Thấy Lý Thanh Lân bỗng nhiên khôi phục bình thường, thần sắc Thiếu trang chủ khẽ biến.
- Ngươi... Tại sao ngươi không có việc gì?
Lý Thanh Lân phun ra một ngụm nước, nói.
- Rượu kia bị ta dùng chân khí bọc trong cổ họng, không vào bụng. Giả bộ như trúng độc, bất quá muốn nhìn một chút yêu vật kia sẽ nói gì trong lúc ta mê loạn...
Nói đến đây dừng một chút, có chút ảo não nói tiếp.
- Ta cũng không nghĩ tới ngọc bội kia khắc chế yêu vật ưuas lợi hại, gây ra động tĩnh quá lớn, thật sự không phải như ta mong muốn.
Bên ngoài, đạo cô mím chặt môi, nàng thật sự không thể ngờ tới biến hóa bất ngờ này.
- Trách không được sư phụ nói, phải cầu đạo ở hồng trần, lòng người quỷ quyệt, quả nhiên không phải tiềm tu trong núi có thể gặp.
Nàng nghĩ một hồi, lại thấp giọng tự nói.
- Lòng dạ của Lý Thanh Lân này, khả năng chuyện kia do hắn làm lại lớn hơn vài phần.
Phảng phất như hưởng ứng tiếng lòng của đạo cô, ngoài trang truyền đến tiếng người, có mấy thớt ngựa chạy như bay lao đến, xông vào trong trang.
Nhìn thấy người cầm đầu, Thiếu trang chủ chấn động, hành lễ.
- Hạ dân tham kiến Vương quận trưởng.
Vương quận trưởng vội vã xuống ngựa, một tay đẩy Thiếu trang chủ qua một bên, quỳ một chân trên đất.
- Hạ quan Vương Hạ, tham kiến Nhị vương tử, tham kiến Chiêu Dương công chúa.
Toàn bộ trang ngây ra như phỗng, sắc mặt Thiếu trang chủ như màu đất.
Lý Thanh Quân cười lạnh.
- Không phải vì đến tạo thế cho người của nông trang này à? Người này rõ ràng có thể khiến cho quận trưởng đại nhân ngươi đích thân tới, rất lợi hại!
Vương Hạ lau mồ hôi.
- Công chúa đã hiểu lầm, hạ quan cũng không nhận ra người này. Chẳng qua nghe người khác nói chạng vạng tối bái kiến nhị vị ở cửa thành, hạ quan vừa vặn có việc gấp tìm kiếm nhị vị, mới cố ý đến đây.
- Hả?"
Lý Thanh Lân nói.
- Xảy ra chuyện gì?
- Thái tử...
Vương Hạ dừng một chút, dập đầu nói.
- Đêm qua thái tử bị ám sát bỏ mình.
Đồng tử Lý Thanh Lân co rụt, sắc mặt Lý Thanh Quân lập tức trắng bệch.
Trước mặt đại sự, chuyện nông trang tự nhiên không có gì có thể nói, Thiếu trang chủ không đợi quận trưởng phát uy đã khai hết tất cả mọi chuyện.
Trang đinh vô cớ tử vong lúc trước đúng là do thi trùng yêu hút đi tinh khí mà chết, trang chủ bởi vậy treo bảng bắt quỷ, ngược lại không nghĩ tới đây là chuyện tốt phu nhân nhà mình làm.
Cho nên trang chủ vốn sẽ không chết... Đáng tiếc sinh một nhi tử nghiệp chướng, vì ở cùng một chỗ với mẹ kế liền mượn nhờ bối cảnh "Chuyện ma quái" trong trang lặng lẽ độc chết phụ thân.
Nói cách khác, sự việc quỷ dị nơi đây vừa có yêu nghiệt, cũng có người làm, phán đoán của mọi người lúc trước đều không đúng.
Đương nhiên, việc này đã không còn trong phạm vi chú ý của huynh muội Lý gia, tâm tư của bọn hắn sớm đã bị chuyện thái tử bỏ mình chiếm cứ, suốt đêm thúc ngựa hồi kinh. Trên đường cũng không còn ba người rồi, mà phái phải có quân đội hộ tống. Hiển nhiên, Nam Ly đã chết thái tử, không thể lại để cho Nhị vương tử xảy ra bất trắc.
