Trở lại vương phủ của Lý Thanh Lân —— thật ra cũng không phải vương phủ, bởi vì Lý Thanh Lân không có phong hiệu, đây chỉ là phủ vương tử. Tần Dịch cũng không biết vì sao Lý Thanh Quân có phong hiệu, Lý Thanh Lân lại không có.
Đương nhiên, nơi đây chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành phủ thái tử, có phong hiệu hay không đã không quan trọng. Tần Dịch đứng ở cửa, lấy lệnh bài của Lý Thanh Lân ra, đang muốn để cho người ta thông truyền, lại thấy cửa mở, Lý Thanh Quân đứng trước mặt.
- Tại sao cô trở về rồi?
Tần Dịch rất ngạc nhiên, chuyện thái tử chết rất, cô vào cung mới bao lâu đã trở về?
- Phụ vương cùng ca... Cùng Vương huynh đang nghị sự, ta ngồi cũng chỉ ngồi không, dứt khoát đi ra thăm ngươi một chút.
Mặt Lý Thanh Quân không chút thay đổi nói.
- Vốn lo lắng ngươi ở không quen, thì ra ngươi chưa đến phủ.
- Ra ngoài đi dạo một vòng, mua ít đồ.
Ánh mắt của Lý Thanh Quân rơi vào trên túi đeo lưng của hắn.
Túi phồng to, chuôi Lang Nha bổng vốn lộ ở bên ngoài, nhìn qua đã vô cùng bất ổn, hôm nay lại thêm một cán gỗ không biết là gì, nhìn càng giống nhà quê vào thành. Lý Thanh Quân tức giận nói.
- Ngươi muốn cái gì, phân phó quản sự trong phủ đi mua là được, bọn hắn sẽ tận lực thỏa mãn ngươi, cần gì tự mình mò mẫm đi dạo?
- Tốt như vậy?
- Đương nhiên.
Lý Thanh Quân quay người dẫn hắn vào cửa.
- Ngươi là khách nhân Vương huynh tự mình mời về, ai dám lãnh đạm?
Hai bên lập tức có quản sự trong phủ cúi đầu khom lưng.
- Công chúa, đã chuẩn bị tốt chỗ ở của Tần tiên sinh.
Lý Thanh Quân thản nhiên nói.
- Dẫn đường.
Tần Dịch có chút hứng thú mà nhìn bộ dạng của Lý Thanh Quân, cảm thấy hết sức thú vị.
Lúc trước có thể nói thân ở giang hồ, Lý Thanh Quân hoàn toàn là một hiệp nữ lỗ mãng lại can đảm, hôm nay trở về kinh thành, đến phủ vương tử, nàng chính là một công chúa ung dung bình tĩnh, có khí chất.
Tần Dịch vững tin Lý Thanh Quân ở giang hồ là mặt chân thật của nàng, chỉ không biết Lý Thanh Quân ở kinh thành làm bộ, hay cũng thuộc về mặt khác của tính cách?
Quản sự trong phủ chuẩn bị một gian tiểu viện độc lập cho Tần Dịch, bố cục có vài phần giống tiểu viện nhà Tần Dịch, chẳng qua rường cột chạm trổ phú quý hơn rất nhiều, trong viện cũng không phải dược thảo, mà trồng đầy tiên hoa, mùi thơm ngát thấm người, ưu nhã xinh đẹp.
Quản sự hành lễ nói.
- Điện hạ vừa rồi đã trước sai người trở về thông báo, nói Tần tiên sinh yêu thích yên tĩnh, chú trọng tao nhã, vì vậy an bài như thế. Nếu như tiên sinh không hài lòng, chúng ta còn có thể lại đổi một gian.
Tần Dịch lắc đầu.
- Nơi đây rất tốt. Tốt nhất có một mảnh đất trống có ánh mặt trời, có đôi khi ta có chỗ dùng.
Quản sự kia lập tức quay đầu phân phó.
- Dọn sạch bãi cỏ đằng sau...
Lập tức có hạ nhân muốn đi làm việc, Tần Dịch vội nói.
- Đợi đã, không cần.
Hạ nhân lập tức dừng bước, kỷ luật nghiêm minh. Dường như Lý Thanh Lân dùng tác phong quản lý quân đội trong nhà?
Tần Dịch có chút đau đầu nhìn Lý Thanh Quân, mặt Lý Thanh Quân vẫn không biểu lộ không nói lời nào. Hắn bất đắc dĩ nói.
