Cố Khuê Chương giận dữ.
Ông ta đánh Tần Tranh Tranh, lại đánh Cố Duy.
Vì phải sửa soạn ăn diện như này, vì 500 ngàn tiền kia.
Cố Khinh Chu cũng không đồng tình Tần Tranh Tranh cùng Cố Duy, nhưng nàng chính là căm hận sắc mặt tráo trở của Cố Khuê Chương này, thần sắc của nàng hoàn toàn lạnh, yên lặng nhìn.
"Lão gia, lão gia tha mạng a!" Tần Tranh Tranh bị ăn hai bạt tay hung hăng, toàn bộ sọ não đều ầm ầm vang lên, lúc nhìn thấy Cố Khuê Chương đá Cố Duy, bà ta mới sực tỉnh, ôm lấy chân Cố Khuê Chương.
Tần Tranh Tranh thực thương hài tử bà.
"Cùng ta lên lầu!" Cố Khuê Chương bạo nộ, đem cánh tay của Tần Tranh Tranh xách lên, túm bà ta đi lên lầu.
Ông ta muốn đánh chết Tần Tranh Tranh, cũng không thể ở trước mặt tiểu thiếp cùng hài tử.
Cố Tương cùng Cố Anh khôi phục lại hơi thở thoi thóp nhìn Cố Duy.
Cố Duy khóc nức nở, thanh âm suy yếu.
"Vì sao Nhan gia không có tới, vì sao bọn họ muốn gạt ta?" Cố Duy bị Cố Khuê Chương đánh hai bạt tay, lúc sau hàm răng có phần buông lỏng, máu loãng dọc theo khóe miệng chảy xuống, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Cố Duy không nghĩ ra, Nhan thái thái rõ ràng là đồng ý rồi, sao có thể nuốt lời?
"Là Cố Khinh Chu, là nó hại ta!" Cố Duy như là chỉ trích, lại như là tự nói.
Tứ muội Cố Anh liền nhào tới, muốn đánh Cố Khinh Chu: "Là ngươi hại Tam tỷ!"
Cố Khinh Chu bắt được tay Cố Anh, dùng sức đẩy, đẩy đến Cố Anh lảo đảo mấy bước.
Mặt mày Cố Khinh Chu xưa nay bình đạm ôn hòa, đột nhiên lạnh lẽo nghiêm nghị: "Là ta ép Tam muội muội đi Nhan gia sao? Ta bữa tối hôm trước đã có nói qua, Nhan Tổng Tham Mưu đi đóng quân, Nhan thái thái thân thể không tốt, không có biện pháp nào tiện ra ngoài làm khách, nhưng Tam muội muội lại nói với phụ thân, cả nhà Nhan gia đều phải tới, rắp tâm ra sao?"
Cố Khinh Chu nói, những câu có lý, đó chính là ý chỉ Cố Duy gieo gió gặt bão.
Cố Duy á khẩu không trả lời được.
Hiện tại, còn ai tin lời Cố Duy nói?
Cố Duy bị Nhan gia bỡn cợt thảm hại.
Cũng hoặc là nói, Nhan gia nguyên bản liền biết hết mọi chuyện, Cố Khinh Chu âm thầm báo tin cho Nhan gia, Nhan gia phối hợp với Cố Khinh Chu diễn một vở kịch.
Tần Tranh Tranh bài bố một vở diễn, muốn cho Cố Khuê Chương ở dưới không hiểu rõ tình huống, bức bách Nhan Tổng Tham Mưu đem Cố Khinh Chu tiễn đi, nhân tiện đưa cho Cố Anh một cái tiền đồ.
Mà Cố Khinh Chu liên hợp với Nhan gia, phản kích bài bố lại một vở diễn, làm Cố Duy cùng Tần Tranh Tranh mất hết mặt mũi.
Cố Duy cùng mẹ con Tần Tranh Tranh hại người không thành lại bị chơi lại!
Quả đắng này, Cố Duy cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
"Hại Tam muội muội, vừa lúc là chính là chủ ý muội ấy đi? Cũng hoặc là, là thái thái kêu đi?" Vẻ mặt Cố Khinh Chu lạnh thấu xương, thanh âm lại mang theo hàn ý, lạnh lùng nói.
Cố Duy sửng sốt, Cố Tương cùng Cố Anh rốt cuộc nói không nên lời.
Hai di thái thái xem liền đã hiểu.
Nhị di thái nhịn không được cười.