Bởi vì Quốc vương chỉ có hai đứa con trai này.
Đây cũng không phải thời điểm nói chuyện rèn luyện, chỉ sợ trong tương lai, Lý Thanh Lân cũng sẽ không còn khả năng một mình xuất hành.
Trên đường đi, biểu lộ huynh muội Lý gia đều vô cùng nghiêm túc, đã mất đi tâm tình tán gẫu. Theo đại cục mà nói, Nam Ly muốn trở trời, nói theo tiểu cục, bọn hắn đã mất đi huynh trưởng.
Đối với Lý Thanh Lân mà nói, hai tâm tình đang rất phức tạp.
Tần Dịch thúc ngựa theo bên người, cũng trầm mặc.
Trái ngược với huynh muội Lý gia, thái tử cách hắn quá xa, người không nhận ra, không có cảm giác gì? Nhưng chuyện nông trang xúc động hắn rất lớn.
Nữ nhân xinh đẹp như thế thật ra chỉ là tấm da bên ngoài, thực chất bên trong là thi trùng buồn nôn đến cực điểm, đây chính là hồng phấn khô lâu mà các tu sĩ nói đến ư. Người đẹp nghiêng nước nghiên thành cỡ nào cũng chỉ là một túi da.
Có thể vứt bỏ thanh sắc bề ngoài, không bị biểu tượng mê hoặc, chính là quá trình cần phải trải qua của đại đạo.
Nhưng vì tranh giành một cỗ túi da, lại đã xảy ra chuyện con giết cha... Mà nhu tình mật ý đến cuối cùng cũng không hấp dẫn bằng một khối ngọc.
Cho nên, rốt cuộc là yêu quái ác độc hay lòng người?
Hắn đi xa xa phía sau đội ngũ, đang lặng lẽ nói chuyện cùng Lưu Tô.
- Chút tu hành kia của người cũng đừng tham câu đố như vậy. Ngươi bây giờ tự cho đã ngộ ra, đến lúc thật sự có hồng nhan họa thủy đứng trước mặt, ngươi thật sự không bị hấp dẫn? Chuyện này biết dễ, làm mới khó.
Lưu Tô ung dung nói.
- Dù sao loại chuyện này, gặp rất nhiều. Chờ ngươi sống mấy ngàn năm, làm sao còn có thể nảy sinh rung động đối với loại chuyện này? Không tham cũng tự ngộ.
Tần Dịch thấp giọng hỏi.
- Nếu như không tham tự ngộ, vậy bản chất của tu tiên là?
- Phục... Ah, bản chất của tu tiên, chẳng qua là vấn tâm (*).
[* Tự hỏi tâm]
- Vì sao vấn tâm?
- Lăn qua hồng trần sẽ biết.
Lưu Tô ung dung nói.
- Ngươi trốn trong Tiên Tích Sơn cả đời, tự cho xuất thế, thật ra là sai lầm lớn. Chưa từng nhập thế, lấy đâu ra xuất?
- Cho nên lúc trước ngươi giật dây ta tán gái?
Lưu Tô bật cười.
- Cái gì cũng không có trải qua, cũng đừng nói bừa đại đạo, không hơn. Có một số việc cho dù không cần tự mình trải qua, tốt xấu cũng phải gặp qua, ngươi nói ta mọi việc đều có ý nghĩ ác độc? Chẳng qua gặp nhiều rồi, bất quá chỉ như vậy, nhân thế trong nháy mắt trăm năm, khuôn sáo thế tục có gì phải theo đuổi.
Tần Dịch khó được không cãi lại nó, ngược lại chân thành nói.
- Xin thụ giáo.
Lưu Tô giật mình, chuyển giọng.
- Nếu như đã gặp được yêu quái có thể họa bì, ngươi không tò mò về yêu tu?
- Bởi vì ta biết rõ ngươi nhịn không được sẽ tự mình nói.
"..."
Lưu Tô hận đến nghiến răng.
- Chết cũng không nói cho ngươi.
"Ah."