- Cứ như vậy đi, ta có lời muốn nói cùng công chúa.
Quản sự vô cùng thức thời dẫn người rời đi, Lý Thanh Quân yên tĩnh mà đứng một hồi, khóe mắt liếc nhìn hạ nhân đi xa, rất nhanh vứt bỏ bộ dạng thục nữ quý khí, đặt mông ngồi trên bãi cỏ bên cạnh.
- Thật mệt mỏi.
Tần Dịch nhịn không được bật cười, cũng cùng nàng ngồi trên bãi cỏ, hỏi.
- Lúc đọ sức cùng yêu ma, khóe miệng chảy máu, không thấy cô la mệt, trở về mới bao lâu...
Lý Thanh Quân trầm mặc một lát, thở dài nói.
- Nếu đại ca ngươi chết, chỉ sợ ngươi cũng sẽ mệt mỏi.
Nói xong hốc mắt liền đỏ, hiển nhiên lúc trước một mực đè nén thương tâm, hiện tại rốt cuộc nén không nổi.
"A..."
Tần Dịch áy náy.
- Xin lỗi.
Muội tử này trước kia bị mình khi dễ, vô cùng ủy khuất, nước mắt rơi xuống nhưng vẫn lộ vẻ mặt kiên cường, Tần Dịch lần đầu thấy nàng có một loại cảm giác nhu nhược thương tâm. Có thể thấy được, dù tâm địa hiệp nữ cỡ nào, trong lòng vẫn có địa phương mềm mại nhất, ví dụ như thân tình.
Quan hệ giữa nàng và Lý Thanh Lân vô cùng tốt, hiển nhiên cũng không kém cùng vị thái tử mình chưa thấy qua kia. Tần Dịch tin tưởng, muội muội như vậy rất khó nảy sinh mâu thuẫn với ca ca, mọi người hẳn đều rất thương yêu nàng.
- Không có gì.
Lý Thanh Quân sụt sịt, thần sắc chuyển thành kiên quyết.
- Nhất định do man nhân Tây Hoang làm, bọn chúng muốn gây sự!
Tần Dịch không tiện tiếp lời. Lý Thanh Quân cũng không có trông cậy hắn phá án, chẳng qua tìm một chỗ nói chuyện, tự mình nói tiếp.
- Một ngày kia, ta muốn dẹp yên Tây Hoang, báo thù cho đại ca!
Tần Dịch gật gật đầu, nói theo nàng.
- Có Thanh Lân huynh tính kế, sớm muộn cũng sẽ có ngày đó.
"Ừm."
Lý Thanh Quân rất tín nhiệm Lý Thanh Lân.
- Nhất định có thể.
Nói xong câu này, hai người có chút nhạt nhẽo, Tần Dịch không biết nói cái gì để dỗ dành nàng, nàng cũng tự mình nhìn lên trời xuất thần. Hai người yên tĩnh mà ngồi trên bãi cỏ, yên lặng không nói gì.
Qua một hồi, Lý Thanh Quân bỗng nhiên nói.
- Ta còn nhớ rõ lời của ngươi lúc mới gặp, nói ăn no ngủ ngon, vô ưu vô lo, há không phải thần tiên? Hôm nay thì sao? Ngươi là thần tiên nhập phàm, chúng ta là phàm nhân càng phàm?
Tần Dịch thở dài.
- Luôn có một ít chuyện nhất định phải làm, cho dù thần tiên cũng có sở cầu.
- Có sở cầu chẳng qua là người tìm kiếm tiên lộ, thần tiên chân chính nào có sở cầu?
Lý Thanh Quân nhìn lên trời, thấp giọng nói.
- Ngươi dạy tiều phu hát "Hảo Liễu Ca", nói hết chấp niệm của chúng sinh. Một khi giải quyết xong, đó chính là thần tiên, không còn sở cầu rồi.
Trong lòng Tần Dịch biết, đại ca bị ám sát đả kích có chút lớn đối với Lý Thanh Quân, ý niệm tìm tiên thủy chung cắm rễ trong lòng lại lần nữa bị khuấy động. Liền khuyên nhủ.
- Ta biết một con khỉ, đi khắp muôn sông nghìn núi, tìm tiên nhân trọn mười năm, rốt cuộc tìm được chân tiên, học được phương pháp trường sinh. Cô cảm thấy nó có tính là thành tiên vô dục vô cầu không?
- Đương nhiên tính, vì sao trường sinh không phải tiên?
Lý Thanh Quân hứng thú.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó à... Dù sao ta biết, trước khi nó tìm tiên thật sự vô ưu vô lự, sau khi đắc đạo lại không được sống yên ổn gà bay chó chạy, cuối cùng đeo lên gông xiềng làm Phật, không còn hào hùng chiến thiên đấu địa, cũng không biết đắc đạo thành tiên như vậy đã chênh lệch bao nhiêu cùng tâm tư lúc đầu của hắn, nó cuối cùng có hối hận hay không?
Lý Thanh Quân nhìn chằm chằm vào Tần Dịch, nàng cảm thấy con khỉ này là Tần Dịch biên ra ám chỉ mình.
- Ngươi đang... Khuyên ta?
Tần Dịch lắc đầu.
- Không phải, mỗi người có duyên pháp của mỗi người, ta ngược lại cảm thấy, cô phải biết sở cầu của mình là gì.
- Sở cầu là gì...
Lý Thanh Quân xuất thần nhìn sắc trời, thấp giọng tự nói.
- Ta cầu xách ngân thương một trượng hai thước của mình tung hoành thiên hạ, quét hết bất bình trên thế gian... Mà không phải làm quý nữ ở kinh thành, cuối cùng chiêu thu một phò mã không có ý nghĩa, sống hết cuộc đời này.
Tần Dịch thật sự nhịn không được nói.
- Cô thật sự đầu thai nhầm rồi.
Lý Thanh Quân nở nụ cười, chuyển lời.
- Câu chuyện con khỉ kia, có thể nói kỹ càng cho ta nghe không?
- Cái này nói rất dài dòng...
Lý Thanh Lân lúc này đang bận rộn, Tần Dịch mới đến cũng không biết mình tạm thời nên làm gì. Vừa vặn có Lý Thanh Quân ngồi đây nói chuyện phiếm, nàng là người quen duy nhất của hắn ở kinh thành, Tần Dịch ngược lại cũng không cảm thấy dài dòng, thật sự bắt đầu kể Tây Du Ký cho nàng nghe.
Lần kể này kể thẳng đến đại náo thiên cung, câu chuyện mới nghe lần đầu khiến cho Lý Thanh Quân say mê, khẽ cười nói.
- Hay cho một con khỉ dã tính khó thuần, to gan lớn mật.
Ngoài viện truyền đến âm thanh của Lý Thanh Lân.
- Đây là một con khỉ có can đảm phản kháng, có can đảm tranh thủ, cho dù chuyện nó làm có thể là tội nghiệt. Câu chuyện rất thú vị, chờ mong phần sau của Tần huynh.
Hai người đều đứng dậy, thần sắc Lý Thanh Quân lần nữa trở nên trịnh trọng.
- Sự tình ra sao?
- Không có manh mối.
Lý Thanh Lân trầm giọng nói.
- Tốc độ hung thủ rất nhanh, nghe hộ vệ của đại ca nói, chỉ thấy được bóng đen hiện lên, đại ca liền... Cá nhân ta nghi ngờ do Tây Hoang gây nên.
Lý Thanh Quân mím chặt môi.
Lý Thanh Lân lại nói.
- Thời điểm sự tình phát sinh, ta và muội không có ở đây, tạm thời cũng không nhúng tay được gì, phụ vương đang toàn lực điều tra, chung quy sẽ có kết quả.
Lý Thanh Quân thở dài.
- Huynh phải làm thái tử rồi sao?
- Ừm...
Nhìn không ra vẻ vui mừng trên mặt Lý Thanh Lân, ngược lại lắc đầu.
- Đây thật sự là... Gác ở trên lửa nướng.
Lý Thanh Quân hỏi.
- Có người hiềm nghi huynh?
- Ừm, rất khó tránh khỏi, bất quá loại nghi vấn này không có ý nghĩa.
Quả thật không có ý nghĩa, bởi vì quốc vương cũng chỉ có hai đứa con trai, không có khả năng bởi vì một chút nghi vấn vô căn cứ sẽ coi nhi tử duy nhất còn lại thành người bị tình nghi.
Lý Thanh Lân không có tiếp tục đề tài này, ngược lại nói với Tần Dịch.
- Tần huynh, thật sự rất xin lỗi, sự tình đột nhiên nảy sinh, tiếp đón không được chu đáo.
- Công chúa bồi ta tán gẫu cả ngày, không chu đáo chỗ nào?
Tần Dịch chỉ vào sắc trời.
- Mặt trời đều xuống núi, ngươi không mời ta ăn cơm mới gọi là không chu đáo.
Lý Thanh Lân cười to.
Đương nhiên, nơi đây chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành phủ thái tử, có phong hiệu hay không đã không quan trọng. Tần Dịch đứng ở cửa, lấy lệnh bài của Lý Thanh Lân ra, đang muốn để cho người ta thông truyền, lại thấy cửa mở, Lý Thanh Quân đứng trước mặt.
- Tại sao cô trở về rồi?
Tần Dịch rất ngạc nhiên, chuyện thái tử chết rất, cô vào cung mới bao lâu đã trở về?
- Phụ vương cùng ca... Cùng Vương huynh đang nghị sự, ta ngồi cũng chỉ ngồi không, dứt khoát đi ra thăm ngươi một chút.
Mặt Lý Thanh Quân không chút thay đổi nói.
- Vốn lo lắng ngươi ở không quen, thì ra ngươi chưa đến phủ.
- Ra ngoài đi dạo một vòng, mua ít đồ.
Ánh mắt của Lý Thanh Quân rơi vào trên túi đeo lưng của hắn.
Túi phồng to, chuôi Lang Nha bổng vốn lộ ở bên ngoài, nhìn qua đã vô cùng bất ổn, hôm nay lại thêm một cán gỗ không biết là gì, nhìn càng giống nhà quê vào thành. Lý Thanh Quân tức giận nói.
- Ngươi muốn cái gì, phân phó quản sự trong phủ đi mua là được, bọn hắn sẽ tận lực thỏa mãn ngươi, cần gì tự mình mò mẫm đi dạo?
- Tốt như vậy?
- Đương nhiên.
Lý Thanh Quân quay người dẫn hắn vào cửa.
- Ngươi là khách nhân Vương huynh tự mình mời về, ai dám lãnh đạm?
Hai bên lập tức có quản sự trong phủ cúi đầu khom lưng.
- Công chúa, đã chuẩn bị tốt chỗ ở của Tần tiên sinh.
Lý Thanh Quân thản nhiên nói.
- Dẫn đường.
Tần Dịch có chút hứng thú mà nhìn bộ dạng của Lý Thanh Quân, cảm thấy hết sức thú vị.
Lúc trước có thể nói thân ở giang hồ, Lý Thanh Quân hoàn toàn là một hiệp nữ lỗ mãng lại can đảm, hôm nay trở về kinh thành, đến phủ vương tử, nàng chính là một công chúa ung dung bình tĩnh, có khí chất.
Tần Dịch vững tin Lý Thanh Quân ở giang hồ là mặt chân thật của nàng, chỉ không biết Lý Thanh Quân ở kinh thành làm bộ, hay cũng thuộc về mặt khác của tính cách?
Quản sự trong phủ chuẩn bị một gian tiểu viện độc lập cho Tần Dịch, bố cục có vài phần giống tiểu viện nhà Tần Dịch, chẳng qua rường cột chạm trổ phú quý hơn rất nhiều, trong viện cũng không phải dược thảo, mà trồng đầy tiên hoa, mùi thơm ngát thấm người, ưu nhã xinh đẹp.
Quản sự hành lễ nói.
- Điện hạ vừa rồi đã trước sai người trở về thông báo, nói Tần tiên sinh yêu thích yên tĩnh, chú trọng tao nhã, vì vậy an bài như thế. Nếu như tiên sinh không hài lòng, chúng ta còn có thể lại đổi một gian.
Tần Dịch lắc đầu.
- Nơi đây rất tốt. Tốt nhất có một mảnh đất trống có ánh mặt trời, có đôi khi ta có chỗ dùng.
Quản sự kia lập tức quay đầu phân phó.
- Dọn sạch bãi cỏ đằng sau...
Lập tức có hạ nhân muốn đi làm việc, Tần Dịch vội nói.
- Đợi đã, không cần.
Hạ nhân lập tức dừng bước, kỷ luật nghiêm minh. Dường như Lý Thanh Lân dùng tác phong quản lý quân đội trong nhà?
Tần Dịch có chút đau đầu nhìn Lý Thanh Quân, mặt Lý Thanh Quân vẫn không biểu lộ không nói lời nào. Hắn bất đắc dĩ nói.
- Cứ như vậy đi, ta có lời muốn nói cùng công chúa.
Quản sự vô cùng thức thời dẫn người rời đi, Lý Thanh Quân yên tĩnh mà đứng một hồi, khóe mắt liếc nhìn hạ nhân đi xa, rất nhanh vứt bỏ bộ dạng thục nữ quý khí, đặt mông ngồi trên bãi cỏ bên cạnh.
- Thật mệt mỏi.
Tần Dịch nhịn không được bật cười, cũng cùng nàng ngồi trên bãi cỏ, hỏi.
- Lúc đọ sức cùng yêu ma, khóe miệng chảy máu, không thấy cô la mệt, trở về mới bao lâu...
Lý Thanh Quân trầm mặc một lát, thở dài nói.
- Nếu đại ca ngươi chết, chỉ sợ ngươi cũng sẽ mệt mỏi.
Nói xong hốc mắt liền đỏ, hiển nhiên lúc trước một mực đè nén thương tâm, hiện tại rốt cuộc nén không nổi.
"A..."
Tần Dịch áy náy.
- Xin lỗi.
Muội tử này trước kia bị mình khi dễ, vô cùng ủy khuất, nước mắt rơi xuống nhưng vẫn lộ vẻ mặt kiên cường, Tần Dịch lần đầu thấy nàng có một loại cảm giác nhu nhược thương tâm. Có thể thấy được, dù tâm địa hiệp nữ cỡ nào, trong lòng vẫn có địa phương mềm mại nhất, ví dụ như thân tình.
Quan hệ giữa nàng và Lý Thanh Lân vô cùng tốt, hiển nhiên cũng không kém cùng vị thái tử mình chưa thấy qua kia. Tần Dịch tin tưởng, muội muội như vậy rất khó nảy sinh mâu thuẫn với ca ca, mọi người hẳn đều rất thương yêu nàng.
- Không có gì.
Lý Thanh Quân sụt sịt, thần sắc chuyển thành kiên quyết.
- Nhất định do man nhân Tây Hoang làm, bọn chúng muốn gây sự!
Tần Dịch không tiện tiếp lời. Lý Thanh Quân cũng không có trông cậy hắn phá án, chẳng qua tìm một chỗ nói chuyện, tự mình nói tiếp.
- Một ngày kia, ta muốn dẹp yên Tây Hoang, báo thù cho đại ca!
Tần Dịch gật gật đầu, nói theo nàng.
- Có Thanh Lân huynh tính kế, sớm muộn cũng sẽ có ngày đó.
"Ừm."
Lý Thanh Quân rất tín nhiệm Lý Thanh Lân.
- Nhất định có thể.
Nói xong câu này, hai người có chút nhạt nhẽo, Tần Dịch không biết nói cái gì để dỗ dành nàng, nàng cũng tự mình nhìn lên trời xuất thần. Hai người yên tĩnh mà ngồi trên bãi cỏ, yên lặng không nói gì.
Qua một hồi, Lý Thanh Quân bỗng nhiên nói.
- Ta còn nhớ rõ lời của ngươi lúc mới gặp, nói ăn no ngủ ngon, vô ưu vô lo, há không phải thần tiên? Hôm nay thì sao? Ngươi là thần tiên nhập phàm, chúng ta là phàm nhân càng phàm?
Tần Dịch thở dài.
- Luôn có một ít chuyện nhất định phải làm, cho dù thần tiên cũng có sở cầu.
- Có sở cầu chẳng qua là người tìm kiếm tiên lộ, thần tiên chân chính nào có sở cầu?
Lý Thanh Quân nhìn lên trời, thấp giọng nói.
- Ngươi dạy tiều phu hát "Hảo Liễu Ca", nói hết chấp niệm của chúng sinh. Một khi giải quyết xong, đó chính là thần tiên, không còn sở cầu rồi.
Trong lòng Tần Dịch biết, đại ca bị ám sát đả kích có chút lớn đối với Lý Thanh Quân, ý niệm tìm tiên thủy chung cắm rễ trong lòng lại lần nữa bị khuấy động. Liền khuyên nhủ.
- Ta biết một con khỉ, đi khắp muôn sông nghìn núi, tìm tiên nhân trọn mười năm, rốt cuộc tìm được chân tiên, học được phương pháp trường sinh. Cô cảm thấy nó có tính là thành tiên vô dục vô cầu không?
- Đương nhiên tính, vì sao trường sinh không phải tiên?
Lý Thanh Quân hứng thú.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó à... Dù sao ta biết, trước khi nó tìm tiên thật sự vô ưu vô lự, sau khi đắc đạo lại không được sống yên ổn gà bay chó chạy, cuối cùng đeo lên gông xiềng làm Phật, không còn hào hùng chiến thiên đấu địa, cũng không biết đắc đạo thành tiên như vậy đã chênh lệch bao nhiêu cùng tâm tư lúc đầu của hắn, nó cuối cùng có hối hận hay không?
Lý Thanh Quân nhìn chằm chằm vào Tần Dịch, nàng cảm thấy con khỉ này là Tần Dịch biên ra ám chỉ mình.
- Ngươi đang... Khuyên ta?
Tần Dịch lắc đầu.
- Không phải, mỗi người có duyên pháp của mỗi người, ta ngược lại cảm thấy, cô phải biết sở cầu của mình là gì.
- Sở cầu là gì...
Lý Thanh Quân xuất thần nhìn sắc trời, thấp giọng tự nói.
- Ta cầu xách ngân thương một trượng hai thước của mình tung hoành thiên hạ, quét hết bất bình trên thế gian... Mà không phải làm quý nữ ở kinh thành, cuối cùng chiêu thu một phò mã không có ý nghĩa, sống hết cuộc đời này.
Tần Dịch thật sự nhịn không được nói.
- Cô thật sự đầu thai nhầm rồi.
Lý Thanh Quân nở nụ cười, chuyển lời.
- Câu chuyện con khỉ kia, có thể nói kỹ càng cho ta nghe không?
- Cái này nói rất dài dòng...
Lý Thanh Lân lúc này đang bận rộn, Tần Dịch mới đến cũng không biết mình tạm thời nên làm gì. Vừa vặn có Lý Thanh Quân ngồi đây nói chuyện phiếm, nàng là người quen duy nhất của hắn ở kinh thành, Tần Dịch ngược lại cũng không cảm thấy dài dòng, thật sự bắt đầu kể Tây Du Ký cho nàng nghe.
Lần kể này kể thẳng đến đại náo thiên cung, câu chuyện mới nghe lần đầu khiến cho Lý Thanh Quân say mê, khẽ cười nói.
- Hay cho một con khỉ dã tính khó thuần, to gan lớn mật.
Ngoài viện truyền đến âm thanh của Lý Thanh Lân.
- Đây là một con khỉ có can đảm phản kháng, có can đảm tranh thủ, cho dù chuyện nó làm có thể là tội nghiệt. Câu chuyện rất thú vị, chờ mong phần sau của Tần huynh.
Hai người đều đứng dậy, thần sắc Lý Thanh Quân lần nữa trở nên trịnh trọng.
- Sự tình ra sao?
- Không có manh mối.
Lý Thanh Lân trầm giọng nói.
- Tốc độ hung thủ rất nhanh, nghe hộ vệ của đại ca nói, chỉ thấy được bóng đen hiện lên, đại ca liền... Cá nhân ta nghi ngờ do Tây Hoang gây nên.
Lý Thanh Quân mím chặt môi.
Lý Thanh Lân lại nói.
- Thời điểm sự tình phát sinh, ta và muội không có ở đây, tạm thời cũng không nhúng tay được gì, phụ vương đang toàn lực điều tra, chung quy sẽ có kết quả.
Lý Thanh Quân thở dài.
- Huynh phải làm thái tử rồi sao?
- Ừm...
Nhìn không ra vẻ vui mừng trên mặt Lý Thanh Lân, ngược lại lắc đầu.
- Đây thật sự là... Gác ở trên lửa nướng.
Lý Thanh Quân hỏi.
- Có người hiềm nghi huynh?
- Ừm, rất khó tránh khỏi, bất quá loại nghi vấn này không có ý nghĩa.
Quả thật không có ý nghĩa, bởi vì quốc vương cũng chỉ có hai đứa con trai, không có khả năng bởi vì một chút nghi vấn vô căn cứ sẽ coi nhi tử duy nhất còn lại thành người bị tình nghi.
Lý Thanh Lân không có tiếp tục đề tài này, ngược lại nói với Tần Dịch.
- Tần huynh, thật sự rất xin lỗi, sự tình đột nhiên nảy sinh, tiếp đón không được chu đáo.
- Công chúa bồi ta tán gẫu cả ngày, không chu đáo chỗ nào?
Tần Dịch chỉ vào sắc trời.
- Mặt trời đều xuống núi, ngươi không mời ta ăn cơm mới gọi là không chu đáo.
Lý Thanh Lân cười to.
Danh sách chương