Chương 6: Có đây

Đêm xuống.

Hồng Trần khách sạn.

“Chưởng quầy.” Hạ Diệp run rẩy cuộn tròn trên giường, quấn mình kín mít trong mấy lớp chăn, trông chẳng khác gì một cái bánh ú khổng lồ.

“Ta hỏi này, trên đời thật sự có quỷ sao?” Nàng rụt cổ lại, mắt dán chặt ra ngoài cửa sổ, không dám rời đi dù chỉ một khắc, sợ rằng chỉ cần quay đầu đi, sẽ có thứ gì đó thò ra từ đó.

Phương Nhàn chẳng buồn để tâm, nằm trên ghế dựa, mắt lim dim, vẻ mặt vô cùng thư thái: “Ngươi là một yêu quái mà lại hỏi ta trên đời có quỷ hay không? Ngươi đang đùa cho ta cười đấy à?”

“Biết đâu chỉ là hiểu lầm thôi, lời đồn càng truyền càng sai lệch mà.” Hạ Diệp hà hơi vào lòng bàn tay, ánh trăng nửa đêm len qua khe cửa, chiếu lên gương mặt nàng trắng bệch, cộng thêm mái tóc dài rối bời che nửa khuôn mặt, nếu có quỷ thật đến cũng phải nhận nhầm nàng là đồng loại.

“Ngươi sợ rồi?” Phương Nhàn hỏi.

Tựa như biết mình quá mất mặt, Hạ Diệp im lặng không đáp.

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi xào xạc những chiếc lá vàng úa, xen lẫn tiếng ve kêu rì rào.

“Sắp tới rồi.” Phương Nhàn mở mắt, đứng dậy khỏi ghế.

Trong gió, âm khí càng lúc càng nặng.

Hạ Diệp co rúm lại, rón rén nép sát vào Phương Nhàn, tu vi cao thấp tạm không nói, chỉ riêng lá gan của nàng đã chẳng đủ để tỏ ra mạnh mẽ.

“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa chậm rãi, đều đều vang lên, vọng khắp căn phòng.

“Ngươi đừng động đậy.” Phương Nhàn dặn một câu, rồi đi về phía cửa.

“Ngươi không nói ta cũng chẳng dám động đâu…”

“Cốc! Cốc! Cốc…” Tiếng gõ lại vang lên, nhưng còn chưa dứt, Phương Nhàn đã sải bước kéo mạnh cửa ra.

Bên ngoài trống không.

Chỉ có bóng cây lay động in nửa trên mặt đất.

“Quả, quả nhiên chỉ là lời đồn thôi, trên đời làm gì có quỷ thật.” Hạ Diệp cuộn tròn lại, nhìn cánh cửa, lắp bắp nói.

“Hu, lược!”

Trong phòng bỗng vang lên một tiếng hét kỳ quái, chẳng rõ ý nghĩa.

“Chưởng, chưởng quầy, ngươi đừng cố ý dọa ta mà.” Hạ Diệp run lẩy bẩy, nước mắt sắp trào ra.

“Lên, cho hắn một trận!” Tiếng hô trong phòng càng lúc càng lớn, rồi cả căn phòng bỗng trở nên ồn ào, trống rỗng mà lại đầy tiếng người, náo nhiệt như một cái chợ.

Hạ Diệp đột nhiên im bặt, không nói thêm lời nào, ánh mắt trở nên trống rỗng.

“Cũng đẹp đấy chứ.” Phương Nhàn chậm rãi bước đến bên giường, xoa mạnh đầu nàng, mái tóc vốn đã rối giờ càng giống ổ gà, hắn trợn mắt: “Bao nhiêu là cô nương tốt, chỉ tiếc lại có thêm cái miệng.”

“Hả?” Ánh mắt Hạ Diệp dần tỉnh táo, nàng lắc lắc đầu, tóc quệt vào mũi khiến nàng hắt xì một cái.

“Là ảo thuật.” Phương Nhàn gõ nhẹ lên trán nàng, không giải thích thêm, búng tay một cái.

Theo tiếng búng tay, góc tường dần hiện ra một bóng người mờ mịt, không có đầu, máu đỏ sẫm không ngừng tuôn ra từ cổ, nhỏ xuống nền nhà.

“Ngươi còn điều gì muốn nói không?” Phương Nhàn vốn là người lễ độ, những kẻ c·hết rồi còn lưu luyến nhân gian thường mang theo oán khí, hoặc không cam lòng, hoặc đau đớn, hoặc phẫn nộ.

Xem ra, màn ảo thuật cuối cùng khi còn sống, có lẽ còn ẩn tình khác.

Phương Nhàn cũng không ngại giúp thêm một tay.

Tiếc rằng bóng quỷ không đầu chẳng nói chẳng rằng, chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Phương Nhàn, tay phải vươn ra chộp lấy cổ hắn.

“Đến ký ức cũng chẳng còn sót lại…” Phương Nhàn không hề nhúc nhích, mặc cho bóng quỷ b·óp c·ổ mình.

Kỳ lạ thay, Phương Nhàn chẳng hề hấn gì, ngược lại bóng quỷ lại gào thét thảm thiết, bàn tay phải từ đầu ngón tan biến rất nhanh, như tuyết dưới ánh mặt trời, lan dần đến cả cánh tay, bóng quỷ lúc này mới giật mình nhảy lùi lại, hóa thành một luồng âm phong lao ra cửa.

“Chỉ dựa vào một tia oán khí mà lang thang nhân gian, trái với thiên đạo.” Phương Nhàn lắc đầu, “Vẫn nên sớm siêu sinh thì hơn.”

Dứt lời, hắn vung tay thành kiếm, một luồng kiếm khí trong suốt như cánh tay nối dài, trong chớp mắt đã đuổi kịp bóng quỷ không đầu.

Bóng quỷ lập tức tan thành mây khói, kiếm khí cũng tiêu tán theo, lực đạo vừa đủ, không dư thừa, căn phòng sạch sẽ gọn gàng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Chưởng quầy…” Hạ Diệp khẽ gọi.

“Có đây.” Phương Nhàn lại nằm xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Cả khách sạn không còn chút khí tức quỷ vật nào nữa, hắn cảm nhận được rất rõ.

“Ta buồn ngủ rồi…” Hạ Diệp ôm chăn, lí nhí nói.

“Vậy thì ngủ đi.” Phương Nhàn bực bội phẩy tay.

Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn nửa cây nến lập lòe ánh sáng trong đêm đen.



Sáng hôm sau, ánh nắng như những sợi tơ vàng xuyên qua cửa sổ, rọi lên gương mặt nghiêng của Hạ Diệp.

Nàng lờ đờ mở mắt, trước tiên nhổ mớ tóc trong miệng ra, rồi lăn qua lăn lại, cuối cùng vén chăn ngồi dậy, mặt mày ủ rũ.

Hai ngày nay nàng hơi mệt, cũng có thể là thiếu nước, nói chung trong quãng đời dài đằng đẵng làm thực vật của mình, nàng chưa từng đi bộ nhiều đến vậy.

Một lúc sau, Hạ Diệp quyết định xuống lầu rửa mặt.

“Chưởng quầy?” Nàng quen miệng gọi, nhưng không ai đáp lại, quay đầu nhìn, ghế dựa trống không.

Hạ Diệp bỗng thấy hoảng loạn.

Trong hiểu biết hạn hẹp của nàng, bỏ đi không từ biệt cũng đồng nghĩa với bị vứt bỏ.

Dù nàng không biết nấu cơm, không biết tính toán, nhát gan sợ phiền phức lại còn mù chữ, nhưng mà, nhưng mà…

Nghĩ mãi, nàng cũng chẳng nghĩ ra được cái “nhưng mà” tiếp theo.

Hình như nàng chẳng có ưu điểm gì.

Chưởng quầy bỏ nàng lại cũng đúng thôi, hợp tình hợp lý.

Mặc quần áo chỉnh tề, Hạ Diệp đẩy cửa phòng, đầu óc rối bời.

Sau này sống thế nào đây? Có nên đi học không? Hay tìm chỗ nào trốn đi tu luyện?

Nàng là yêu quái, tuổi thọ rất dài, chưởng quầy từng nói, hắn đến từ Thính… Thính gì lâu ấy nhỉ? Dù sao cũng là nơi rất lạnh.

“Vậy thì sau này đi tìm hắn.” Nàng thì thầm.

“Con gà luộc này làm khá đấy, bánh táo thì không ổn.” Vừa xuống lầu, nàng đã thấy một thanh niên áo trắng cầm đũa chỉ trỏ mâm thức ăn, chẳng có chút phong thái nào, phí cả gương mặt tuấn tú kia.

“Bánh táo ấy mà, ăn là phải mềm xốp, cái này cứng quá.” Thanh niên áo trắng dùng đũa chọc chọc nửa miếng bánh còn lại, đầu bếp bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa.

“Tiên sư nói chí phải!”

“Chưởng quầy!” Hạ Diệp bất chợt nở nụ cười, gọi to một tiếng, nhảy bổ đến bên bàn.

“Vừa tỉnh đã cười ngốc cái gì?” Phương Nhàn vẫn chẳng cho nàng sắc mặt tốt, tiện tay ném cho đôi đũa: “Lần sau còn dậy muộn thế thì khỏi ăn.”

“Chưởng quầy, hay là ngươi dạy ta đọc sách đi?” Hạ Diệp vén tóc, chống cằm nhìn hắn ngây ngốc.

“Không.” Phương Nhàn dứt khoát từ chối: “Phiền lắm, sau này có tiền thì cho ngươi đi học, giờ thì ngoan ngoãn c·hạy v·iệc cho ta.”

Hắn là nam nhân chí lớn muốn gây dựng sự nghiệp ở Lạc Dương, sao có thể phí thời gian vào chuyện dạy trẻ con học chữ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện