Chương kết:

Thu đến.

Hoàng đế hạ chiếu, báo cho thiên hạ, lập Nhị hoàng tử Tạ Diễm làm trữ quân.

Triều đình cũng không chấn động là bao vì tin tức này, vì người được chọn làm Thái Tử đã là chuyện nằm trong dự kiến.

Mấy ngày nay liên tục có người tới bái phỏng chúc mừng Tạ Diễm. Tất nhiên, họ đều mang theo con gái nhà mình.

Mắt thấy Thái Tử điện hạ sắp phải tuyển phi đến nơi, nhưng mãi mà chưa có tin Thái Tử điện hạ vừa ý tiểu thư nhà nào, điều này tạo cơ hội cho không ít kẻ phỏng đoán và nóng lòng muốn thử.

Về việc này, Thái Tử lại giữ kín như bưng, nhưng phàm có ai hỏi thì đó giờ chàng chỉ cười mà không nói, ra chiều đã định liệu trước rồi.

Rốt cuộc, cuối tháng, thánh chỉ ban xuống.

Từng nghe con gái Tả A Trì nhà họ Tả hiền thục đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng. Nay Hoàng Thái Tử vào lúc đón dâu, đang chọn hiền nữ tương xứng. Xét thấy Tả A Trì đến tuổi cập kê, có thể nói là trời sinh một cặp với Hoàng Thái Tử, thật là xứng lứa vừa đôi. Nhân chuyện tốt đẹp, ban làm Thái Tử Phi, sang năm thành hôn với Thái Tử.

Chuyện này khiến tất cả các nhà đều choáng váng.

Không phải đó giờ nhà họ Tả vẫn luôn không có con cái gì sao? Tự dưng lại nhảy đâu ra một cô con gái thế này?

Cùng lúc ấy, Tả tướng cũng điếng người.

Con gái nhà mình vẫn luôn được nuôi nấng ở đất Yến, kinh đô hiếm ai biết được, làm sao Hoàng Thượng lại mơ ước con gái của ông nhỉ?

Về phần Tả A Trì…… nàng càng ngỡ ngàng hơn.

Đang êm đẹp sao bỗng dưng mình lại trở thành Thái Tử Phi? Còn phải gả cho cái tên dê xồm đêm hôm nằng nặc đòi khiêng nàng về cung không cho nàng về nhà kia nữa chứ……

Tả tướng rơi lệ như mưa, A Trì càng khóc không ra nước mắt.

Nhưng thôi, thánh chỉ đã hạ rồi, Thái Tử điện hạ lập tức mang tâm trạng phơi phới chạy đến phủ họ Tả thăm nàng dâu tương lai của mình. Vừa hay Tả tướng đang mang gương mặt u sầu thở vắn than dài ở nhà, Thái Tử điện hạ thì lại treo nụ cười bên môi ngân nga hát bước vào cửa phủ. Tả tướng chỉ đành mang khuôn mặt khóc tang ra tiếp kiến.

Tạ Diễm ngồi xuống, ra vẻ rể tốt hỏi han ân cần Tả tướng trước đã, sau đó mới kín đáo ám chỉ là chàng muốn gặp A Trì.

Biết được chỗ ở của A Trì ở đâu rồi, Tạ Diễm không dong dài nữa, đứng dậy đến tiểu viện của A Trì.

A Trì vừa mới nghe đám hầu gái báo tin Thái Tử điện hạ tới, nàng bèn luống cuống tay chân trang điểm chải chuốt lại trong phòng. Vất vả lắm mới ăn mặc chỉnh tề xong, nàng vội vàng chạy đến sảnh chính tiếp Thái Tử cùng cha mình.

Ai ngờ A Trì vừa mới ra khỏi cửa phòng thì đã trông thấy Tạ Diễm ngồi một mình trong khoảng sân trước viện chờ nàng.Những ngón tay thon dài xương xương của chàng đang nâng một chén trà màu xanh, áo trắng bay bay, tóc đen buộc gọn. Chàng ngước mắt nhìn về nơi xa, ánh mắt xa xăm. Một cơn gió thu hiu quạnh thổi qua, ống tay áo của chàng tung bay, lá rụng lả tả trong sân, tựa như cảnh tượng từng quên lãng, làm lòng người kinh ngạc.