"Nhan gia căn bản không có nghĩ là muốn tới a? Tam tiểu thư, ngài cũng chỉ vì cái lợi trước mắt, không dám nói làm cho lão gia phải mất mặt, chính là khiến cả phòng ăn bày ra một bàn lớn thức ăn kia, tốn một khoản tiền cực lớn, đáng tiếc a!" Nhị di thái bộc bạch, làm bộ bài ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, mỉa mai nói.
"Ngươi câm miệng!" Cố Tương quát chói tai.
Nhị di thái mới im, bà ta xuất thân từ diễn kịch hát, đôi mắt uyển chuyển linh hoạt cực kỳ, bộ dạng cử chỉ làm điệu đắn đo thật sự ổn, tựa như lên án lại như là cười nhạo: "Đại tiểu thư dựa vào cái gì kêu ta câm miệng? Các ngươi chọc đến lão gia không có thể diện như thế, chẳng lẽ là ta sai?
Theo ta thì, chính là các mẫu thân các ngươi không có dạy bảo tốt các ngươi, nếu là đều giao cho ta dạy, nhất định sẽ không cho các ngươi bày ra trò sai trái, trở thành nhi nữ hư như này!"
Mặt Cố Tương khặp chỗ đều là khí trắng.
Nhị di thái này, bất quá chỉ là thứ con hát đê tiện, tuyệt nhiên dám nói dương quý tiểu thư được dưỡng dục qua kinh thư, du học như nàng là tiểu cô nương không có mẫu thân dạy dỗ.
Láo xược!
"Ngươi... Cái thứ hạ tiện......." Cố Tương nhào tới muốn đánh Nhị di thái.
Hoành mắt Nhị di thái chợt tắt: "Đại tiểu thư, ngươi còn chưa thấy rõ ràng bố cục, lão gia còn nổi nóng ở đó, ngươi muốn động thủ sao?"
Cố Tương sợ tới mức tay liền rụt lại.
Nhị di thái mỉm cười, lại đem tỷ muội Cố Tương chế nhạo một lần, những câu ngấm ngầm mắng Tần Tranh Tranh hại người.
Cố Khinh Chu thờ ơ lạnh nhạt, Nhị di thái này là người lợi hại, dã tâm rất lớn, không phục Tần Tranh Tranh.
Nhị di thái sớm đã biết, Tần Tranh Tranh là từ tình nhân bên ngoài mà lên chính thất, xuất thân còn không bằng bà.
Năm đầu tiên con hát hoàn lương liền làm thiếp, là có chỗ dừng chân thật tốt.
Thiếp là đứng đắn vào cửa, quang minh chính đại là người Cố gia, có tên trong gia phả của Cố gia.
Mà Tần Tranh Tranh là tình nhân bên ngoài, tình nhân liền so với tiểu thiếp đê tiện hơn nhiều.
Hiện tại, cái tình nhân bên ngoài này nổi lên làm chủ mẫu chính phòng, Nhị di thái như thế nào mà cam tâm?
Dưới lầu nháo thành một đoàn, Cố Khinh Chu cùng Tam di thái không muốn cùng làm việc xấu, đã sớm trốn lên lầu ba.
Ở trong phòng của Cố Khinh Chu, Diệu Nhi trộm hai con cua hoàng đế, còn bưng một đĩa điểm tâm ngọt, cho Cố Khinh Chu cùng Tam di thái ăn.
Bọn họ ăn hai con cua trộm được, nghe động tĩnh dưới lầu.
"Khinh Chu, ngươi thật là lợi hại, chiêu rút củi dưới đáy nồi này, lão gia đều ngốc hết." Tam di thái cười nói.
Cua hoàng đế chất thịt tươi mới, Tam di thái ăn hai miếng, thỏa mãn thở dài.
Cố Khinh Chu mỉm cười.
"Thái thái làm như vậy, rốt cuộc là ý đồ như thế nào?" Tam di thái cũng tò mò.
"Hâm mộ ta cùng Nhan gia có quan hệ, muốn cho Cố Duy thay thế vị trí của ta!" Cố Khinh Chu cười nói, "Hơn nữa, còn muốn cho Cố Anh niệm thư, bà ta muốn lợi dụng Nhan gia, âm mưu đưa tiền đồ cho Cố Anh, bằng không bữa tối hôm trước, Cố Anh sẽ không đột nhiên chọc giận phụ thân." Buổi tối hôm trước, Cố Anh đột nhiên nói chuyện không nên nói, Tần Tranh Tranh lại cực lực khen Cố Khinh Chu, lại kêu Cố Khinh Chu đi mời Nhan gia, Cố Khinh Chu liền đã hiểu hết, đây là kế liên hoàn.
Kế hoạch Tần Tranh Tranh thất bại, không phải bản thân kế hoạch không lợi hại, mà là Tần Tranh Tranh xem nhẹ quan hệ của Cố Khinh Chu cùng Nhan gia.
Cố Khinh Chu đối với Nhan gia, là trọng ân!
Nhan Tân Nông cùng Nhan thái thái cảm tình rất sâu, bọn nhỏ Nhan gia đều đoàn kết.
Trong một nhà, phụ thân tuy rằng là trụ cột, nhưng mẫu thân lại là nước thuốc dính,* là trung tâm.
(* Có lẽ cái này là keo dán, chất làm dính chặt, liên kết mọi thứ lại với nhau,... Mình không rõ ý này lắm)
Phụ thân không còn nữa, chỉ là một người không còn nữa; nhưng mẫu thân không còn nữa, gia đình liền tan nát.
Cố Khinh Chu trị hết cho Nhan thái thái, tương đương cứu lấy Nhan gia, đoạn ân tình này, không phải Cố Duy đâm thọt nói mấy câu là có thể châm ngòi được.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Duy trước sau cho rằng, Nhan gia đối với Cố Khinh Chu coi trọng, là bởi vì nể mặt Tư Đốc Quân.
Mưu kế bọn họ thực độc ác, đáng tiếc bọn họ đánh giá sai đối thủ rồi.
Cố Khinh Chu sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội giành phần thắng.
Cố Khuê Chương đem Tần Tranh Tranh túm tới thư phòng rồi, cầm roi mây quất đánh bà ta.
Ông ta quả thực là bị chọc điên rồi.
Cố Khuê Chương là người đọc sách, ông ta cũng không bạo lực, nhưng giờ phút này toàn bộ đầu óc đều là nửa năm tiền lương của ông ta vô duyên vô cớ mất đi, cùng với sự xấu hổ ở trước mặt Nhan Lạc Thủy.
"Ngươi thứ tiện nhân này, ta bây giờ phải đánh chết ngươi!" Cố Khuê Chương bạo nộ.
Nhan Lạc Thủy trở về, khẳng định là muốn đem việc này nói cho song thân nàng ta, Cố Khuê Chương thành trò cười cho Nhan gia.
Đồng thời, Cố Khuê Chương dễ tin lời nói châm ngòi ly gián của Tần Tranh Tranh, cho rằng Cố Khinh Chu thật sự rụt rè, nên ông ta đối với Cố Khinh Chu thái độ không tốt, thiếu chút nữa đắc tội nó.
"Ngươi đem tiền đồ ta, mặt mũi ta đặt ở trên mặt đất mà dẫm, uổng phí ta thương ngươi như vậy, ngươi quả nhiên là xuất thân tiện loại!" Cố Khuê Chương hung hăng quất hai roi.
Tần Tranh Tranh đau đến xuyên tim, rồi lại không dám khóc lớn, sợ nhóm di thái thái dưới lầu nghe được, càng làm tổn hại đến uy nghiêm thái thái của bà ta.
Bà ta cắn răng nhịn xuống, môi đều mím chặt.
"Nhan gia vẫn là thực thích Khinh Chu, Nhan gia tứ tiểu thư cũng không có cùng Cố Duy giao tình tốt. Ngươi kêu ta cùng Nhan Tổng Tham Mưu đưa Khinh Chu đi nước ngoài, đơn giản là muốn để ta bán đi mặt mũi! May mắn Nhan Tân Nông không có tới, bằng không ta càng xấu hổ, ngươi thế mà dám coi ta như quân cờ trong kế của ngươi!" Cố Khuê Chương giận quá, hung hăng lại quất Tần Tranh Tranh hai roi.
Ông ta điên tiết rồi, có giết Tần Tranh Tranh cũng không giải hận.
Sườn xám Tần Tranh Tranh bị đánh đến quần áo tả tơi, nếu còn tiếp tục như vậy, Cố Khuê Chương khẳng định sẽ giết bà ta.
Cố Khuê Chương đã khống chế không được cơn giận dữ của chính mình.
Ông ta không muốn giết người, càng không ngu ngốc muốn giết trong nhà này, ông ta phẫn nộ đem roi ném xuống.
Sửa sang lại quần áo, nhìn bộ tây trang thực có thể diện, Cố Khuê Chương có thể đi bất luận là câu lạc bộ tiêu khiển nào.
Ông ta xuống lầu rời đi, trắng đêm chưa về.
Tần Tranh Tranh khóc một lúc lâu.
Rồi sau đó, Cố Tương mang theo Cố Duy cùng Cố Anh, thật cẩn thận đẩy cửa vào thư phòng.
Nhìn thấy trên người mẫu thân đầy vết máu, quần áo rách nát, Cố Tương khóc lên đầu tiên, đỡ Tần Tranh Tranh: "Mẫu thân!"
Cố Anh ở bên cạnh cũng khóc: "Mẫu thân, mẹ sao lại như vầy?"
Cố Duy bị đánh, nước mắt dừng ở trên hai má sưng to, một chút tri giác cũng không có, nàng suy yếu nhìn Cố Tương nói: "Đại tỷ, tỷ đừng khóc, mau giúp mẫu thân tìm một bộ áo ngủ sạch sẽ, rồi cầm thuốc mỡ tới đây."
Cố Tương lau nước mắt, cùng với Cố Anh, đỡ Tần Tranh Tranh trở về phòng.
Phía sau lưng Tần Tranh Tranh, vết máu loang lổ, Cố Tương một bên khóc một bên giúp bà chà lau, Tần Tranh Tranh đau đến mồ hôi đổ đầy đầu.
"Mẫu thân, phụ thân quá nhẫn tâm!" Cố Tương khóc đến đáng thương, ngón tay trắng noãn run rẩy giúp bà ta chà lau, trong tầm mắt đều là mơ hồ.
"Đúng vậy, chưa thấy qua ai nhẫn tâm như vậy, phụ thân thật quá đáng, mẫu thân thay ông ta sinh dưỡng nhi nữ, phần ân tình này lớn hơn trời." Cố Duy cũng khóc, đồng thời cũng sinh hận ý trong lòng.
Tần Tranh Tranh trấn an bọn nhỏ: "Không có việc gì, phụ thân các con chỉ là khó chịu!"
Cố Tương cùng Cố Duy dần dần dừng khóc.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu rên của Tần Tranh Tranh.
Tứ muội Cố Anh không có tâm cơ nhất, nhưng giờ phút này, lại cố tình trầm mặc đến quá mức, chỉ yên lặng rơi nước mắt, không nói lời nào.
"Duy Duy, ngươi xem ngươi làm được chuyện gì!" Cố Tương đau lòng cho mẫu thân, liền mắng lên muội muội.
Cố Duy làm sao không ủy khuất?
"Nhan thái thái rõ ràng đồng ý rồi, mẫu thân mẹ phải tin tưởng con!" Cố Duy kêu oan, "Khẳng định là Cố Khinh Chu giở trò quỷ, chúng ta lại coi nhẹ nó!"
Nhắc tới Cố Khinh Chu, mẹ con Tần Tranh Tranh đều là nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần thứ mấy bọn họ thua dưới tay Cố Khinh Chu?
Cố Khinh Chu lợi hại như vậy?
Tần Tranh Tranh cảm thấy không phải Cố Khinh Chu lợi hại, mà là bà ta đối với Cố Khinh Chu trước sau không có dốc hết sức.
Tần Tranh Tranh đối với Cố Khinh Chu không có xuống tay tuyệt đối, mà Cố Khinh Chu lại dùng hoàn toàn sức lực đối phó với Tần Tranh Tranh!
"Chờ mẫu thân tốt rồi, có tinh thần lại liền trừng trị cái tiểu tiện nhân kia!" Tần Tranh Tranh hận nói, "Lần sau, mẫu thân nhất định phải khiến tiểu tiện nhân kia vạn kiếp bất phục!"
"Đúng vậy, mẫu thân, mẹ thật đáng thương, còn có việc mặt mũi của Duy Duy, cùng với chuyện Anh Anh bị thôi học, đều là do Cố Khinh Chu ban cho!" Hai mắt Cố Tương toát ra cục lửa hận nóng rực, hận không thể đem Cố Khinh Chu đi thiêu chết.
Cố Anh vẫn luôn trầm mặc, lúc này lại rốt cuộc ngước mắt lên.
"Không phải." Cố Anh nói.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương, Cố Duy đều quay đầu nhìn nàng.
Cố Anh biểu cảm quái dị: "Không phải Cố Khinh Chu làm hại con, con bị thôi học, rõ ràng là mẫu thân người ban cho! Nếu là mẫu thân không tính kế với Cố Khinh Chu, con căn bản sẽ không bị thôi học, Cố Khinh Chu không có hại con, là mẫu thân người đã làm chuyện sai."
Tần Tranh Tranh nghe vậy, như bị sét đánh ngang tai.
Bà như thế nào cũng không nghĩ tới, nữ nhi của bà lại thành ra phản đồ.
Ông ta đánh Tần Tranh Tranh, lại đánh Cố Duy.
Vì phải sửa soạn ăn diện như này, vì 500 ngàn tiền kia.
Cố Khinh Chu cũng không đồng tình Tần Tranh Tranh cùng Cố Duy, nhưng nàng chính là căm hận sắc mặt tráo trở của Cố Khuê Chương này, thần sắc của nàng hoàn toàn lạnh, yên lặng nhìn.
"Lão gia, lão gia tha mạng a!" Tần Tranh Tranh bị ăn hai bạt tay hung hăng, toàn bộ sọ não đều ầm ầm vang lên, lúc nhìn thấy Cố Khuê Chương đá Cố Duy, bà ta mới sực tỉnh, ôm lấy chân Cố Khuê Chương.
Tần Tranh Tranh thực thương hài tử bà.
"Cùng ta lên lầu!" Cố Khuê Chương bạo nộ, đem cánh tay của Tần Tranh Tranh xách lên, túm bà ta đi lên lầu.
Ông ta muốn đánh chết Tần Tranh Tranh, cũng không thể ở trước mặt tiểu thiếp cùng hài tử.
Cố Tương cùng Cố Anh khôi phục lại hơi thở thoi thóp nhìn Cố Duy.
Cố Duy khóc nức nở, thanh âm suy yếu.
"Vì sao Nhan gia không có tới, vì sao bọn họ muốn gạt ta?" Cố Duy bị Cố Khuê Chương đánh hai bạt tay, lúc sau hàm răng có phần buông lỏng, máu loãng dọc theo khóe miệng chảy xuống, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Cố Duy không nghĩ ra, Nhan thái thái rõ ràng là đồng ý rồi, sao có thể nuốt lời?
"Là Cố Khinh Chu, là nó hại ta!" Cố Duy như là chỉ trích, lại như là tự nói.
Tứ muội Cố Anh liền nhào tới, muốn đánh Cố Khinh Chu: "Là ngươi hại Tam tỷ!"
Cố Khinh Chu bắt được tay Cố Anh, dùng sức đẩy, đẩy đến Cố Anh lảo đảo mấy bước.
Mặt mày Cố Khinh Chu xưa nay bình đạm ôn hòa, đột nhiên lạnh lẽo nghiêm nghị: "Là ta ép Tam muội muội đi Nhan gia sao? Ta bữa tối hôm trước đã có nói qua, Nhan Tổng Tham Mưu đi đóng quân, Nhan thái thái thân thể không tốt, không có biện pháp nào tiện ra ngoài làm khách, nhưng Tam muội muội lại nói với phụ thân, cả nhà Nhan gia đều phải tới, rắp tâm ra sao?"
Cố Khinh Chu nói, những câu có lý, đó chính là ý chỉ Cố Duy gieo gió gặt bão.
Cố Duy á khẩu không trả lời được.
Hiện tại, còn ai tin lời Cố Duy nói?
Cố Duy bị Nhan gia bỡn cợt thảm hại.
Cũng hoặc là nói, Nhan gia nguyên bản liền biết hết mọi chuyện, Cố Khinh Chu âm thầm báo tin cho Nhan gia, Nhan gia phối hợp với Cố Khinh Chu diễn một vở kịch.
Tần Tranh Tranh bài bố một vở diễn, muốn cho Cố Khuê Chương ở dưới không hiểu rõ tình huống, bức bách Nhan Tổng Tham Mưu đem Cố Khinh Chu tiễn đi, nhân tiện đưa cho Cố Anh một cái tiền đồ.
Mà Cố Khinh Chu liên hợp với Nhan gia, phản kích bài bố lại một vở diễn, làm Cố Duy cùng Tần Tranh Tranh mất hết mặt mũi.
Cố Duy cùng mẹ con Tần Tranh Tranh hại người không thành lại bị chơi lại!
Quả đắng này, Cố Duy cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
"Hại Tam muội muội, vừa lúc là chính là chủ ý muội ấy đi? Cũng hoặc là, là thái thái kêu đi?" Vẻ mặt Cố Khinh Chu lạnh thấu xương, thanh âm lại mang theo hàn ý, lạnh lùng nói.
Cố Duy sửng sốt, Cố Tương cùng Cố Anh rốt cuộc nói không nên lời.
Hai di thái thái xem liền đã hiểu.
Nhị di thái nhịn không được cười.
"Nhan gia căn bản không có nghĩ là muốn tới a? Tam tiểu thư, ngài cũng chỉ vì cái lợi trước mắt, không dám nói làm cho lão gia phải mất mặt, chính là khiến cả phòng ăn bày ra một bàn lớn thức ăn kia, tốn một khoản tiền cực lớn, đáng tiếc a!" Nhị di thái bộc bạch, làm bộ bài ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, mỉa mai nói.
"Ngươi câm miệng!" Cố Tương quát chói tai.
Nhị di thái mới im, bà ta xuất thân từ diễn kịch hát, đôi mắt uyển chuyển linh hoạt cực kỳ, bộ dạng cử chỉ làm điệu đắn đo thật sự ổn, tựa như lên án lại như là cười nhạo: "Đại tiểu thư dựa vào cái gì kêu ta câm miệng? Các ngươi chọc đến lão gia không có thể diện như thế, chẳng lẽ là ta sai?
Theo ta thì, chính là các mẫu thân các ngươi không có dạy bảo tốt các ngươi, nếu là đều giao cho ta dạy, nhất định sẽ không cho các ngươi bày ra trò sai trái, trở thành nhi nữ hư như này!"
Mặt Cố Tương khặp chỗ đều là khí trắng.
Nhị di thái này, bất quá chỉ là thứ con hát đê tiện, tuyệt nhiên dám nói dương quý tiểu thư được dưỡng dục qua kinh thư, du học như nàng là tiểu cô nương không có mẫu thân dạy dỗ.
Láo xược!
"Ngươi... Cái thứ hạ tiện......." Cố Tương nhào tới muốn đánh Nhị di thái.
Hoành mắt Nhị di thái chợt tắt: "Đại tiểu thư, ngươi còn chưa thấy rõ ràng bố cục, lão gia còn nổi nóng ở đó, ngươi muốn động thủ sao?"
Cố Tương sợ tới mức tay liền rụt lại.
Nhị di thái mỉm cười, lại đem tỷ muội Cố Tương chế nhạo một lần, những câu ngấm ngầm mắng Tần Tranh Tranh hại người.
Cố Khinh Chu thờ ơ lạnh nhạt, Nhị di thái này là người lợi hại, dã tâm rất lớn, không phục Tần Tranh Tranh.
Nhị di thái sớm đã biết, Tần Tranh Tranh là từ tình nhân bên ngoài mà lên chính thất, xuất thân còn không bằng bà.
Năm đầu tiên con hát hoàn lương liền làm thiếp, là có chỗ dừng chân thật tốt.
Thiếp là đứng đắn vào cửa, quang minh chính đại là người Cố gia, có tên trong gia phả của Cố gia.
Mà Tần Tranh Tranh là tình nhân bên ngoài, tình nhân liền so với tiểu thiếp đê tiện hơn nhiều.
Hiện tại, cái tình nhân bên ngoài này nổi lên làm chủ mẫu chính phòng, Nhị di thái như thế nào mà cam tâm?
Dưới lầu nháo thành một đoàn, Cố Khinh Chu cùng Tam di thái không muốn cùng làm việc xấu, đã sớm trốn lên lầu ba.
Ở trong phòng của Cố Khinh Chu, Diệu Nhi trộm hai con cua hoàng đế, còn bưng một đĩa điểm tâm ngọt, cho Cố Khinh Chu cùng Tam di thái ăn.
Bọn họ ăn hai con cua trộm được, nghe động tĩnh dưới lầu.
"Khinh Chu, ngươi thật là lợi hại, chiêu rút củi dưới đáy nồi này, lão gia đều ngốc hết." Tam di thái cười nói.
Cua hoàng đế chất thịt tươi mới, Tam di thái ăn hai miếng, thỏa mãn thở dài.
Cố Khinh Chu mỉm cười.
"Thái thái làm như vậy, rốt cuộc là ý đồ như thế nào?" Tam di thái cũng tò mò.
"Hâm mộ ta cùng Nhan gia có quan hệ, muốn cho Cố Duy thay thế vị trí của ta!" Cố Khinh Chu cười nói, "Hơn nữa, còn muốn cho Cố Anh niệm thư, bà ta muốn lợi dụng Nhan gia, âm mưu đưa tiền đồ cho Cố Anh, bằng không bữa tối hôm trước, Cố Anh sẽ không đột nhiên chọc giận phụ thân." Buổi tối hôm trước, Cố Anh đột nhiên nói chuyện không nên nói, Tần Tranh Tranh lại cực lực khen Cố Khinh Chu, lại kêu Cố Khinh Chu đi mời Nhan gia, Cố Khinh Chu liền đã hiểu hết, đây là kế liên hoàn.
Kế hoạch Tần Tranh Tranh thất bại, không phải bản thân kế hoạch không lợi hại, mà là Tần Tranh Tranh xem nhẹ quan hệ của Cố Khinh Chu cùng Nhan gia.
Cố Khinh Chu đối với Nhan gia, là trọng ân!
Nhan Tân Nông cùng Nhan thái thái cảm tình rất sâu, bọn nhỏ Nhan gia đều đoàn kết.
Trong một nhà, phụ thân tuy rằng là trụ cột, nhưng mẫu thân lại là nước thuốc dính,* là trung tâm.
(* Có lẽ cái này là keo dán, chất làm dính chặt, liên kết mọi thứ lại với nhau,... Mình không rõ ý này lắm)
Phụ thân không còn nữa, chỉ là một người không còn nữa; nhưng mẫu thân không còn nữa, gia đình liền tan nát.
Cố Khinh Chu trị hết cho Nhan thái thái, tương đương cứu lấy Nhan gia, đoạn ân tình này, không phải Cố Duy đâm thọt nói mấy câu là có thể châm ngòi được.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Duy trước sau cho rằng, Nhan gia đối với Cố Khinh Chu coi trọng, là bởi vì nể mặt Tư Đốc Quân.
Mưu kế bọn họ thực độc ác, đáng tiếc bọn họ đánh giá sai đối thủ rồi.
Cố Khinh Chu sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội giành phần thắng.
Cố Khuê Chương đem Tần Tranh Tranh túm tới thư phòng rồi, cầm roi mây quất đánh bà ta.
Ông ta quả thực là bị chọc điên rồi.
Cố Khuê Chương là người đọc sách, ông ta cũng không bạo lực, nhưng giờ phút này toàn bộ đầu óc đều là nửa năm tiền lương của ông ta vô duyên vô cớ mất đi, cùng với sự xấu hổ ở trước mặt Nhan Lạc Thủy.
"Ngươi thứ tiện nhân này, ta bây giờ phải đánh chết ngươi!" Cố Khuê Chương bạo nộ.
Nhan Lạc Thủy trở về, khẳng định là muốn đem việc này nói cho song thân nàng ta, Cố Khuê Chương thành trò cười cho Nhan gia.
Đồng thời, Cố Khuê Chương dễ tin lời nói châm ngòi ly gián của Tần Tranh Tranh, cho rằng Cố Khinh Chu thật sự rụt rè, nên ông ta đối với Cố Khinh Chu thái độ không tốt, thiếu chút nữa đắc tội nó.
"Ngươi đem tiền đồ ta, mặt mũi ta đặt ở trên mặt đất mà dẫm, uổng phí ta thương ngươi như vậy, ngươi quả nhiên là xuất thân tiện loại!" Cố Khuê Chương hung hăng quất hai roi.
Tần Tranh Tranh đau đến xuyên tim, rồi lại không dám khóc lớn, sợ nhóm di thái thái dưới lầu nghe được, càng làm tổn hại đến uy nghiêm thái thái của bà ta.
Bà ta cắn răng nhịn xuống, môi đều mím chặt.
"Nhan gia vẫn là thực thích Khinh Chu, Nhan gia tứ tiểu thư cũng không có cùng Cố Duy giao tình tốt. Ngươi kêu ta cùng Nhan Tổng Tham Mưu đưa Khinh Chu đi nước ngoài, đơn giản là muốn để ta bán đi mặt mũi! May mắn Nhan Tân Nông không có tới, bằng không ta càng xấu hổ, ngươi thế mà dám coi ta như quân cờ trong kế của ngươi!" Cố Khuê Chương giận quá, hung hăng lại quất Tần Tranh Tranh hai roi.
Ông ta điên tiết rồi, có giết Tần Tranh Tranh cũng không giải hận.
Sườn xám Tần Tranh Tranh bị đánh đến quần áo tả tơi, nếu còn tiếp tục như vậy, Cố Khuê Chương khẳng định sẽ giết bà ta.
Cố Khuê Chương đã khống chế không được cơn giận dữ của chính mình.
Ông ta không muốn giết người, càng không ngu ngốc muốn giết trong nhà này, ông ta phẫn nộ đem roi ném xuống.
Sửa sang lại quần áo, nhìn bộ tây trang thực có thể diện, Cố Khuê Chương có thể đi bất luận là câu lạc bộ tiêu khiển nào.
Ông ta xuống lầu rời đi, trắng đêm chưa về.
Tần Tranh Tranh khóc một lúc lâu.
Rồi sau đó, Cố Tương mang theo Cố Duy cùng Cố Anh, thật cẩn thận đẩy cửa vào thư phòng.
Nhìn thấy trên người mẫu thân đầy vết máu, quần áo rách nát, Cố Tương khóc lên đầu tiên, đỡ Tần Tranh Tranh: "Mẫu thân!"
Cố Anh ở bên cạnh cũng khóc: "Mẫu thân, mẹ sao lại như vầy?"
Cố Duy bị đánh, nước mắt dừng ở trên hai má sưng to, một chút tri giác cũng không có, nàng suy yếu nhìn Cố Tương nói: "Đại tỷ, tỷ đừng khóc, mau giúp mẫu thân tìm một bộ áo ngủ sạch sẽ, rồi cầm thuốc mỡ tới đây."
Cố Tương lau nước mắt, cùng với Cố Anh, đỡ Tần Tranh Tranh trở về phòng.
Phía sau lưng Tần Tranh Tranh, vết máu loang lổ, Cố Tương một bên khóc một bên giúp bà chà lau, Tần Tranh Tranh đau đến mồ hôi đổ đầy đầu.
"Mẫu thân, phụ thân quá nhẫn tâm!" Cố Tương khóc đến đáng thương, ngón tay trắng noãn run rẩy giúp bà ta chà lau, trong tầm mắt đều là mơ hồ.
"Đúng vậy, chưa thấy qua ai nhẫn tâm như vậy, phụ thân thật quá đáng, mẫu thân thay ông ta sinh dưỡng nhi nữ, phần ân tình này lớn hơn trời." Cố Duy cũng khóc, đồng thời cũng sinh hận ý trong lòng.
Tần Tranh Tranh trấn an bọn nhỏ: "Không có việc gì, phụ thân các con chỉ là khó chịu!"
Cố Tương cùng Cố Duy dần dần dừng khóc.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu rên của Tần Tranh Tranh.
Tứ muội Cố Anh không có tâm cơ nhất, nhưng giờ phút này, lại cố tình trầm mặc đến quá mức, chỉ yên lặng rơi nước mắt, không nói lời nào.
"Duy Duy, ngươi xem ngươi làm được chuyện gì!" Cố Tương đau lòng cho mẫu thân, liền mắng lên muội muội.
Cố Duy làm sao không ủy khuất?
"Nhan thái thái rõ ràng đồng ý rồi, mẫu thân mẹ phải tin tưởng con!" Cố Duy kêu oan, "Khẳng định là Cố Khinh Chu giở trò quỷ, chúng ta lại coi nhẹ nó!"
Nhắc tới Cố Khinh Chu, mẹ con Tần Tranh Tranh đều là nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần thứ mấy bọn họ thua dưới tay Cố Khinh Chu?
Cố Khinh Chu lợi hại như vậy?
Tần Tranh Tranh cảm thấy không phải Cố Khinh Chu lợi hại, mà là bà ta đối với Cố Khinh Chu trước sau không có dốc hết sức.
Tần Tranh Tranh đối với Cố Khinh Chu không có xuống tay tuyệt đối, mà Cố Khinh Chu lại dùng hoàn toàn sức lực đối phó với Tần Tranh Tranh!
"Chờ mẫu thân tốt rồi, có tinh thần lại liền trừng trị cái tiểu tiện nhân kia!" Tần Tranh Tranh hận nói, "Lần sau, mẫu thân nhất định phải khiến tiểu tiện nhân kia vạn kiếp bất phục!"
"Đúng vậy, mẫu thân, mẹ thật đáng thương, còn có việc mặt mũi của Duy Duy, cùng với chuyện Anh Anh bị thôi học, đều là do Cố Khinh Chu ban cho!" Hai mắt Cố Tương toát ra cục lửa hận nóng rực, hận không thể đem Cố Khinh Chu đi thiêu chết.
Cố Anh vẫn luôn trầm mặc, lúc này lại rốt cuộc ngước mắt lên.
"Không phải." Cố Anh nói.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương, Cố Duy đều quay đầu nhìn nàng.
Cố Anh biểu cảm quái dị: "Không phải Cố Khinh Chu làm hại con, con bị thôi học, rõ ràng là mẫu thân người ban cho! Nếu là mẫu thân không tính kế với Cố Khinh Chu, con căn bản sẽ không bị thôi học, Cố Khinh Chu không có hại con, là mẫu thân người đã làm chuyện sai."
Tần Tranh Tranh nghe vậy, như bị sét đánh ngang tai.
Bà như thế nào cũng không nghĩ tới, nữ nhi của bà lại thành ra phản đồ.
Danh sách chương