Tần Dịch nhìn như tùy ý nói.
- Dù sao thì bị một khối ngọc bội làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, nói không chừng Trương phu nhân này còn không lợi hại bằng yêu hổ kia.
Lưu Tô cười lạnh.
- Ngươi biết cái gì!
Mắng xong câu này, nó không giữ lại mà kể hết mọi thứ mình biết về yêu tu.
Yêu tu, cấp thấp nhất xưng Thông Linh Kỳ, cũng chính là động vật thực vật. . . Vừa mở ra linh trí cơ bản, có một chút bản lĩnh kỳ quái, đối ứng đại khái ở Luyện Khí Kỳ của nhân loại, cũng có phân chia tu hành chín tầng. Thông Linh Kỳ đến đại viên mãn, linh trí đã không có gì khác biệt với nhân loại, nên gọi Thông Linh.
- Đương nhiên, đại bộ phận tiểu yêu Thông Linh đều là còn hoang dã, dưới tu hành ngang cấp, không có thủ đoạn đa dạng như nhân loại, tổng thể là không bằng truyền thừa của tu sĩ Luyện Khí, thậm chí võ giả nhân loại tương đối lợi hại cũng không sợ chúng, cũng chỉ có thể dọa phàm nhân.
Lưu Tô bổ sung.
- Tham khảo con nhện yêu kia liền biết.
"Ách..."
Tần Dịch vò đầu.
- Vậy Trương phu nhân đã qua giai đoạn này?
- Không có, nàng kẹt tại đại viên mãn của giai đoạn này.
Lưu Tô cười lạnh nói.
- Ngươi không nên xem thường yêu quái giai đoạn này, giống như nhân loại Luyện Khí đỉnh phong, nhiều khi cũng có thể tự xưng thần tiên. Cấp bậc của Trương phu nhân này rõ ràng bị một khối ngọc của Lý Thanh Lân biến thành như vậy, khối ngọc này có chút môn đạo.
Tần Dịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Lúc Thông Linh viên mãn, có thể thử trùng kích Hóa Hình Kỳ, cũng chính là biến thành hình người bình thường. Tiểu yêu quái kẹt tại cửa ải này cực nhiều, đều đang dùng rất nhiều phương thức loạn thất bát tao thử đột phá, Trương phu nhân dùng họa bì giả trang người chính là một loại phương thức trong đó, đây là lựa chọn bất đắc dĩ khi Thông Linh Kỳ vẫn chưa đột phá hóa hình.
- Ngươi còn có thể nhìn thấy một bộ da người, cũng có thể nhìn thấy một vài loại thử biến hình trở nên ngô không ra ngô khoai không ra khoai, mặt xanh nanh vàng vừa nhìn liền biết là yêu quái.
Lưu Tô bổ sung.
- Loại phương thức này của Trương phu nhân xem như tương đối ôn hòa, nàng hấp thụ sinh khí của nhân loại, cũng hy vọng có thể triệt để hóa hình, chỉ tiếc thủ đoạn quá thô ráp, dã lộ hơn phân nửa đều như thế.
- Thì ra là thế.
Tần Dịch cảm thán.
- Nói cách khác, nếu như trông thấy yêu quái thật sự biến hóa giống như người, vậy đó chính là yêu quái tương đối lợi hại?
- Chính thức đột phá Hóa Hình Kỳ, mặt ngoài xác thực không có gì khác biệt với người, nhưng thường thường sẽ lưu lại chút đặc thù của bản thể rất khó che giấu ở một vài địa phương, ví dụ như lưu lại đuôi? Hoặc yêu khí rất nồng đậm, cần rất nhiều biện pháp đi che lấp, gặp phải kích thích nào đó còn có thể bại lộ nguyên hình.
Lưu Tô nói.
- Bất quá, che giấu một chút như vậy có thể trà trộn nhân gian, rất ít bị khám phá. đối lập với Luyện Khí Trúc Cơ, loại này cũng có thể xưng là Trúc Cơ.
- Hướng lên nữa thì sao?
- Lên cao nữa?
Lưu Tô cười lạnh.
- Dựa vào chút thủ đoạn của ngươi bây giờ, nhìn thấy liền đại biểu không sống nổi, còn hỏi cái gì?
"..."
- Ngươi... Tại sao ngươi không có việc gì?
Lý Thanh Lân phun ra một ngụm nước, nói.
- Rượu kia bị ta dùng chân khí bọc trong cổ họng, không vào bụng. Giả bộ như trúng độc, bất quá muốn nhìn một chút yêu vật kia sẽ nói gì trong lúc ta mê loạn...
Nói đến đây dừng một chút, có chút ảo não nói tiếp.
- Ta cũng không nghĩ tới ngọc bội kia khắc chế yêu vật ưuas lợi hại, gây ra động tĩnh quá lớn, thật sự không phải như ta mong muốn.
Bên ngoài, đạo cô mím chặt môi, nàng thật sự không thể ngờ tới biến hóa bất ngờ này.
- Trách không được sư phụ nói, phải cầu đạo ở hồng trần, lòng người quỷ quyệt, quả nhiên không phải tiềm tu trong núi có thể gặp.
Nàng nghĩ một hồi, lại thấp giọng tự nói.
- Lòng dạ của Lý Thanh Lân này, khả năng chuyện kia do hắn làm lại lớn hơn vài phần.
Phảng phất như hưởng ứng tiếng lòng của đạo cô, ngoài trang truyền đến tiếng người, có mấy thớt ngựa chạy như bay lao đến, xông vào trong trang.
Nhìn thấy người cầm đầu, Thiếu trang chủ chấn động, hành lễ.
- Hạ dân tham kiến Vương quận trưởng.
Vương quận trưởng vội vã xuống ngựa, một tay đẩy Thiếu trang chủ qua một bên, quỳ một chân trên đất.
- Hạ quan Vương Hạ, tham kiến Nhị vương tử, tham kiến Chiêu Dương công chúa.
Toàn bộ trang ngây ra như phỗng, sắc mặt Thiếu trang chủ như màu đất.
Lý Thanh Quân cười lạnh.
- Không phải vì đến tạo thế cho người của nông trang này à? Người này rõ ràng có thể khiến cho quận trưởng đại nhân ngươi đích thân tới, rất lợi hại!
Vương Hạ lau mồ hôi.
- Công chúa đã hiểu lầm, hạ quan cũng không nhận ra người này. Chẳng qua nghe người khác nói chạng vạng tối bái kiến nhị vị ở cửa thành, hạ quan vừa vặn có việc gấp tìm kiếm nhị vị, mới cố ý đến đây.
- Hả?"
Lý Thanh Lân nói.
- Xảy ra chuyện gì?
- Thái tử...
Vương Hạ dừng một chút, dập đầu nói.
- Đêm qua thái tử bị ám sát bỏ mình.
Đồng tử Lý Thanh Lân co rụt, sắc mặt Lý Thanh Quân lập tức trắng bệch.
Trước mặt đại sự, chuyện nông trang tự nhiên không có gì có thể nói, Thiếu trang chủ không đợi quận trưởng phát uy đã khai hết tất cả mọi chuyện.
Trang đinh vô cớ tử vong lúc trước đúng là do thi trùng yêu hút đi tinh khí mà chết, trang chủ bởi vậy treo bảng bắt quỷ, ngược lại không nghĩ tới đây là chuyện tốt phu nhân nhà mình làm.
Cho nên trang chủ vốn sẽ không chết... Đáng tiếc sinh một nhi tử nghiệp chướng, vì ở cùng một chỗ với mẹ kế liền mượn nhờ bối cảnh "Chuyện ma quái" trong trang lặng lẽ độc chết phụ thân.
Nói cách khác, sự việc quỷ dị nơi đây vừa có yêu nghiệt, cũng có người làm, phán đoán của mọi người lúc trước đều không đúng.
Đương nhiên, việc này đã không còn trong phạm vi chú ý của huynh muội Lý gia, tâm tư của bọn hắn sớm đã bị chuyện thái tử bỏ mình chiếm cứ, suốt đêm thúc ngựa hồi kinh. Trên đường cũng không còn ba người rồi, mà phái phải có quân đội hộ tống. Hiển nhiên, Nam Ly đã chết thái tử, không thể lại để cho Nhị vương tử xảy ra bất trắc.
Bởi vì Quốc vương chỉ có hai đứa con trai này.
Đây cũng không phải thời điểm nói chuyện rèn luyện, chỉ sợ trong tương lai, Lý Thanh Lân cũng sẽ không còn khả năng một mình xuất hành.
Trên đường đi, biểu lộ huynh muội Lý gia đều vô cùng nghiêm túc, đã mất đi tâm tình tán gẫu. Theo đại cục mà nói, Nam Ly muốn trở trời, nói theo tiểu cục, bọn hắn đã mất đi huynh trưởng.
Đối với Lý Thanh Lân mà nói, hai tâm tình đang rất phức tạp.
Tần Dịch thúc ngựa theo bên người, cũng trầm mặc.
Trái ngược với huynh muội Lý gia, thái tử cách hắn quá xa, người không nhận ra, không có cảm giác gì? Nhưng chuyện nông trang xúc động hắn rất lớn.
Nữ nhân xinh đẹp như thế thật ra chỉ là tấm da bên ngoài, thực chất bên trong là thi trùng buồn nôn đến cực điểm, đây chính là hồng phấn khô lâu mà các tu sĩ nói đến ư. Người đẹp nghiêng nước nghiên thành cỡ nào cũng chỉ là một túi da.
Có thể vứt bỏ thanh sắc bề ngoài, không bị biểu tượng mê hoặc, chính là quá trình cần phải trải qua của đại đạo.
Nhưng vì tranh giành một cỗ túi da, lại đã xảy ra chuyện con giết cha... Mà nhu tình mật ý đến cuối cùng cũng không hấp dẫn bằng một khối ngọc.
Cho nên, rốt cuộc là yêu quái ác độc hay lòng người?
Hắn đi xa xa phía sau đội ngũ, đang lặng lẽ nói chuyện cùng Lưu Tô.
- Chút tu hành kia của người cũng đừng tham câu đố như vậy. Ngươi bây giờ tự cho đã ngộ ra, đến lúc thật sự có hồng nhan họa thủy đứng trước mặt, ngươi thật sự không bị hấp dẫn? Chuyện này biết dễ, làm mới khó.
Lưu Tô ung dung nói.
- Dù sao loại chuyện này, gặp rất nhiều. Chờ ngươi sống mấy ngàn năm, làm sao còn có thể nảy sinh rung động đối với loại chuyện này? Không tham cũng tự ngộ.
Tần Dịch thấp giọng hỏi.
- Nếu như không tham tự ngộ, vậy bản chất của tu tiên là?
- Phục... Ah, bản chất của tu tiên, chẳng qua là vấn tâm (*).
[* Tự hỏi tâm]
- Vì sao vấn tâm?
- Lăn qua hồng trần sẽ biết.
Lưu Tô ung dung nói.
- Ngươi trốn trong Tiên Tích Sơn cả đời, tự cho xuất thế, thật ra là sai lầm lớn. Chưa từng nhập thế, lấy đâu ra xuất?
- Cho nên lúc trước ngươi giật dây ta tán gái?
Lưu Tô bật cười.
- Cái gì cũng không có trải qua, cũng đừng nói bừa đại đạo, không hơn. Có một số việc cho dù không cần tự mình trải qua, tốt xấu cũng phải gặp qua, ngươi nói ta mọi việc đều có ý nghĩ ác độc? Chẳng qua gặp nhiều rồi, bất quá chỉ như vậy, nhân thế trong nháy mắt trăm năm, khuôn sáo thế tục có gì phải theo đuổi.
Tần Dịch khó được không cãi lại nó, ngược lại chân thành nói.
- Xin thụ giáo.
Lưu Tô giật mình, chuyển giọng.
- Nếu như đã gặp được yêu quái có thể họa bì, ngươi không tò mò về yêu tu?
- Bởi vì ta biết rõ ngươi nhịn không được sẽ tự mình nói.
"..."
Lưu Tô hận đến nghiến răng.
- Chết cũng không nói cho ngươi.
"Ah."
Tần Dịch nhìn như tùy ý nói.
- Dù sao thì bị một khối ngọc bội làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, nói không chừng Trương phu nhân này còn không lợi hại bằng yêu hổ kia.
Lưu Tô cười lạnh.
- Ngươi biết cái gì!
Mắng xong câu này, nó không giữ lại mà kể hết mọi thứ mình biết về yêu tu.
Yêu tu, cấp thấp nhất xưng Thông Linh Kỳ, cũng chính là động vật thực vật. . . Vừa mở ra linh trí cơ bản, có một chút bản lĩnh kỳ quái, đối ứng đại khái ở Luyện Khí Kỳ của nhân loại, cũng có phân chia tu hành chín tầng. Thông Linh Kỳ đến đại viên mãn, linh trí đã không có gì khác biệt với nhân loại, nên gọi Thông Linh.
- Đương nhiên, đại bộ phận tiểu yêu Thông Linh đều là còn hoang dã, dưới tu hành ngang cấp, không có thủ đoạn đa dạng như nhân loại, tổng thể là không bằng truyền thừa của tu sĩ Luyện Khí, thậm chí võ giả nhân loại tương đối lợi hại cũng không sợ chúng, cũng chỉ có thể dọa phàm nhân.
Lưu Tô bổ sung.
- Tham khảo con nhện yêu kia liền biết.
"Ách..."
Tần Dịch vò đầu.
- Vậy Trương phu nhân đã qua giai đoạn này?
- Không có, nàng kẹt tại đại viên mãn của giai đoạn này.
Lưu Tô cười lạnh nói.
- Ngươi không nên xem thường yêu quái giai đoạn này, giống như nhân loại Luyện Khí đỉnh phong, nhiều khi cũng có thể tự xưng thần tiên. Cấp bậc của Trương phu nhân này rõ ràng bị một khối ngọc của Lý Thanh Lân biến thành như vậy, khối ngọc này có chút môn đạo.
Tần Dịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Lúc Thông Linh viên mãn, có thể thử trùng kích Hóa Hình Kỳ, cũng chính là biến thành hình người bình thường. Tiểu yêu quái kẹt tại cửa ải này cực nhiều, đều đang dùng rất nhiều phương thức loạn thất bát tao thử đột phá, Trương phu nhân dùng họa bì giả trang người chính là một loại phương thức trong đó, đây là lựa chọn bất đắc dĩ khi Thông Linh Kỳ vẫn chưa đột phá hóa hình.
- Ngươi còn có thể nhìn thấy một bộ da người, cũng có thể nhìn thấy một vài loại thử biến hình trở nên ngô không ra ngô khoai không ra khoai, mặt xanh nanh vàng vừa nhìn liền biết là yêu quái.
Lưu Tô bổ sung.
- Loại phương thức này của Trương phu nhân xem như tương đối ôn hòa, nàng hấp thụ sinh khí của nhân loại, cũng hy vọng có thể triệt để hóa hình, chỉ tiếc thủ đoạn quá thô ráp, dã lộ hơn phân nửa đều như thế.
- Thì ra là thế.
Tần Dịch cảm thán.
- Nói cách khác, nếu như trông thấy yêu quái thật sự biến hóa giống như người, vậy đó chính là yêu quái tương đối lợi hại?
- Chính thức đột phá Hóa Hình Kỳ, mặt ngoài xác thực không có gì khác biệt với người, nhưng thường thường sẽ lưu lại chút đặc thù của bản thể rất khó che giấu ở một vài địa phương, ví dụ như lưu lại đuôi? Hoặc yêu khí rất nồng đậm, cần rất nhiều biện pháp đi che lấp, gặp phải kích thích nào đó còn có thể bại lộ nguyên hình.
Lưu Tô nói.
- Bất quá, che giấu một chút như vậy có thể trà trộn nhân gian, rất ít bị khám phá. đối lập với Luyện Khí Trúc Cơ, loại này cũng có thể xưng là Trúc Cơ.
- Hướng lên nữa thì sao?
- Lên cao nữa?
Lưu Tô cười lạnh.
- Dựa vào chút thủ đoạn của ngươi bây giờ, nhìn thấy liền đại biểu không sống nổi, còn hỏi cái gì?
"..."
Danh sách chương