A Trì ngắm chàng mà bỗng chốc ngẩn ngơ.

Tạ Diễm để ý nàng đã đi ra, bèn buông chung trà trong tay xuống, đứng lên đi về phía nàng.

Đầu nàng trống rỗng, nàng nhìn chàng đi về phía mình, đôi mắt dịu dàng như hồ nước lặng nhìn nàng, môi chàng còn vương nụ cười. Chàng đi về phía nàng từ nơi xa, tựa như bôn ba qua nghìn năm để gặp nàng.

“Thái Tử điện hạ……”

Chàng đứng trước mặt nàng, nghe thấy giọng nàng thì mở miệng nói: “Từ nay về sau, nàng gọi ta là A Diễm là được.”

A Trì chớp chớp mắt, không dám lên tiếng.

Tạ Diễm khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu nàng, nói: “Nào, gọi một tiếng A Diễm đi.”

“…… A Diễm.” Bị ép buộc dưới dâm uy của Thái Tử điện hạ, nàng rốt cuộc cũng xấu hổ lí nhí thốt lên, gò má ửng đỏ.

Thấy nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng, Tạ Diễm mím môi cười cười. Một lúc lâu sau, nàng mới ngơ ngác nhận ra: Sao lại có cảm giác như bị người ta đùa giỡn nhỉ……

Từ sau khi hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Thái Tử cứ ba ngày thì lại chạy tới phủ họ Tạ hai hôm.

Nhưng mà, A Trì thì lại chẳng lấy làm vui lắm. Nhân cớ chuẩn bị hôn sự, Tạ Diễm ra lệnh rõ ràng cấm nàng gặp Tạ Yên Tầm, phải cắt đứt qua lại từ đây. Nhưng nàng đã lớn lên cùng Yên Tầm từ bé, tình cảm sâu sắc, vậy mà vô duyên vô cớ phải cắt đứt quan hệ với huynh ấy, nàng cảm thấy Thái Tử điện hạ quả là đang vô cớ gây rối.

Huống chi Yên Tầm ca ca cũng sắp phải về đất Yến rồi, chờ tới lần gặp sau, không biết là phải bao nhiêu năm nữa ……

Nhưng mà, tiếp xúc mấy hôm rồi, nàng nhận ra Tạ Diễm thật ra là một người có lòng dạ vô cùng hẹp hòi. A Trì là kẻ thức thời, biết chàng luôn thù địch Yên Tầm vì cớ gì đấy, nàng sợ chàng tức, nên đành miễn cưỡng nghe lời chàng, thuận theo ý chàng.

“A Trì?”

Nghe thấy giọng Tạ Diễm, A Trì định thần lại từ dòng suy nghĩ mông lung.

Tạ Diễm thấy vẻ mặt chất chồng tâm sự của nàng, thì biết nhất định nàng lại đang nghĩ đến chuyện của Yên Tầm, bèn cười nói: “Lại suy nghĩ về Tạ Yên Tầm à?”

A Trì chớp chớp mắt, dường như đang hỏi làm sao mà chàng biết.

Tạ Diễm thở dài, nói: “Nếu nàng thật sự muốn gặp hắn ta, thì cứ đi đi. Có lẽ tuần sau hắn ta phải về đất Yến rồi, nàng có thể tiện một công đi tiễn hắn luôn.”

A Trì nghe xong thì đương nhiên là vô cùng vui vẻ, nàng kéo tay áo chàng nói: “Thái Tử điện hạ đối xử với thiếp tốt quá!”

Tạ Diễm không nói tiếp, chàng móc một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong lòng ra, đưa cho nàng: “Nàng cài lên xem sao.”

A Trì mở tráp ra, bên trong là một cây trâm bằng bạch ngọc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Giang Nam Hận

2. Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

3. Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

4. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã

=====================================

“Đây là……”

“Tặng nàng. Cài lên cho ta ngắm nào.”

Chàng ngồi ở một bên, ngắm A Trì xõa mái tóc dài, lại vấn lên bằng cây trâm, khóe môi rốt cuộc cũng vẽ thành một đường cung mãn nguyện.

