Bữa yến hội này, ban đầu, toàn thân Tần Dịch ăn không được tự nhiên.

Bởi vì Mang Chiến đối diện luôn trừng một đôi báo mắt nhìn hắn, biểu lộ giống như muốn ăn thịt người. Bất kỳ ai bị người nhìn chằm chằm như vậy, ăn cái gì cũng không thấy ngon, hơn nữa Đông Hoa Tử thỉnh thoảng như có như không thoáng nhìn càng làm cho toàn thân người ta nổi da gà.

Lưu Tô cười lạnh.

- Ngu xuẩn.

Tần Dịch không có cách nào đáp lời, liền lặng lẽ dùng ngón tay gõ gõ chuôi bổng, bày tỏ kháng nghị.

Lưu Tô nói.

- Chỉ biết gõ ta tính là bản lĩnh gì, ngươi đi gõ dã nhân kia kìa.

Tần Dịch liếc mắt, lão tử còn muốn lôi Đông Hoa Tử ra gõ đến chết đây? Cũng phải trừng mắt bù à.

Lưu Tô phảng phất như nghe được tiếng lòng của hắn, tiếp tục cười lạnh.

- Phàm nhân xã giao, ra vẻ nhàm chán, dối trá buồn cười. Hắn trừng ngươi, ngươi không biết trừng hắn? Hắn không khiêu khích ngươi, ngươi không biết khiêu khích hắn trước? Cho dù muốn giảng quy tắc, cũng có thể cân nhắc làm sao lợi dụng quy tắc. Hồng trần bất quá chỉ là trò chơi, ngươi lại không giống thế nhân tầm thường bị người nhà liên lụy có chỗ cố kỵ, ngươi rõ ràng không hề có lo lắng, lại không cầu vô câu vô thúc suy nghĩ thông suốt, vậy sống để làm gì?

Trong lòng Tần Dịch xúc động, vốn cảm giác mình lúc trước ứng đối Đông Hoa Tử rất khéo léo nhưng bị Lưu Tô nói như vậy, ngược lại cảm thấy lúc trước làm tẻ nhạt vô vị.

Đây chính là hình thái ý thức bất đồng...

Người thật sự sống như Lưu Tô nói, coi hồng trần làm trò chơi... Hoặc tiến vào lao tù, hoặc chính là tiên nhân.

Thế nhưng lực kích động rất mạnh... Tần Dịch thừa nhận trong lòng mình có thứ gì đó bị đốt lên. Có ai không hướng tới thái độ sinh hoạt như vậy, vô câu vô thúc, suy nghĩ thông suốt?

Lúc này, Lý Thanh Quân thò đầu qua, kề tai thấp giọng nói.

- Ta cảm thấy giống như có gì đó không đúng...

- Hả?"

Tần Dịch không kịp phản ứng.

- Cái gì không đúng?

- Giống như...

Gò má Lý Thanh Quân từ từ đỏ lên.

- Hình như bọn hắn nghĩ ngươi và ta… Cái kia… Cái kia ấy.

Cô gái ngốc của ta ơi, cô lúc này mới biết à? Trong lòng vị dã nhân tình địch kia sắp giết ta đến một vạn lần rồi!

Tần Dịch dở khóc dở cười, nhưng trong lòng biết quan hệ giữa mình cùng Lý Thanh Quân trên thực tế không đến trình độ này, Lý Thanh Quân vì thế đau đầu bình thường, cũng đừng kích thích mãng nha đầu này đến mức bằng hữu đều không thể làm, liền thấp giọng trả lời.

- Nhất thời ứng phó Mang Chiến, sau đó ta sẽ nghĩ cách giải thích với phụ vương của cô.

Lý Thanh Quân tách ra một chút, ánh mắt mang theo chút giận dỗi.

- Bị bọn hắn hiểu lầm chuyện hai ta thành đôi khiến ngươi rất mất mặt?

Ách? Lại nói sai? Tần Dịch vội vàng bổ cứu.

- Thật không dám giấu diếm, trong lòng của ta rất mừng thầm... Đây không phải sợ làm tổn hại danh dự của cô sao?

- Trong lòng mừng thầm?

Lý Thanh Quân lại tách ra một chút, ánh mắt biến thành xem lưu manh.

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Dịch thật sự muốn thổ huyết, lúc trước cô con mẹ nó không phải rất giảng đạo lý sao? Đại di mụ (*) đến?

[Phụ nữ luôn có thời điểm tính tình khó chịu mỗi tháng một lần]

Lại thấy ánh mắt Lý Thanh Quân cũng không bảo trì bao lâu, rất nhanh đã trở nên có chút mê mang, lại hạ thấp thanh âm.

- Ngươi... Tính tình ngươi không màng danh lợi, không thích tranh đấu, vốn ta cảm thấy ngươi khoan thai sinh hoạt ở trong khách viện của ca ca, chúng ta có việc tới hỏi ngươi là tốt rồi... Nhưng hôm nay bởi vì ta... Ngươi tránh không được thế tục hỗn loạn này.

Tần Dịch trực tiếp trả lời.

- Ta nguyện ý.

Ánh mắt Lý Thanh Quân càng thêm mê mang, sâu kín nhìn ánh mắt của hắn, không nói gì.

Có lẽ tình cảm của hai người còn chưa tới trình độ yêu say đắm lẫn nhau, nhưng trải qua tình cảnh hôm nay, phần duyên này đã bắt đầu dây dưa, không còn là phần thưởng thức thuần túy hay ưa thích nhàn nhạt.

Lưu Tô trong bổng thở dài.

Tần Dịch nghe thấy được, cảm giác có chút giống tiếng thở dài của ba mẹ trong nhà lúc xem opera, xem đến giai đoạn đau lòng nhất.

"Két" một thanh âm vang lên, Tần Dịch còn tưởng rằng đạo diễn hô cắt đấy, quay đầu nhìn thì thấy Mang Chiến đối diện bóp nát chén rượu, cặp mắt kia trợn đến mức có thể trông thấy tơ máu.

Tần Dịch ngẩn người, trước kia còn cảm thấy Mang Chiến này muốn lấy Lý Thanh Quân là ý đồ chính trị, xem ra còn có chút thật lòng?

Lý Thanh Quân cũng quay đầu nhìn Mang Chiến, hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt đều là khinh thường cùng phẫn hận. —— nàng cũng không chỉ không muốn gả, trong lòng nàng, Mang Chiến còn là kẻ thù giết huynh.

Tần Dịch nhớ tới Lưu Tô xúi giục, trong lòng hơi động, thấp giọng nói.

- Nhìn hắn tức giận không phải rất tốt sao?

Lý Thanh Quân quay đầu nhìn hắn, dường như đã biết ý của hắn, giống như cười mà không phải cười nói.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn...

Tần Dịch thử thăm dò vươn tay.

Lý Thanh Quân mấp máy miệng, thuận theo mà đặt tay vào trong lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy.

Nhắc tới cũng kỳ, bị Tần Dịch ôm eo nhiều lần, lúc trước ở trong địa quật còn càng kiều diễm hơn, đều bị sờ soạng cũng không có cảm thấy có bao nhiêu nghiêm trọng. Hết lần này tới lần khác, lúc này chẳng qua chỉ là hai tay nắm nhẹ, tựa như một dòng điện vọt lên, lan khắp toàn thân, đốt hai gò má nóng hổi. Ánh mắt vốn nhìn thẳng hắn cũng không cách nào duy trì, đầu hơi nghiêng đi, màu hồng phấn một đường theo hai gò má lan tràn đến cái cổ trắng, ngay cả cổ đều đỏ ửng.

"Phanh!"

Mang Chiến nặng nề đập bầu rượu lên bàn.

Tiếng vang cực lớn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, quốc vương vốn đang nói với tùy tùng Mang Chiến mang đến về phong thổ, bị chấn kinh quay đầu qua, thần sắc trầm xuống.

- Lễ tiết của Tây Hoang, quả nhân đã biết.

Mang Chiến tức giận đến mức toàn thân phát run, Tần Dịch rất hoài nghi nếu như hắn là thanh niên ốm yếu, liệu có tức giận đến mức qua đời tại chỗ luôn hay không.

- Quả nhiên, vẫn là phải cầu suy nghĩ thông suốt.

Tần Dịch thoải mái mà thở dài tự nói.

Lý Thanh Quân cũng rất thoải mái, tay nắm Tần Dịch chặt hơn một chút.

Chỉ có Lưu Tô biết rõ, Tần Dịch "Tự nói" là nói cho hắn nghe. Chỉ cười một tiếng, không có nhiều lời.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

- Tần huynh.

Yến hội kết thúc, Lý Thanh Lân trực tiếp ngăn lại Lý Thanh Quân cùng Tần Dịch muốn chuồn đi từ cửa hông.

Lý Thanh Quân nhanh chóng rút tay đang nắm cùng Tần Dịch về, cái đầu rủ xuống, mũi giày cọ cọ mặt đất.

Tần Dịch ngượng ngùng xoa xoa tay nói.

- Cái kia, chỉ là đang cố ý chọc tức Mang Chiến.

Lý Thanh Lân lại không để ý tới việc này đấy, ngược lại thần sắc nghiêm túc mà nói.

- Ta tới để cho ngươi theo ta cùng nhau hồi phủ. Nếu ngươi độc thân mà đi, hay cùng xá muội đi nơi nào hẹn hò, ngu huynh sợ ngươi không thấy được mặt trời ngày mai.

Tần Dịch rùng mình, nghiêm nghị nói.

- Cảm tạ, là ta quên mình rồi.

Lý Thanh Lân gọi một đội vệ đội tới.

- Các ngươi hộ tống công chúa hồi phủ, có bất kỳ biến cố gì, hào tiễn thông tin.

Lý Thanh Quân nhìn Tần Dịch, trong lòng chợt thấy có chút không muốn khó rời. Rõ ràng mỗi ngày gặp nhau, vì sao sẽ có tâm tình như vậy?

Nàng cũng không phải người rề rà, không biểu đạt ra cỗ tâm tình này, chẳng qua hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói.

- Ngày mai gặp.

Dứt lời quay người mà đi.

Đưa mắt nhìn vệ đội vây quanh Lý Thanh Quân rời đi, Lý Thanh Lân tự mình dẫn theo một đội người, sánh vai hồi phủ cùng Tần Dịch.

- Phụ vương hiện tại nghỉ ngơi sớm, nếu thường ngày, ngươi giờ phút này hơn phân nửa đang diện kiến người.

Đi một hồi, Lý Thanh Lân chậm rãi mở chủ đề.

- Sáng mai người nhất định sẽ triệu kiến ngươi, ngươi nên có chuẩn bị.

- Biết rõ.

Tần Dịch hỏi.

- Có dặn dò đặc biệt nào không?

- Không nên trực tiếp khuyên can người ngừng dùng đan, chỉ khiến người khó chịu. Những thứ khác chính ngươi nắm chắc, dù sao đối với đạo thuật phương thuật gì đó thì ta chỉ là người thường.

Lý Thanh Lân bỗng nhiên nở nụ cười.

- Ta thấy ngươi hôm nay đối mặt với Đông Hoa Tử, rất có ý thức chính trị, cũng không cần ta chỉ điểm nhiều.

- Ta nào có ý thức chính trị gì...

Tần Dịch rất bất đắc dĩ.

- Ngươi không trâu bắt chó đi cày, đột ngột để cho ta đối mặt Đông Hoa Tử, ta thế nhưng đã xốc lại mười hai vạn phần tinh thần, mỗi câu nói đều nghĩ nửa ngày mới dám nói, được không?

Lý Thanh Lân nở nụ cười.

- Không phải cũng nhờ lần đuổi vịt này giúp cho quan hệ giữa ngươi cùng Thanh Quân gần thêm một bước sao?

"Ách..."

Tần Dịch dừng một chút, thở dài.

- Lý huynh. Thật ra, mặc dù ta hình như nên cảm tạ ngươi, nhưng ta vẫn muốn nói, chính Thanh Quân cũng không nghĩ tới mang theo một nam nhân vào điện sẽ tạo thành kết quả gì, nếu như ta không phải phu quân của nàng, ngươi chẳng phải hố nàng sao?

- Chỉ cần nàng không gả cho Tây Hoang, đây là ý nghĩa quan trọng nhất, về phần những thứ khác, ta không có nhiều tâm lực cân nhắc.

- Nói cách khác, thật ra ngươi cũng không phải vì suy nghĩ cho hạnh phúc của Thanh Quân, chẳng qua vì Tây Hoang?

- Xác thực mà nói, ta vì Nam Ly.

Lý Thanh Lân thản nhiên nói.

- Đối với một số việc, Tần huynh nên tâm sáng như gương, cũng không nên giống như Dạ Linh hỏi loại vấn đề ngây thơ này.

Tần Dịch than thở.

- Chính vì ta biết rõ một số việc, cho nên càng muốn xác nhận một chút, ngươi có thật sự yêu quý Thanh Quân, hay chỉ là tình huynh muội bằng plastic, hiện tại đã xác nhận, không có việc gì rồi.

Lý Thanh Lân ngạc nhiên.

- Cái gì gọi là plastic?

"A..."

Tần Dịch nghĩ một chút, giải thích.

- Chính là hoa giả làm bằng lụa.

- Hoa làm bằng lụa sao?

Lý Thanh Lân ngẩng đầu nhìn bầu trời, xuất thần mà nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười nói.

- Cũng rất tốt. Hoa như vậy, rất đẹp mà không dễ héo tàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện