Nhan Lạc Thủy hỏi chuyện tỷ tỷ của Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu thích Nhan Lạc Thủy, xem cô là bằng hữu, liền đem mọi chuyện kể hết cho cô nghe.
“Nói ra thì rất dài dòng.” Cố Khinh Chu không dối gạt Nhan Lạc Thủy, “Mẹ kế của em là biểu tỷ của mẫu thân, bà ta mồ côi từ nhỏ, ông ngoại hảo tâm nuôi lớn bà ta, không ngờ bà ta lại thông đồng với vị hôn phu của mẫu thân.
Mẫu thân chưa thành thân, bà ta liền sinh ra một nhi nữ, nhà ngoại trước giờ vẫn luôn không biết việc này, sau khi mẫu thân được gả đi thì mới biết rõ mọi chuyện.
Cho nên, chị ta tuy rằng lớn tuổi hơn em, nhưng lại không phải kế nữ, chị ta là huyết mạch chân chính của phụ thân.”
Cố Tương kiêu ngạo như thế, đơn giản vì cô ta không phải là kế nữ (*) của Cố Khuê Chương, mà chân chính là nhi nữ thân sinh.
“Thì ra là thế.” Nhan Lạc Thủy ôn nhu gật đầu, “Dưỡng nhầm một tên bạch nhãn lang(**), ông ngoại cùng mẫu thân em đều là người thiện lương mới không nghi ngờ dã tâm của bà ta.”
“Thật cám ơn chị!” Cố Khinh Chu cầm lấy tay cô.
“Cảm tạ gì chứ?” Nhan Lạc Thủy nghiêng mắt, ánh mắt ôn nhu như nước.
“Cám ơn chị nói bọn họ thiện lương, chưa nói bọn họ ngu xuẩn.” Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy cười khẽ: “Trên đời này không có kẻ ngu dốt. Cái gọi là ngu xuẩn, đơn giản chỉ là tín nhiệm thôi. Những người như vậy thường có một tâm hồn trong sáng thuần khiết, muội cũng vậy, đều là người tốt.”
Cố Khinh Chu mỉm cười.
Cô càng thêm thích Nhan Lạc Thủy.
Cửa sổ xe ô tô để mở, làn gió gôn thuần thổi vào mang theo hương hoa đầu xuân, Cố Khinh Chu hít vào một hơi thật sâu.
Tới Nhan gia rồi, Nhan Lạc Thủy vẫn luôn nắm tay Cố Khinh Chu, hai người trong lòng đều rõ: hai người rất hợp duyên.
Nhan Lạc Thủy thích Cố Khinh Chu, cô cũng biết Cố Khinh Chu cũng thích mình.
Hai đôi mắt nhìn nhau như có tình ý, thậm chí còn là nhất kiến chung tình.
Cố Khinh Chu ăn cơm ở Nhan gia, Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông vốn đã muốn nhận Cố Khinh Chu làm nghĩa nữ, liền hỏi Cố Khinh Chu: “Chúng ta muốn nhận con làm nghĩa nữ của Nhan gia, Khinh Chu con có bằng lòng hay không?”
Cố Khinh Chu đương nhiên nguyện ý, vội vàng nói: “Con xin nguyện ý!”
Cô phấn khích đến độ không cần giữ hình tượng, một chút tính khí thiếu nữ ngây thơ.
Một Cố Khinh Chu luôn luôn bên ngoài trầm ổn, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tầng thủy quang, cô nghẹn ngào nói: “Chắc kiếp trước Kinh Chu làm việc tích đức nhiều nên kiếp này mới có thể có nghĩa phụ nghĩa mẫu tốt như vậy!”
Cô thực cảm động.
Cố Khinh Chu từ nhỏ không có mẫu thân, không ai biết được cô đối với thân tình khát vọng bao nhiêu.
Nhan thái thái liền nhẹ nhàng ôm cô, kêu một tiếng: “Con ngoan.”
Lập tức, Nhan gia bày một bàn thờ đơn giản, bày mâm trái cây, hương trà, rượu tế phẩm, cả nhà mọi người đều trình diện, Cố Khinh Chu dập đầu cúi lạy Nhan Tân Nông và Nhan thái thái, nhận họ làm nghĩa phụ nghĩa mẫu.
Cố Khinh Chu không có mẫu thân, cô kêu Nhan Tân Nông là “Nghĩa phụ”, nhưng kiên quyết gọi Nhan thái thái là “Mỗ mụ”.
Nhan thái thái cười đến không khép miệng được.
Những hài tử khác của Nhan gia đều đã lớn, chỉ có cặp song sinh tỷ đệ Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên là cùng tuổi với Cố Khinh Chu. Bọn họ thích Cố Khinh Chu nên cũng không có gì ghen ghét.
Một nhà ở chung thực hòa hợp.
Nhan ngũ thiếu ở trong nhà là con út, đột nhiên có thêm một muội muội, anh ta đương nhiên là vui nhất.
“Đi, hôm nay ta mời khách, chúng ta đi xem đua ngựa.” Nhan ngũ thiếu hào phóng nói.
Nhan Lạc Thủy an tĩnh, nhu mĩ, ôn thuần xuân phong, cô nhìn Cố Khinh Chu nói: “Ra ngoài dạo chơi một chút cũng tốt. Sắp khai giảng rồi, sau này tới kì nghỉ mới đi chơi được.”
Cố Khinh Chu không bàn luận gì thêm.
Nhan ngũ thiếu một hai phải tự mình lái xe, mang theo hai gã phó quan, cùng Cố Khinh Chu và Nhan Lạc Thủy đến trường đua ngựa.
Trên đường, Nhan Lạc Thủy nói cho Cố Khinh Chu: “ Chị cũng học ở Học viện thánh Maria, cũng là học sinh ưu tú. Nếu được, chị sẽ nói cha đi xin cho em được xếp lớp chung với chúng ta.”
“Như vậy cũng tốt, hai người có thể chiếu cố lẫn nhau.” Nhan ngũ thiếu nói, “Lạc thủy cái gì cũng tốt, chỉ là không kết giao được bằng hữu!”
“Ta là chị của ngươi đó!” Nhan Lạc Thủy khinh khinh nhu nhu phản bác.
“Gì chứ, chị ra sớm hơn tôi có vài phút thôi nha.” Nhan Nhất Nguyên không tình nguyện.
“Em còn nhớ rõ sớm hơn vài phút là được.” Nhan Lạc Thủy mỉm cười.
Nhan Nhất Nguyên chán nản.
Cố Khinh Chu bật cười.
Cố Khinh Chu nghe bọn họ đấu võ mồm, lại nghĩ sắp tới được nhập học chung với nghĩa tỷ, tâm trí tức khắc tươi đẹp lên, giống như cảnh xuân hoa ảnh lay động.
Tới trường đua ngựa rồi, Nhan ngũ thiếu mang theo hai người đi chọn ngựa đua, rồi đặt cược.
Nhan năm thiếu tuy niên kỷ chưa lớn, nhưng lại là chủ nhân của con tuấn mã Thiên Kim Chương Đài, lần nào đặt cược cũng đem về cho anh rất nhiều tiền.
Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy lần đầu đến nên còn có chút tác phong lạc hậu, hai người đứng chung với các vị khách khác ở lan can trường đua, phong thái lại càng tách biệt hẳn so với các tiểu thư tân phái khác.
Người khác nhìn vào chỉ cảm thấy hai thiếu nữ này ôn nhuận như thủy, nhàn nhã trinh tĩnh.
“Đặt cược con số tám.” Cố Khinh Chu chọn một con, nhờ Nhan ngũ thiếu giúp cô đặt cược.
Cô tùy tiện chọn, đây là lần đầu tiên Cố Khinh Chu tới xem đua ngựa.
Cố Khinh Chu tới là để chơi, không phải tới để thắng tiền, cho nên tùy ý thích à chọn.
“Ta cũng mua số tám.” Nhan Lạc Thủy cười nói.
“Vậy ta đây mua số 12.” Nhan ngũ thiếu cười, “Số tám không được, các ngươi khẳng định sẽ thua.”
Cố Khinh Chu cười mà không nói.
Nhan ngũ thiếu đặt ba trăm cho chú số tám, lại đặt năm trăm cho chú số 12, trận này có thể xem là cá cược lớn.
Khách quý tịch thượng, phía dưới quần chúng ngồi đầy kín mít cả dãy ghế. Các vị tiểu thư hoặc là sườn xám hoặc là âu phục, đều đội trên đầu một chiếc mũ nhỏ rũ xuống mạng che mặt màu đen.
Nhan ngũ thiếu cùng Nhan Lạc Thủy đi ở phía trước, Cố Khinh Chu đi phía sau.
Một cô người hầu tay bưng khay đầy đi ngang qua.
Cố Khinh Chu bị chặn đường, liền dừng một lát, chờ người hầu dọn đồ uống xong rồi mới đi qua.
Không ngờ, có hai hài tử choai choai, mặc áo tây trang, quần yếm, đùa giỡn chạy qua, xô Cố Khinh Chu một cái.
Cố Khinh Chu không có để ý, nghiêng người về phía trước một cái, và nhào vào một cái bàn, đem ly nước trên bàn toàn bộ đổ lên người một quý cô.
“A!” Vị quý cô kia thét lớn, nhảy dựng lên.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi tiểu thư.” Cố Khinh Chu vội xin lỗi.
Người phụ nữ đội mũ, nửa chiếc mạng che mặt hở ra để lộ đôi môi đỏ tươi cùng chiếc cằm ưu nhã.
Cô ta tỏ ra giận dữ, nhưng vị nam nhân ngồi cùng bàn với cô ta trầm giọng nói: “Không sao, ta thấy là do hai đứa nhỏ kia vội, đụng vào cô, lỗi không hoàn toàn là do cô.”
Cố Khinh Chu nhẹ nhàng thở ra.
“Hoắc gia, bộ xiêm y của ta đã hỏng rồi!” Người phụ nữ đó tiếng nói bén nhọn.
Bạn trai cô thanh âm không nhanh không, nhàn nhã nói: “Đi sửa sang lại một chút, đừng làm mất hứng.” Không có chút khách khí nào.
Ánh mắt người phụ nữ ấy lập tức nhắm lại, như là rất sợ người nam nhân này, kiềm chế cơn giận đi ra ngoài, thay đồ mới sạch sẽ.
Cố Khinh Chu nói: “Đa tạ ngài.”
Cô ngước mắt nhìn người nam nhân này.
Nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng. Hắn cùng với rất nhiều nam sĩ ở đây bất đồng, hắn không mặc tây trang phong sưởng, mà ăn mặc kiểu áo dài cũ, cổ áo chỉnh chỉnh tề tề, giống một tiên sinh dạy học, nhưng trong người lại tỏa ra khí độ hoa quý ung dung.
Không phải nhân vật tầm thường.
Cố Khinh Chu nhìn hắn uống nước, viên đá trong ly nước di động.
Đầu mùa xuân gió xuân se lạnh, nam nhân lại uống đồ uống của mùa hè, lại xem sắc mặt hắn, Cố Khinh Chu nghĩ hắn đã giúp mình giải vây, hơn nữa còn đạo đức lương y, cô đành nói: “Tiên sinh, ngài trong người thấy khô nóng, là bởi vì hàn tà trong cơ thể quá sâu, hẳn là nên mời một vị cao y, nghiêm túc chịu khó dán dược. Đừng dựa vào nước đá để giảm bớt, chỉ càng làm bệnh thêm nghiêm trọng thôi.”
“Hàn tà?” Đôi mắt nam nhân hơi hơi nheo lại, đánh giá Cố Khinh Chu. Hắn uống nước đá, người bình thường đều nói hắn là trong người có nhiệt tà, vị tiểu cô nương này lại nói hắn là có hàn tà.
Nam nhân ánh mắt sắc bén mà thâm trầm, lẳng lặng nhìn Cố Khinh Chu.
Nam nhân nhìn về phía Cố Khinh Chu, đôi mắt hắn vừa uy nghiêm vừa nghi ngờ, hình như có mũi nhọn.
Cố Khinh Chu đời này chỉ sợ độc quyền một mình Tư Hành Bái, ở thời điểm khác đều phá lệ trấn định.
Cô nhìn lại người nam nhân này, chạm đến đôi mắt sắc bén của hắn, cô lại tỏ ra đạm nhiên vô cùng.
“....... Ta cảm thấy khát khô trong người, vậykhông phải là nhiệt tà sao?” Nam nhân thu hồi ánh mắt, đôi mắt trầm ổn lại, như tháng năm lắng đọng cùng tôn quý.
Một bộ áo dài, càng phụ trợ cho phong độ nho nhã thư sinh.
Nam nhân mới ba mươi tuổi, không nghĩ lại có phong thái thành thục tuấn lãng, tựa như đã ấp ủ bao năm lão luyện, hương vị lâu dài, cảm nhận dần dần, càng nhìn càng thấy đẹp.
“Không phải nhiệt tà.” Cố Khinh Chu chắc chắn, “Là hàn tà tích lũy quá sâu, phủ dơ hư hàn, làm cho tì vị vận hành vô lực ủ phân xanh, cho nên ngài thường cảm thấy dạ dày bị bỏng, yêu cầu nước đá mới có thể thoải mái vài phần.”
Nam nhân tay hơi hơi đốn hạ.
“...... Ta tuy rằng không có bắt mạch cho ngài, nhưng nhìn qua tướng mạo của ngài, xem ra tình trạng này đã có một hai tháng, chỉ sợ mùa đông khắc nghiệt, đông lạnh một lần, ngài lúc ấy sẽ nghĩ chuyện này không sao nên không phòng ngừa. Ngài phải đề phòng, khả năng trong vòng hai ba tháng, sẽ có vấn đề lớn.” Cố Khinh Chu tiếp tục nói.
Nam nhân ưu nhã gật gật đầu: “Đa tạ cô nương nhắc nhở. Tiểu cô nương, cô tên gì?”
Cố Khinh Chu nói: “Ta chỉ tới xem đua ngựa thôi.......” Cô không phải tới trại đua ngựa để kết giao bằng hữu.
Kết thúc tại đây, Cố Khinh Chu mỉm cười gật đầu, đi tìm Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên.
Nam nhân nhìn theo bóng dáng của cô, tóc dài mềm như lụa xõa sau lưng tạo nên một vầng sáng màu đen dịu dàng, thanh thuần đáng yêu.
Trong lòng không hiểu lời này của cô là có dụng ý gì.
Nam nhân khóe môi vi nhấp, tiếp tục uống nước đá.
“Em chạy đi đâu vậy, tìm em hết nửa ngày!” Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên sốt ruột dò xét Cố Khinh Chu.
“Không có việc gì, chỉ là mới vừa đụng phải một người.” Cố Khinh Chu nói, “Không có gì.”
Cuộc đua ngựa thực nhanh liền bắt đầu.
Nhan ngũ thiếu nói chắc chắn: “Số 12 khẳng định sẽ thắng, số tám của hai người sẽ thua thảm bại. Chờ thắng tiền, ta mời các người đi uống cà phê.”
Anh ta tin tưởng tràn đầy.
Kết quả, số 12 không thắng, số tám cũng không thắng, tất cả mọi người đều thua, Nhan ngũ thiếu xấu hổ sờ sờ cái mũi.
Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy cười to.
Tuy rằng thua tiền, ba người lại chơi thật sự vui vẻ.
Lúc rời khỏi trường đua ngựa, Nhan ngũ thiếu thấp giọng nói với Cố Khinh Chu: “Có người đang nhìn em kìa!”
Cố Khinh Chu quay đầu lại, phát hiện là người nam nhân áo dài hồi nãy, hắn dựa nghiêng ở ghế sau ô tô của hắn, tay cầm điếu thuốc, sương khói lượn lờ, con ngươi thâm liễm sâu dài, vẫn đang nhìn theo Cố Khinh Chu.
“Là ai vậy?” Nhan ngũ thiếu tò mò.
Cố Khinh Chu lắc đầu.
Nhan Lạc Thủy nói: “Có thể là giáo thụ đại học, nhìn xem trang phục của hắn kìa, thật văn nhã lịch sự.”
Nhan ngũ thiếu đối với người dạy học đều chỉ có một ấn tượng, đó chính là nghèo kiết hủ lậu, lập tức phản bác nói: “Hắn ngồi trên ô tô, hút xì gà, đến trường đua ngựa cá cược, sao có thể là giáo thụ được? Tiền lương của giáo thụ một tháng chỉ có mười tám ngàn thôi!”
Cố Khinh Chu cười.
Cô nhìn lại nam nhân kia, nhẹ nhàng gật đầu, đối phương đáp lại nàng, cũng hơi hơi gật đầu.
“Muốn hay không qua đó chào một tiếng?” Nhan ngũ hỏi cô.
Cố Khinh Chu nói: “Không cần, chúng ta so với hắn nhỏ tuổi hơn rất nhiều, kết giao không được với hắn đâu.”
Việc này, Cố Khinh Chu thực nhanh liền quên đi.
Bởi vì chuyện học sắp tới đã làm phân tán mọi sự chú ý của Cố Khinh Chu.
Cô đối với việc đi học lại có vài phần chờ đợi.
(*) Kế nữ: con gái riêng của vợ
(**) Bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân bội nghĩa, mất hết tính người. Lang là chỉ con lang, khác với sói, lang bản tính hung bạo, trời sinh đã hiểm ác, tàn nhẫn vô cùng. Đặc biệt lang mắt trắng càng hung tợn hơn những con còn lại. Danh từ “ bạch nhãn” còn có nghĩa là mắt trắng dã, không có con ngươi, cũng giống như không có mắt, không quan tâm người khác lo cho nó thế nào, chỉ biết nó là trên hết, hại cả ân nhân của mình mà không một chút cảm động.
Cố Khinh Chu thích Nhan Lạc Thủy, xem cô là bằng hữu, liền đem mọi chuyện kể hết cho cô nghe.
“Nói ra thì rất dài dòng.” Cố Khinh Chu không dối gạt Nhan Lạc Thủy, “Mẹ kế của em là biểu tỷ của mẫu thân, bà ta mồ côi từ nhỏ, ông ngoại hảo tâm nuôi lớn bà ta, không ngờ bà ta lại thông đồng với vị hôn phu của mẫu thân.
Mẫu thân chưa thành thân, bà ta liền sinh ra một nhi nữ, nhà ngoại trước giờ vẫn luôn không biết việc này, sau khi mẫu thân được gả đi thì mới biết rõ mọi chuyện.
Cho nên, chị ta tuy rằng lớn tuổi hơn em, nhưng lại không phải kế nữ, chị ta là huyết mạch chân chính của phụ thân.”
Cố Tương kiêu ngạo như thế, đơn giản vì cô ta không phải là kế nữ (*) của Cố Khuê Chương, mà chân chính là nhi nữ thân sinh.
“Thì ra là thế.” Nhan Lạc Thủy ôn nhu gật đầu, “Dưỡng nhầm một tên bạch nhãn lang(**), ông ngoại cùng mẫu thân em đều là người thiện lương mới không nghi ngờ dã tâm của bà ta.”
“Thật cám ơn chị!” Cố Khinh Chu cầm lấy tay cô.
“Cảm tạ gì chứ?” Nhan Lạc Thủy nghiêng mắt, ánh mắt ôn nhu như nước.
“Cám ơn chị nói bọn họ thiện lương, chưa nói bọn họ ngu xuẩn.” Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy cười khẽ: “Trên đời này không có kẻ ngu dốt. Cái gọi là ngu xuẩn, đơn giản chỉ là tín nhiệm thôi. Những người như vậy thường có một tâm hồn trong sáng thuần khiết, muội cũng vậy, đều là người tốt.”
Cố Khinh Chu mỉm cười.
Cô càng thêm thích Nhan Lạc Thủy.
Cửa sổ xe ô tô để mở, làn gió gôn thuần thổi vào mang theo hương hoa đầu xuân, Cố Khinh Chu hít vào một hơi thật sâu.
Tới Nhan gia rồi, Nhan Lạc Thủy vẫn luôn nắm tay Cố Khinh Chu, hai người trong lòng đều rõ: hai người rất hợp duyên.
Nhan Lạc Thủy thích Cố Khinh Chu, cô cũng biết Cố Khinh Chu cũng thích mình.
Hai đôi mắt nhìn nhau như có tình ý, thậm chí còn là nhất kiến chung tình.
Cố Khinh Chu ăn cơm ở Nhan gia, Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông vốn đã muốn nhận Cố Khinh Chu làm nghĩa nữ, liền hỏi Cố Khinh Chu: “Chúng ta muốn nhận con làm nghĩa nữ của Nhan gia, Khinh Chu con có bằng lòng hay không?”
Cố Khinh Chu đương nhiên nguyện ý, vội vàng nói: “Con xin nguyện ý!”
Cô phấn khích đến độ không cần giữ hình tượng, một chút tính khí thiếu nữ ngây thơ.
Một Cố Khinh Chu luôn luôn bên ngoài trầm ổn, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tầng thủy quang, cô nghẹn ngào nói: “Chắc kiếp trước Kinh Chu làm việc tích đức nhiều nên kiếp này mới có thể có nghĩa phụ nghĩa mẫu tốt như vậy!”
Cô thực cảm động.
Cố Khinh Chu từ nhỏ không có mẫu thân, không ai biết được cô đối với thân tình khát vọng bao nhiêu.
Nhan thái thái liền nhẹ nhàng ôm cô, kêu một tiếng: “Con ngoan.”
Lập tức, Nhan gia bày một bàn thờ đơn giản, bày mâm trái cây, hương trà, rượu tế phẩm, cả nhà mọi người đều trình diện, Cố Khinh Chu dập đầu cúi lạy Nhan Tân Nông và Nhan thái thái, nhận họ làm nghĩa phụ nghĩa mẫu.
Cố Khinh Chu không có mẫu thân, cô kêu Nhan Tân Nông là “Nghĩa phụ”, nhưng kiên quyết gọi Nhan thái thái là “Mỗ mụ”.
Nhan thái thái cười đến không khép miệng được.
Những hài tử khác của Nhan gia đều đã lớn, chỉ có cặp song sinh tỷ đệ Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên là cùng tuổi với Cố Khinh Chu. Bọn họ thích Cố Khinh Chu nên cũng không có gì ghen ghét.
Một nhà ở chung thực hòa hợp.
Nhan ngũ thiếu ở trong nhà là con út, đột nhiên có thêm một muội muội, anh ta đương nhiên là vui nhất.
“Đi, hôm nay ta mời khách, chúng ta đi xem đua ngựa.” Nhan ngũ thiếu hào phóng nói.
Nhan Lạc Thủy an tĩnh, nhu mĩ, ôn thuần xuân phong, cô nhìn Cố Khinh Chu nói: “Ra ngoài dạo chơi một chút cũng tốt. Sắp khai giảng rồi, sau này tới kì nghỉ mới đi chơi được.”
Cố Khinh Chu không bàn luận gì thêm.
Nhan ngũ thiếu một hai phải tự mình lái xe, mang theo hai gã phó quan, cùng Cố Khinh Chu và Nhan Lạc Thủy đến trường đua ngựa.
Trên đường, Nhan Lạc Thủy nói cho Cố Khinh Chu: “ Chị cũng học ở Học viện thánh Maria, cũng là học sinh ưu tú. Nếu được, chị sẽ nói cha đi xin cho em được xếp lớp chung với chúng ta.”
“Như vậy cũng tốt, hai người có thể chiếu cố lẫn nhau.” Nhan ngũ thiếu nói, “Lạc thủy cái gì cũng tốt, chỉ là không kết giao được bằng hữu!”
“Ta là chị của ngươi đó!” Nhan Lạc Thủy khinh khinh nhu nhu phản bác.
“Gì chứ, chị ra sớm hơn tôi có vài phút thôi nha.” Nhan Nhất Nguyên không tình nguyện.
“Em còn nhớ rõ sớm hơn vài phút là được.” Nhan Lạc Thủy mỉm cười.
Nhan Nhất Nguyên chán nản.
Cố Khinh Chu bật cười.
Cố Khinh Chu nghe bọn họ đấu võ mồm, lại nghĩ sắp tới được nhập học chung với nghĩa tỷ, tâm trí tức khắc tươi đẹp lên, giống như cảnh xuân hoa ảnh lay động.
Tới trường đua ngựa rồi, Nhan ngũ thiếu mang theo hai người đi chọn ngựa đua, rồi đặt cược.
Nhan năm thiếu tuy niên kỷ chưa lớn, nhưng lại là chủ nhân của con tuấn mã Thiên Kim Chương Đài, lần nào đặt cược cũng đem về cho anh rất nhiều tiền.
Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy lần đầu đến nên còn có chút tác phong lạc hậu, hai người đứng chung với các vị khách khác ở lan can trường đua, phong thái lại càng tách biệt hẳn so với các tiểu thư tân phái khác.
Người khác nhìn vào chỉ cảm thấy hai thiếu nữ này ôn nhuận như thủy, nhàn nhã trinh tĩnh.
“Đặt cược con số tám.” Cố Khinh Chu chọn một con, nhờ Nhan ngũ thiếu giúp cô đặt cược.
Cô tùy tiện chọn, đây là lần đầu tiên Cố Khinh Chu tới xem đua ngựa.
Cố Khinh Chu tới là để chơi, không phải tới để thắng tiền, cho nên tùy ý thích à chọn.
“Ta cũng mua số tám.” Nhan Lạc Thủy cười nói.
“Vậy ta đây mua số 12.” Nhan ngũ thiếu cười, “Số tám không được, các ngươi khẳng định sẽ thua.”
Cố Khinh Chu cười mà không nói.
Nhan ngũ thiếu đặt ba trăm cho chú số tám, lại đặt năm trăm cho chú số 12, trận này có thể xem là cá cược lớn.
Khách quý tịch thượng, phía dưới quần chúng ngồi đầy kín mít cả dãy ghế. Các vị tiểu thư hoặc là sườn xám hoặc là âu phục, đều đội trên đầu một chiếc mũ nhỏ rũ xuống mạng che mặt màu đen.
Nhan ngũ thiếu cùng Nhan Lạc Thủy đi ở phía trước, Cố Khinh Chu đi phía sau.
Một cô người hầu tay bưng khay đầy đi ngang qua.
Cố Khinh Chu bị chặn đường, liền dừng một lát, chờ người hầu dọn đồ uống xong rồi mới đi qua.
Không ngờ, có hai hài tử choai choai, mặc áo tây trang, quần yếm, đùa giỡn chạy qua, xô Cố Khinh Chu một cái.
Cố Khinh Chu không có để ý, nghiêng người về phía trước một cái, và nhào vào một cái bàn, đem ly nước trên bàn toàn bộ đổ lên người một quý cô.
“A!” Vị quý cô kia thét lớn, nhảy dựng lên.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi tiểu thư.” Cố Khinh Chu vội xin lỗi.
Người phụ nữ đội mũ, nửa chiếc mạng che mặt hở ra để lộ đôi môi đỏ tươi cùng chiếc cằm ưu nhã.
Cô ta tỏ ra giận dữ, nhưng vị nam nhân ngồi cùng bàn với cô ta trầm giọng nói: “Không sao, ta thấy là do hai đứa nhỏ kia vội, đụng vào cô, lỗi không hoàn toàn là do cô.”
Cố Khinh Chu nhẹ nhàng thở ra.
“Hoắc gia, bộ xiêm y của ta đã hỏng rồi!” Người phụ nữ đó tiếng nói bén nhọn.
Bạn trai cô thanh âm không nhanh không, nhàn nhã nói: “Đi sửa sang lại một chút, đừng làm mất hứng.” Không có chút khách khí nào.
Ánh mắt người phụ nữ ấy lập tức nhắm lại, như là rất sợ người nam nhân này, kiềm chế cơn giận đi ra ngoài, thay đồ mới sạch sẽ.
Cố Khinh Chu nói: “Đa tạ ngài.”
Cô ngước mắt nhìn người nam nhân này.
Nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng. Hắn cùng với rất nhiều nam sĩ ở đây bất đồng, hắn không mặc tây trang phong sưởng, mà ăn mặc kiểu áo dài cũ, cổ áo chỉnh chỉnh tề tề, giống một tiên sinh dạy học, nhưng trong người lại tỏa ra khí độ hoa quý ung dung.
Không phải nhân vật tầm thường.
Cố Khinh Chu nhìn hắn uống nước, viên đá trong ly nước di động.
Đầu mùa xuân gió xuân se lạnh, nam nhân lại uống đồ uống của mùa hè, lại xem sắc mặt hắn, Cố Khinh Chu nghĩ hắn đã giúp mình giải vây, hơn nữa còn đạo đức lương y, cô đành nói: “Tiên sinh, ngài trong người thấy khô nóng, là bởi vì hàn tà trong cơ thể quá sâu, hẳn là nên mời một vị cao y, nghiêm túc chịu khó dán dược. Đừng dựa vào nước đá để giảm bớt, chỉ càng làm bệnh thêm nghiêm trọng thôi.”
“Hàn tà?” Đôi mắt nam nhân hơi hơi nheo lại, đánh giá Cố Khinh Chu. Hắn uống nước đá, người bình thường đều nói hắn là trong người có nhiệt tà, vị tiểu cô nương này lại nói hắn là có hàn tà.
Nam nhân ánh mắt sắc bén mà thâm trầm, lẳng lặng nhìn Cố Khinh Chu.
Nam nhân nhìn về phía Cố Khinh Chu, đôi mắt hắn vừa uy nghiêm vừa nghi ngờ, hình như có mũi nhọn.
Cố Khinh Chu đời này chỉ sợ độc quyền một mình Tư Hành Bái, ở thời điểm khác đều phá lệ trấn định.
Cô nhìn lại người nam nhân này, chạm đến đôi mắt sắc bén của hắn, cô lại tỏ ra đạm nhiên vô cùng.
“....... Ta cảm thấy khát khô trong người, vậykhông phải là nhiệt tà sao?” Nam nhân thu hồi ánh mắt, đôi mắt trầm ổn lại, như tháng năm lắng đọng cùng tôn quý.
Một bộ áo dài, càng phụ trợ cho phong độ nho nhã thư sinh.
Nam nhân mới ba mươi tuổi, không nghĩ lại có phong thái thành thục tuấn lãng, tựa như đã ấp ủ bao năm lão luyện, hương vị lâu dài, cảm nhận dần dần, càng nhìn càng thấy đẹp.
“Không phải nhiệt tà.” Cố Khinh Chu chắc chắn, “Là hàn tà tích lũy quá sâu, phủ dơ hư hàn, làm cho tì vị vận hành vô lực ủ phân xanh, cho nên ngài thường cảm thấy dạ dày bị bỏng, yêu cầu nước đá mới có thể thoải mái vài phần.”
Nam nhân tay hơi hơi đốn hạ.
“...... Ta tuy rằng không có bắt mạch cho ngài, nhưng nhìn qua tướng mạo của ngài, xem ra tình trạng này đã có một hai tháng, chỉ sợ mùa đông khắc nghiệt, đông lạnh một lần, ngài lúc ấy sẽ nghĩ chuyện này không sao nên không phòng ngừa. Ngài phải đề phòng, khả năng trong vòng hai ba tháng, sẽ có vấn đề lớn.” Cố Khinh Chu tiếp tục nói.
Nam nhân ưu nhã gật gật đầu: “Đa tạ cô nương nhắc nhở. Tiểu cô nương, cô tên gì?”
Cố Khinh Chu nói: “Ta chỉ tới xem đua ngựa thôi.......” Cô không phải tới trại đua ngựa để kết giao bằng hữu.
Kết thúc tại đây, Cố Khinh Chu mỉm cười gật đầu, đi tìm Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên.
Nam nhân nhìn theo bóng dáng của cô, tóc dài mềm như lụa xõa sau lưng tạo nên một vầng sáng màu đen dịu dàng, thanh thuần đáng yêu.
Trong lòng không hiểu lời này của cô là có dụng ý gì.
Nam nhân khóe môi vi nhấp, tiếp tục uống nước đá.
“Em chạy đi đâu vậy, tìm em hết nửa ngày!” Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên sốt ruột dò xét Cố Khinh Chu.
“Không có việc gì, chỉ là mới vừa đụng phải một người.” Cố Khinh Chu nói, “Không có gì.”
Cuộc đua ngựa thực nhanh liền bắt đầu.
Nhan ngũ thiếu nói chắc chắn: “Số 12 khẳng định sẽ thắng, số tám của hai người sẽ thua thảm bại. Chờ thắng tiền, ta mời các người đi uống cà phê.”
Anh ta tin tưởng tràn đầy.
Kết quả, số 12 không thắng, số tám cũng không thắng, tất cả mọi người đều thua, Nhan ngũ thiếu xấu hổ sờ sờ cái mũi.
Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy cười to.
Tuy rằng thua tiền, ba người lại chơi thật sự vui vẻ.
Lúc rời khỏi trường đua ngựa, Nhan ngũ thiếu thấp giọng nói với Cố Khinh Chu: “Có người đang nhìn em kìa!”
Cố Khinh Chu quay đầu lại, phát hiện là người nam nhân áo dài hồi nãy, hắn dựa nghiêng ở ghế sau ô tô của hắn, tay cầm điếu thuốc, sương khói lượn lờ, con ngươi thâm liễm sâu dài, vẫn đang nhìn theo Cố Khinh Chu.
“Là ai vậy?” Nhan ngũ thiếu tò mò.
Cố Khinh Chu lắc đầu.
Nhan Lạc Thủy nói: “Có thể là giáo thụ đại học, nhìn xem trang phục của hắn kìa, thật văn nhã lịch sự.”
Nhan ngũ thiếu đối với người dạy học đều chỉ có một ấn tượng, đó chính là nghèo kiết hủ lậu, lập tức phản bác nói: “Hắn ngồi trên ô tô, hút xì gà, đến trường đua ngựa cá cược, sao có thể là giáo thụ được? Tiền lương của giáo thụ một tháng chỉ có mười tám ngàn thôi!”
Cố Khinh Chu cười.
Cô nhìn lại nam nhân kia, nhẹ nhàng gật đầu, đối phương đáp lại nàng, cũng hơi hơi gật đầu.
“Muốn hay không qua đó chào một tiếng?” Nhan ngũ hỏi cô.
Cố Khinh Chu nói: “Không cần, chúng ta so với hắn nhỏ tuổi hơn rất nhiều, kết giao không được với hắn đâu.”
Việc này, Cố Khinh Chu thực nhanh liền quên đi.
Bởi vì chuyện học sắp tới đã làm phân tán mọi sự chú ý của Cố Khinh Chu.
Cô đối với việc đi học lại có vài phần chờ đợi.
(*) Kế nữ: con gái riêng của vợ
(**) Bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân bội nghĩa, mất hết tính người. Lang là chỉ con lang, khác với sói, lang bản tính hung bạo, trời sinh đã hiểm ác, tàn nhẫn vô cùng. Đặc biệt lang mắt trắng càng hung tợn hơn những con còn lại. Danh từ “ bạch nhãn” còn có nghĩa là mắt trắng dã, không có con ngươi, cũng giống như không có mắt, không quan tâm người khác lo cho nó thế nào, chỉ biết nó là trên hết, hại cả ân nhân của mình mà không một chút cảm động.
Danh sách chương