“Về sau không cho nàng bỏ xuống nữa, cứ cài thế này đi.”

A Trì gật gật đầu, bỗng nhiên lại bừng bừng hứng thú nói: “Thái Tử điện hạ, thiếp cũng có quà muốn tặng cho chàng.”

Nói xong, nàng bèn lấy một thứ ra khỏi ngăn kéo của hộp trang điểm, đưa cho chàng.

Tạ Diễm hơi ngỡ ngàng nhận lấy, chàng cúi đầu thì thấy hóa ra là một chiếc khăn thêu.

Trên khăn thêu là một đôi chim yến, nhìn đã biết là do A Trì tự thêu.

Vẻ mặt Tạ Diễm hơi hoảng hốt.

Chàng cất chiếc khăn thêu kia đi, thở dài một hơi, vươn tay ôm lấy nàng, ôm nàng thật chặt.

Kiếp trước hôn sự của họ cử hành hấp tấp. Kiếp này, chàng nhất định phải trả lại cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ nhất.

Ngày thành hôn rốt cuộc cũng tới.

Trước bàn trang điểm, cung nữ đang vừa tỉ mẩn đeo những món trang sức phức tạp cho A Trì, vừa kiên nhẫn dặn dò nàng một số chuyện cần chú ý khi gặp Thái Tử chốc nữa. Lòng A Trì hơi căng thẳng. Ngày đại hôn của Thái Tử là một dịp được tổ chức vô cùng long trọng, mở tiệc chiêu đãi vô số tông thân quyền quý, lễ tiết đều chấp hành theo quy cách cao nhất, không được phép chậm trễ dù chỉ một chút. Có lẽ tỳ nữ cũng biết đây là lần đầu A Trì gặp dịp này, trong lòng thấp thỏm, nên vẫn luôn tốt bụng an ủi nàng.

Giờ lành đã điểm.

Nhạc lễ vang lên, A Trì đi trên tấm thảm đỏ rực, Tạ Diễm mặc lễ phục trang nghiêm đẹp đẽ quý giá đứng ở nơi xa, dáng vóc chàng có vẻ cao lớn đĩnh đạc lạ thường. Trái tim A Trì đập nhanh hơn hẳn, những bước chân có vẻ hơi loạn nhịp.

Chờ nàng đỏ mặt, cuối cùng cũng đi đến trước mặt Tạ Diễm, duỗi đôi tay thon dài mềm mại ra phía trước, chàng nhẹ nhàng cầm lấy lòng bàn tay ươn ướt của nàng, dắt nàng tới trước mặt chàng.

Trong mắt chàng tựa như có ánh sao kích động, ngọn đuốc hỉ màu đỏ thắp xung quanh ánh lên đôi mắt trong vắt của chàng, mạ lên một màn hơi nước mịt mờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng của chàng, trong lòng không rõ vì đâu bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó hiểu.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh của chàng chạm lên gương mặt mình, bên tai có tiếng cười nhẹ dịu dàng chan chứa của chàng: “Suy nghĩ điều gì mà lại ngây ra thế?”

Đôi mắt sáng lấp lánh của nàng đong đầy ý cười, nàng ngước gương mặt đỏ ửng nhìn chàng, hạnh phúc thở dài đầy mãn nguyện: “Thiếp đang nghĩ…… A Diễm, được gả cho chàng, thật tốt biết bao.”

Tạ Diễm hơi giật mình, sau đó hơi nước dường như dâng lên trong mắt chàng. Một lát sau, chàng mới khe khẽ gật đầu, hơi nghẹn ngào cười đáp: “Ta cũng thế, A Trì.”

Dứt lời, chàng xoay người, nắm tay nàng tiến lên trước từng bước một.

Bên tai là tiếng ca quanh quẩn vang vọng vạn năm ——

Tiệc ngày xuân.

Dâng rượu xin cất tiếng ca

Vái trời ba vái cầu ba ước thề

Một, thiếp nguyện chàng mãi sống lâu

Hai, xin cho thiếp được theo hầu an khang

Ba, xin như đôi yến rường nhà

Hằng năm quấn quýt thiết tha vững bền.

[HẾT CHƯƠNG KẾT]

[HOÀN THÀNH TOÀN BỘ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện