Cố Khinh Chu nghiêm túc bắt mạch, lúc sau liền gọi mọi người: “Chúng ta mượn một bước nói chuyện.”

Bộ dáng rất là thuần thục.

Tư Quỳnh Chi buồn cười: “Cô ta còn làm bộ làm tịch, ta muốn xem cô có năng lực gì!”

Nhan thái thái lúc này mở miệng, bà nhìn Cố Khinh Chu nói: “Cố tiểu thư, bệnh này của ta đã không còn kiêng kỵ gì nữa, bọn họ đều chỉ là những hài tử, người chẩn bệnh cứ trực tiếp nói cho ta.”

Tuy là Trưởng tử năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng trong mắtNhan thái thái, hắn vẫn là hài tử của bà.

Nhan thái thái sợ bọn họ đối với bệnh của bà còn ôm hi vọng, không muốn để Cố Khinh Chu che mắt họ đi

Cố Khinh Chu nhìn mắt Tư lão thái, nghĩ thầm: “Lần trước khám bệnh cũng đều là người bệnh yêu cầu giáp mặt nói bệnh tình.”

Tư lão thái gật gật đầu.

Lúc này, lấy được tín nhiệm ở bên phía bệnh nhân mới là quan trọng nhất.

Nhan thái thái nhất định không tin Cố Khinh Chu. Bà không phải đối Cố Khinh Chu có ý kiến, mà là bởi vì người dẫn Cố Khinh Chu đến chính là Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi.

Nhan thái thái không tín nhiệm Tư phu nhân.

Cố Khinh Chu liền nói: “Nếu vậy con đây cũng xin nói thẳng không cố kỵ. Chứng hộc máu thực có rất nhiều loại tình huống, có ngoại cảm hộc máu, nội thương hộc máu, âm hư hộc máu, lao tâm quá nhiều mà hộc máu.

Nhan thái thái người mạch tượng trì trệ vô lực, cơ thể lạnh lẽo, lưỡi hồng nhưng có lớp rêu vàng mỏng, đây là dương khí không lưu thông, là chứng hư, người đây là âm hư hộc máu! Hẳn là kiện tỳ ôn dương(*). Chỉ cần ngừng hộc máu, bệnh đau dạ dày tự nhiên sẽ ngừng lại.”

Cố Khinh Chu nói được đạo lý rõ ràng.

Nhan thái thái mấy năm nay vẫn luôn uống thuốc tây, chưa từng gặp qua vị trung y nào, lời Cố Khinh Chu nói, Nhan thái thái cùng Nhan gia mọi người không biết được đúng hay sai.

Bọn họ không biết gì về y thuật.

“Cố tiểu thư quả nhiên là y thuật cao siêu.” Nhan thái thái có lệ, cất nhắc Cố Khinh Chu vài câu, “Thỉnh Cố tiểu thư khai phương thuốc.”

Cố Khinh Chu khai “Kim quỹ thận khí hoàn”, cùng với “Hương sa lục quân hoàn”(**)

Kim quỹ thận khí hoàn là ôn dương, hương sa lục quân hoàn là kiện tì, đều là đúng bệnh hốt thuốc.

Dược này  đều có thể kiếm được từ các cửa hàng pha chế dược liệu sẵn.

Phương thuốc viết xong, Cố Khinh Chu giao lại cho Nhan thái thái.

“Đa tạ ngài.” Nhan thái thái tiếp nhận.

Tư Quỳnh Chi thờ ơ lạnh nhạt, thấy Nhan thái thái ước chừng là không tin Cố Khinh Chu, phương thuốc này hẳn sẽ không ăn được áp dụng, hơi hơi chuyển mắt, trong lòng lại có một cái chủ ý khác.

Cô định mấy ngày nữa  sẽ lại đến vấn an Nhan thái thái.

Thuốc này Tư Quỳnh Chi nhất định phải làm Nhan thái thái uống nó.

Chỉ có khi Nhan thái thái đã uống thuốc mà vẫn chết vì bệnh, Tư gia lúc đó mới có thể thu thập Cố Khinh Chu.

Có thể sẽ phán cho Cố Khinh Chu bị xử bắn chết?

Từ đây vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.

“Thuốc tây thắng Trung y, Nhan thái thái hai năm này đều uống thuốc tây mà vô dụng, mắt nhìn còn không được nữa mà. Giờ Cố Khinh Chu cho bà một phương thuốc trung y, đương nhiên là không hiệu quả rồi. Nhan thái thái bệnh tình lâu năm, chỉ cần bà ta vì uống thuốc của Cố Khinh Chu mà chết, như vậy, tội danh này của Cố Khinh Chu vĩnh viễn muốn rửa cũng rửa không sạch.” Tư Quỳnh Chi thầm nghĩ.

Cô có biện pháp làm Nhan thái thái uống thuốc của Cố Khinh Chu, chỉ là cần chờ mấy ngày nữa thôi.

Tư Quỳnh Chi khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, thoả thuê mãn nguyện.

Nhan thái thái nhận lấy phương thuốc, biểu cảm thực xúc động.

Nhan gia bọn họ đều không nói lời nào.

Cố Khinh Chu đạm bạc quét mắt một cái, đã đem mọi người biểu cảm thu vào hết trong mắt, cô trong lòng hoàn toàn minh bạch.

Cô thừa biết rõ, Nhan thái thái tuyệt sẽ không uống phương thuốc cô khai.

Trung y chữa bệnh là cần nhất duyên phận.

Nếu là phía bệnh nhân cùng đại phu vô duyên, làm thế nào cũng không chịu tin tưởng lời đại phu nói, bệnh liền khó có thể khỏi hẳn.

Đồng thời, Cố Khinh Chu cũng liếc mắt nhìn Tư Quỳnh Chi, cô cũng biết, Tư Quỳnh Chi thế nào cũng sẽ giúp mình.

Đó chính là mục đích của Tư Quỳnh Chi.

Tới xem bệnh cho Nhan thái thái, cũng là Tư Quỳnh Chi đề nghị, cô sớm đã có kế sách đối phó, điều cần thiết nhất bây giờ là làm Nhan thái thái chịu uống thuốc.

“Thuốc của ta tuyệt đối hữu hiệu, và Tư Quỳnh Chi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô ta khẳng định là muốn cho Nhan thái thái uống xong, sau đó ngóng trông Nhan thái thái qua đời, đem hết tội lỗi đẩy vào cho ta.” Cố Khinh Chu nghĩ thầm.

Tư Quỳnh Chi chờ cơ hội, Cố Khinh Chu chờ Tư Quỳnh Chi, mọi người đều có tâm tư riêng, sau đó cùng rời đi Nhan Công quán.

Trên đường, Tư lão thái nhìn Cố Khinh Chu nói: “Khinh Chu biện chứng thực rất giỏi, rất có phong phạm của một đại phu.”

Cố Khinh Chu mỉm cười: “Ngài thương con nên nhìn thấy thế nào cũng đều cảm thấy con giỏi, người khác đại khái chỉ cho rằng là con khoe khoang.”

“Ai dám chứ?” Tư lão thái cố ý tỏ ra bực dọc, chọc đến Cố Khinh Chu cười ha hả.

Tư lão thái lại trấn an Cố Khinh Chu nói: “Lúc trước Khinh Chu khai phương thuốc cho ta, lòng ta ngây thơ mờ mịt liền tin tưởng, nhất định có thể trị khỏi ta, kết quả vẫn tốt đấy thôi.

Khinh Chu, đây là y duyên. Nếu là Nhan thái thái không chịu tin tưởng, cũng là do số mệnh của bà ta, con không cần khổ sở. Con tuổi còn nhỏ, con đường về sau rất dài, y thuật sớm hay muộn sẽ nổi danh thiên hạ.”

Cố Khinh Chu trong lòng ấm áp, nói: “Dạ, lão thái thái, con xin nghe ạ.”

Cố Khinh Chu cùng Tư lão thái rời đi hơn nửa giờ, Nhan Tổng Tham Mưu cùng Trưởng tử của ông mang theo một vị danh y về tới Nhan Công quán.

Nhan Tổng Tham Mưu trực tiếp đi đón ông ta.

Ông dẫn đến trước mặt thái thái của mình một vị trung y.

“Đây là người bệnh ở đây, vị này chính là Từ Nhất Châm rất nổi danh ở Nam Kinh, y thuật lợi hại, châm cứu càng là tuyệt nhất. Bà lúc trước dùng trung dược, bệnh tình ổn định, mấy năm nay uống thuốc tây, ta cũng cảm thấy bà là bị thuốc tây trị càng thêm bệnh rồi, nay ta một lần nữa thỉnh vị thần y về, để người ta bắt mạch cho bà.” Nhan Tổng Tham Mưu nói.

Nhan thái thái nhìn trượng phu, nỗi lòng phập phồng.

Bọn họ càng cố gắng càng làm Nhan thái thái khổ sở, chua xót không thôi.

Người ta thường nói bệnh lâu không còn hiếu tử, bệnh càng lâu không còn ân tình, ấy vậy mà cả trượng phu cùng các con của bà vẫn là không thể chấp nhận rằng bà sắp phải ra đi?

Bọn họ không chấp nhận được, Nhan thái thái liền càng luyến tiếc.

Trong thâm tâm bà đã nghĩ mình sắp đi, nhưng vì trượng phu cùng các hài tử, bà cũng muốn tranh đấu đến hơi thở sau cùng này.

Bà tiếp nhận lấy tấm lòng của chồng, Nhan thái thái cười nói: “Hôm nay là ngày gì mà trong nhà có tới hai vị trung y!”

“Còn có ai nữa à?” Nhan Tổng Tham Mưu hỏi.

“Là vị hôn thê đốc của nhị thiếu soái Đốc Quân phủ Cố tiểu thư, nghe nói cô ấy cũng là vị trung y, đã từng chữa bệnh cho Lão thái thái.” Nhan thái thái nói.

“Thật không?” Nhan Tổng Tham Mưu có điểm giật mình, “Cố tiểu thư còn biết xem bệnh à?”

Nhan Tổng Tham Mưu biết được gần đây Tư gia có tiếp một vị Cố tiểu thư trở về, nghe nói là vị hôn thê  của nhị thiếu soái Tư Mộ, ông chưa từng thấy qua.

Vị thần y đứng bên cạnh nhíu mày lại, nhàn nhạt nói: “Thái thái, bệnh của người không có gì nặng, nếu không cần ta, ta xin phép đi về trước!”

Lão thần y này tính tình rất cổ quái, bệnh nhân nào muốn lão chữa đều tuyệt đối không được khen bác sĩ khác trước mặt lão.

Lão ở Nam Kinh rất được coi trọng, có thể coi là người quyền quý cao sang, căn bản không đem Tổng Tham Mưu của Nhạc Thành để vào mắt, xoay người đòi rời đi.

Nhan gia cầu lão tới, lão càng phải đặt một cái giá cân xứng, như vậy Nhan gia mới có thể càng tín nhiệm hắn.

Điều đầu tiên mà một người y giả cần chính là người bệnh tín nhiệm.

Nhan Tổng Tham Mưu kéo lão lại, liền cười nói: “Thần y chớ trách, nội tử không rành cách đối nhân xử thế, ta xin nhận lỗi với ngài! Bệnh của nội tử còn phải cầu ngài cứu chữa!”

Vị thần y này quá ngạo mạng!

Y giả chẳng phải là lấy nhân từ khoan dung làm đầu sao?

Nhan thái thái có điểm không vui, từ trong lòng hoài nghi nhân phẩm của vị y giả này, liền càng không tin vào khả năng hành y của lão, hơi hơi nhíu mày.

Nhan Tổng Tham Mưu nhìn ra thê tử mình không kiên nhẫn, ông lặng lẽ cùng thê tử nói thầm: “Từ Nhất Châm ở Nam Kinh toàn là xem bệnh cho các quan lớn. Vì vậy mà........”

“Hắn quá ngạo khí, không giống một vị đại phu!” Nhan thái thái thấp giọng nói, “Lúc trước ở kinh sư, Mộ thần y khai thuốc, thuốc đến là bệnh trừ, nhưng làm người lại luôn hòa hòa khí khí.”

Nhan thái thái trong miệng Mộ thần y, là chỉ Bắc Bình đệ nhất thần y Mộ Tông Hà. Nhan thái thái xuất thân là Bắc Bình vọng tộc, năm đó nhà bà trung quân hiển hách, Mộ Tông Hà thường đi cho xem bệnh tổ mẫu bà.

Đáng tiếc Mộ Tông Hà đã chết mười mấy năm, Mộ gia một người truyền nhân cũng không có.


(*) Kiện tỳ ôn dương: nghĩa là khí huyết hư, âm khí ứ đọng, kéo theo tỳ tức là bao tử cũng bệnh theo. Bây giờ phải tu bổ nguồn khí dương, dùng khí dương nuôi dưỡng tỳ. Tỳ mạnh mới cực lực tống hết tà khí trong người.

Chứng hư thường xuất hiện của người bệnh lâu năm, làm giảm sức đề kháng. Tà khí vì vậy mà xâm nhập ảnh hưởng đến tinh khí bị thất thoát, âm thịnh dương suy.

(**) 2 bài thuốc này là 2 bài thuốc có thật của Trung Y. Kim quỹ thận khí hoàn dành cho người cao tuổi thường bị đau lưng, gối mỏi, ù tai… dùng để bồi bổ khí huyết, khí dương. Còn Hương sa lục quân hoàn là bài thuốc điều trị tiêu chảy, khó tiêu, tiêu ra máu….dùng để bồi dưỡng tỳ, tỳ khỏe, cơ thể mới khỏe, mới có sức ép tà khí thoát ra.  => lưu ý không nên thử tại nhà, dù ở các tiệm thuốc bắc đều có bán. Uống không đúng phản tác dụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện