấn đề này...

- Cho nên chuyện tốt của hai ngươi hiện tại đã thành hạch tâm của tất cả sự kiện.

Lý Thanh Lân cười nói.

- Tần huynh, cần thêm chút sức.

Tần Dịch bóp đầu, cho nên nói, đám chính khách này thật sự buồn nôn muốn chết, con mẹ nó không thể để cho người ta hảo hảo yêu đương à!

Lưu Tô bỗng nhiên giật dây.

- Ngu xuẩn, trực tiếp đẩy ngã nàng, gạo đã thành cơm chẳng phải xong việc.

Tần Dịch bất động thanh sắc mà ấn Lang Nha bổng vào trong bùn thêm mấy tấc.

Không phải không động tâm, thật ra vô dụng. Đồ vật đối phương mưu tính lại không ở chỗ này, đừng nói đẩy ngã, cho dù bụng lớn cũng không ảnh hưởng chiến lược của đối phương.

Lý Thanh Quân bỗng nhiên xách thương xoay người rời đi.

Tần Dịch vội vàng kéo lại nàng.

- Lại làm gì vậy?

Mặt Lý Thanh Quân không chút thay đổi.

- Ta đi giết Mang Chiến.

- Giết không được, trừ phi ta điều binh vây phủ.

Lý Thanh Lân nói.

- Nếu như công khai điều binh ở kinh, ta không khác gì mưu nghịch rồi.

Lý Thanh Quân cả giận nói.

- Vậy chúng ta sẽ bỏ trốn!

Bỏ trốn tốt, Tần Dịch sớm muốn làm như vậy, thật sự không muốn ở địa phương rách nát này, Đông Hoa Tử thích thế nào thì thế đó, không đối phó ngươi được chưa? Nhìn ngươi bộ dạng như gấu, ăn một bụng chì thủy ngân, cũng không còn sống được mấy năm nữa...

Lý Thanh Lân nói.

- Sự tình cũng không phải đến trình độ xấu nhất, không cần như thế. Các ngươi nói ta vừa rồi đi làm cái gì?

Lý Thanh Quân rất chờ mong mà nhìn hắn.

- Nâng cao sức nặng của Tần huynh, ta không có nắm chắc, nhưng giảm sức nặng của Mang Chiến, ta ngược lại có biện pháp.

Lý Thanh Lân ung dung nói.

- Có lẽ phụ vương không thèm để ý hung thủ thật sự là ai, nhưng chỉ cần dư luận triều đình và dân gian chứng thực, như vậy đủ rồi, công chúa tuyệt đối không có khả năng gả cho kẻ thù giết huynh. Cho nên ta vừa rồi dẫn đội chửi bậy ở cửa phủ Mang Chiến, hô kẻ thù giết huynh đi ra quyết tử, hiện tại hơn phân nửa kinh thành đã truyền khắp, Đông Hoa Tử muốn tẩy cũng không dễ dàng.

Lý Thanh Quân vui vẻ nói.

- Không hổ là ca ca ta.

Lý Thanh Lân nhìn nàng một hồi, chậm rãi nói.

- Thanh Quân, ta có một số việc muốn thương lượng cùng Tần huynh, muội tạm thời hồi phủ được không? Muốn chàng chàng thiếp thiếp, không vội nhất thời.

Lý Thanh Quân nói.

- Các ngươi đều nói đến trình độ này, còn có cái gì mà ta không thể nghe?

- Nếu như ta muốn Tần huynh hạ dược đẩy ngã muội, muội cũng nghe sao?

Lý Thanh Lân nháy mắt mấy cái.

- Cái này cũng không quá tốt.

Lý Thanh Quân đỏ mặt, sẵng giọng.

- Không đứng đắn!

Nhưng cũng không kiên trì dự thính, chẳng qua cảnh cáo đối với Tần Dịch.

- Không cho phép nghe hắn làm chuyện xấu.

Nói xong liền chạy trối chết.

Đưa mắt nhìn thân ảnh của nàng đi xa, Tần Dịch mới khẽ thở dài một hơi.

- Ngươi mắng Mang Chiến, chỉ là công phu mặt ngoài, thật ra cn không có tác dụng; lừa nàng đi cũng không phải vì nói làm sao dược ngã nàng đấy. Ngươi muốn dược ngã ai... Chỉ rõ đi.

Ánh mắt của Lý Thanh Lân trở nên tĩnh mịch, hai người lẳng lặng đối mặt. Gió thu thổi qua, lá khô trên mặt đất như lốc xoáy đang khiêu vũ, Dạ Linh thủy chung ngồi ở bên cạnh không nói một lời nhìn biểu lộ của hai người, bỗng nhiên giật nảy mình rùng mình một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện