Chương 78: Không khéo không thành truyện

Thanh Hoè dạo quanh trong thành nửa ngày, lúc thì ngắm nghía quần áo, lúc lại tìm chỗ ngồi nghỉ chân.

Dĩ nhiên, nàng chỉ nhìn chứ không mua.

Nàng thà tự may lấy một bộ còn hơn.

Bề ngoài trông chẳng khác gì những nữ tử bình thường.

Trời dần về chiều, mây đỏ từ vàng nhạt chuyển sang đỏ như máu, tựa một trận c·háy r·ừng kéo dài mãi không tắt.

Mặt trời lặn dọc theo chân trời, ánh nắng đỏ nhạt phủ lên váy áo mỏng manh của Thanh Hoè, hắt bóng lên xương quai xanh mảnh mai gần như trong suốt của nàng.

“Ngươi nói xem, giờ ta ra khỏi thành có giả quá không?” Thanh Hoè hỏi.

Ma tu hiểu ma tu nhất, bọn chúng cảnh giác cực kỳ cao.

“Đi về phía tây thành đi, nơi đó ít người.” Giọng nói của Thái Âm Ma Đế lười biếng vang lên.

“Được, vậy đi hướng tây.” Thanh Hoè xoay người, men theo con hẻm nhỏ mà đi.

Cách đó hơn dặm, đám người áo xám vẫn lặng lẽ bám theo từ xa.

Người trong thành ngày càng thưa thớt.

Trong con hẻm vắng vẻ chỉ còn lại mình Thanh Hoè, đi thêm một đoạn nữa là đến khu dân cư bình thường.

“Phù…” Thanh Hoè thở dài một hơi, giữa mùa hè tháng tám, hơi thở phả ra cũng nóng rực.

Nàng cố ý đi chậm lại, ánh chiều tà dần tắt, bóng tối ôm lấy nàng, như tấm màn sân khấu từ từ kéo lên.

“Ra tay!” Đám áo xám bất ngờ tăng tốc, năm người cùng xông lên, định bắt gọn nàng.

Thanh Hoè theo bản năng vận lực, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng.

Nàng không muốn động thủ trong thành.

Theo thói quen của ma đạo, lúc này bọn chúng sẽ khống chế nàng trước, hoặc mê hoặc, hoặc dùng bí pháp khiến nàng hôn mê, rồi đợi đêm xuống lặng lẽ đưa ra khỏi thành.

Nàng chỉ cần giả vờ b·ất t·ỉnh, đến khi ra ngoài thành, muốn g·iết thế nào chẳng được.

Ban ngày trong quán ăn, Thanh Hoè vốn chẳng hứng thú với bọn chúng.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng giờ đối phương chủ động tìm đến cửa, thì lại khác.

Thật coi nàng là người tốt chắc?

“Ưm.” Thanh Hoè không phản kháng, để mặc cho bọn chúng trùm khăn đen lên đầu.

“Không ngờ trong thành lại có mỹ nhân xinh thế này, chắc bán được giá lắm đây?” Tên cầm đầu lôi ra một nắm bột phấn, bịt kín mũi miệng Thanh Hoè.

Là loại mê dược rẻ tiền, chỉ có tác dụng với người thường, nhưng được cái liều lượng lớn, hiệu quả nhanh, trong ba hơi thở là ngất.

Thanh Hoè nhắm mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.

“Đại ca, chúng ta chặn bao nhiêu người rồi, mà đẹp như nàng ta thì lần đầu tiên thấy.” Tên thấp bé nhất trong đám áo xám liếm môi, “Hay là chúng ta trước…”

“Cút mẹ ngươi!” Tên cầm đầu đấm thẳng vào đầu hắn.

“Ta hiểu, ta hiểu.” Tên lùn b·ị đ·ánh bất ngờ, không những không giận mà còn cười nịnh nọt, “Đại ca là đại ca, ngài trước tiên.”

“Ngươi bà nó!” Tên cầm đầu lại đấm thêm cái nữa, “Làm bao năm rồi, không biết không được động vào hàng à? Giá bán thấp đi, ta lấy mẹ ngươi ra trừ nợ!”

“Nhưng mẹ ta c·hết lâu rồi.” Tên lùn xoa đầu, “Còn nữa, đại ca, ngài nói xem, tháng này tông môn đòi tiền có phải nhiều quá không? Cứ thế này, chúng ta c·ướp bao nhiêu cũng không đủ nộp.”

Tên cầm đầu im lặng.

Tiền cống nạp mỗi tháng của tông môn đúng là càng lúc càng tăng.

Trước kia còn đỡ, thu ít, nhiệm vụ cũng dễ, nhưng hai tháng trước tông môn hình như đắc tội với thế lực lớn nào đó, bị g·iết mấy vị trưởng lão, rồi còn phải bồi thường, giờ cả tông môn sống dở c·hết dở.

“Đại ca, hay là làm xong mẻ này, chúng ta ôm tiền bỏ trốn đi?” Tên lùn rón rén nói, “Ta có người bạn nghe ngóng được tin, nói Yểm Nhật Ma Đế sắp xuất quan rồi!”

“Là Yểm Nhật Ma Đế đó! Ma tu mạnh nhất Bắc Vực, đợi hắn tỉnh lại, lại triệu tập hộ pháp, trưởng lão dưới trướng, thống nhất Bắc Vực ma môn chỉ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó, mọi người cùng một nhà, dù đối mặt với Thính Tuyết lâu cũng còn có đường sống…”

“Dựa bóng cây to mới mát, làm việc dưới trướng Yểm Nhật Ma Đế, chẳng tốt hơn làm đầu lĩnh ở cái tông môn nhỏ này à?”

Tên lùn nói rất có lý, rất thuyết phục.

Tên cầm đầu cũng động lòng.

Ai mà chẳng có chút mộng tưởng?

Sống qua ngày cũng phải chọn chỗ tốt mà sống.

Thà làm tạp dịch cho Yểm Nhật Ma Đế, còn hơn làm đầu lĩnh ở cái tông môn nhỏ nhoi này.

“Tin chắc chứ?” Tên cầm đầu ánh mắt lóe lên.

“Chắc như đinh đóng cột!” Tên lùn gật đầu lia lịa.

Dưới đất, Thanh Hoè nhịn đến khổ sở.

Chẳng vì gì khác, Thái Âm Ma Đế nghe tin Yểm Nhật sắp xuất quan, liền lải nhải trong đầu nàng, hết mắng cá ươn lại chửi tôm thối.

Thanh Hoè chỉ muốn bật dậy hét lên: “Các ngươi có thể nhanh chút không? Nằm đất lạnh lắm rồi.”

“Các huynh đệ thấy sao?” Tên cầm đầu đảo mắt nhìn quanh.

“Được!”

“Không ý kiến!”

“Nghe đại ca!”

“Tốt!” Tên cầm đầu kéo Thanh Hoè dậy, hứa hẹn, “Đã thống nhất rồi, mau tìm chỗ bán nàng ta, rồi đi theo Yểm Nhật Ma Đế!”

Bốn tên còn lại lập tức vây quanh, bảo vệ hai người ở giữa.

Chưa đi được mấy bước, trên mái nhà bỗng nhảy xuống một thiếu niên áo trắng.

“Yểm Nhật Ma Đế à?” Thiếu niên áo trắng hứng thú nhìn bọn chúng, “Còn biết gì nữa, nói ta nghe xem.”

Bốn tên áo xám bên ngoài lập tức đứng vững, liếc nhau, rồi bất ngờ rút đao lao tới!

Thích xen vào chuyện người khác?

Năm đánh một, chúng ta chiếm ưu thế!

“Các ngươi ma tu, sao cứ thích đánh lén thế nhỉ?” Thiếu niên áo trắng rút kiếm, dễ dàng gạt bay đao, vừa đánh vừa lẩm bẩm, “Cứ như nói thêm câu nào là thiệt thòi lắm vậy.”

Cánh tay trái!

Bắp chân!

Bụng!

Ngực!

Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng để lại trên người bốn tên áo xám mỗi tên một v·ết t·hương, đều rất nông, nhưng khi bọn chúng uống đan dược trị thương, lại phát hiện không có tác dụng.

Linh lực cũng bị phong tỏa một phần.

“Ồ? Còn chạy một tên? Là đại ca các ngươi à?” Thiếu niên áo trắng vung kiếm, một luồng kiếm khí chém thẳng vào gót chân tên cầm đầu đang bỏ chạy cuối hẻm.

Thuận tay phong bế bốn tên, thiếu niên áo trắng lại vung kiếm, thân kiếm như cánh tay nối dài, chính xác đập vào sau gáy tên cầm đầu, đánh hắn ngất xỉu.

Không cùng một đẳng cấp.

Trói cả đám áo xám thành một hàng, dựa vào góc tường, thiếu niên áo trắng thu kiếm, lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược, nhét vào miệng Thanh Hoè.

Thanh Hoè đợi một lúc, đan dược phát huy tác dụng, mới mở mắt ra.

“Lại có người phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Trong lòng nàng thầm oán, ngoài mặt lại giả vờ mơ màng vừa tỉnh.

“Ta… đây là đâu?”

“Có người bắt nàng, ta vừa hay ngủ trên mái nhà, bị làm ồn nên ra tay cứu giúp.” Thiếu niên áo trắng ngượng ngùng cười, “Ta tên là Minh Chính Khanh.”

Thanh Hoè như bị sét đánh.

Trên đời lại có chuyện trùng hợp thế này?

Thính Tuyết lâu, thiên sinh tiên thể Minh Chính Khanh? Còn chưa đến Triêu Ca thành đã đụng phải rồi?

Giờ chính đạo đều thích ngủ trên mái nhà sao?

“Minh… Minh công tử…” Thanh Hoè đổi giọng, mềm mại đến tê dại.

Tiếng “công tử” rót vào tai Minh Chính Khanh, mặt hắn lập tức đỏ bừng.

Lớn thế này, lần đầu tiên có người gọi hắn là công tử.

“Đa tạ Minh công tử cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp, chỉ nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa…” Thanh Hoè lục lọi mấy câu thoại học được từ mấy quyển truyện giang hồ.

“Kiếp sau thì xa quá.” Minh Chính Khanh liếc nhìn tay áo nàng, lắp bắp nói, “Nói thật, hiện giờ ta cũng túng thiếu, nếu tiểu thư có chút bạc…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện