Chương 51: Quân thần tương hợp
“Vô Cốt, ngươi vội vã tìm ta, chẳng lẽ gặp phải chuyện phiền toái gì rồi?” Trong đại điện, Yến Khánh sắc mặt trầm trọng, tay siết chặt mấy mũi nhọn trên tay vịn vương tọa.
Lão Vô Cốt vốn hành sự cẩn trọng, từ khi gia nhập La Hầu cung chưa từng gây chuyện, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao phó thì suốt ngày đóng cửa bế quan, không hề bước chân ra ngoài.
Hắn vẫn luôn rất hài lòng với lão Vô Cốt, tu vi cao, lại biết nghe lời, đúng là hình mẫu lý tưởng của ma đạo tông môn.
Nếu đặt trong triều đình, e rằng hai người bọn họ cũng được xem là quân thần tương hợp.
Thế nhưng hôm nay, lão Vô Cốt vốn luôn trầm ổn lại cuống cuồng chạy đến gặp hắn, khiến trong lòng Yến Khánh dấy lên vài phần bất an.
Lão Vô Cốt đảo mắt nhìn khắp đại điện, hạ giọng nói: “Không tiện nói.”
Chuyện liên quan đến truyền thừa của Ma Đế, người biết càng ít càng tốt, tốt nhất chỉ có hắn và Yến Khánh, đợi Yến Khánh lấy được truyền thừa, quay về La Hầu cung, lại bế tử quan mấy năm, ma công đại thành mới có thể yên tâm.
Yến Khánh hiểu ý, phất tay cho lui hết hạ nhân trong điện, rồi lại bày kết giới, đề phòng bị nghe lén.
“Thính Tuyết lâu? Hay là triều đình?” Yến Khánh không kìm được kích động, suýt nữa đứng bật dậy khỏi vương tọa.
Hắn theo bản năng cho rằng lão Vô Cốt nghe được tin gió, có người muốn ra tay với La Hầu cung.
Mà ở Bắc Vực, kẻ vừa có khả năng vừa có thực lực nuốt trọn La Hầu cung, chỉ có Thính Tuyết lâu và triều đình.
“Ha ha!” Không ngờ lão Vô Cốt chẳng những không sợ mà còn bật cười, trịnh trọng lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài, lớn tiếng nói: “Chưởng môn, vận may của chúng ta tới rồi!”
Yến Khánh nhìn thấy tấm lệnh bài, phản ứng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không phải lệnh truy nã.
“Vận may tới?” Yến Khánh đưa tay, lệnh bài từ tay lão Vô Cốt bay đến trước mặt hắn.
Hắn vận linh lực dò xét, lập tức phát hiện bên trên có cấm chế.
Cái gì đây?
Hắn liếc mắt nhìn lão Vô Cốt, ra hiệu hỏi.
“Đây là ta phát hiện tối qua…” Lão Vô Cốt đem quá trình nhặt được lệnh bài, cùng suy đoán của mình, kể lại rành rọt.
“Truyền thừa Ma Đế!” Yến Khánh kích động, đập mạnh lên tay vịn vương tọa, mũi nhọn đâm vào tay, đau đến nỗi hắn hít sâu một hơi.
Cơn đau khiến Yến Khánh tỉnh táo lại.
“Thật chứ?”
“Ngàn thật vạn thật.”
Cấm chế cấp Tàng Huyền đối với Yến Khánh chẳng đáng là gì, hắn vận lực nhẹ nhàng đã phá giải được.
Hắn chỉ còn cách cảnh giới Thiên Nhân một bước nhỏ, tương đương với lúc Phí Trường Tại chưa chuyển tu Thái Âm Bảo Điển.
Quả nhiên đúng như dự đoán, sau khi phá cấm chế, trên lệnh bài hiện ra một tọa độ.
Yến Khánh mừng rỡ, trên mặt nở nụ cười không thể xóa nhòa: “Phí Trường Tại, Phí Trường Tại, ngươi cùng ta đối đầu cả đời, không ngờ cuối cùng lợi ích lại rơi vào tay ta!”
Nửa bước Thiên Nhân thì sao? Ai bảo cười đến cuối cùng không phải anh hùng?
Yến Khánh khác với lão Vô Cốt.
Lão Vô Cốt đã nguội lạnh chí khí, cam chịu số phận, còn hắn vẫn ôm mộng bước vào cảnh giới Thiên Nhân.
Chỉ cần nhìn chiếc vương tọa dữ tợn kia là biết, Yến Khánh tuyệt đối không phải kẻ cam chịu tầm thường.
Mặt sau vương tọa chi chít những mũi nhọn, góc sắc, móc câu, ngay cả mặt ghế cũng toàn những cục sắt méo mó gồ ghề, ngồi lên chẳng những không thoải mái, mà còn như t·ra t·ấn.
Yến Khánh không phải có sở thích kỳ quái, hắn cố ý làm vương tọa thành như vậy để cảnh tỉnh bản thân, kẻ ở trên cao không được an phận thủ thường.
Nguyên liệu làm vương tọa đều do chính tay Yến Khánh thu thập, mấy chục năm qua, mỗi khi hắn g·iết một kẻ địch, đều giữ lại binh khí của đối phương, đến khi lên làm chưởng môn La Hầu cung, mới dốc sức đem số binh khí thu thập được nung chảy đúc thành chiếc vương tọa dữ tợn này.
Hắn đặt cho nó một cái tên oai phong: Thiết Vương Tọa.
Tượng trưng cho quá khứ lạnh lẽo sắt đá của Yến Khánh.
“Ân tình này, ta ghi nhớ.” Yến Khánh hứa với lão Vô Cốt, “Bất kể ta có chứng đạo Thiên Nhân hay không, từ nay về sau, ngươi chính là người thứ hai của La Hầu cung.”
“Ngươi cứ đến bảo khố của môn phái, thích gì thì lấy.”
Giang hồ đều nói lão Vô Cốt nhu nhược, không làm nên chuyện lớn, nhưng trong mắt Yến Khánh, càng nhìn càng thuận mắt.
Sau lưng mỗi kẻ thành công, đều cần một lão già tận tâm tận lực như vậy.
“Được rồi!” Lão Vô Cốt mừng rỡ, “Vậy ta xin chúc chưởng môn sớm ngày đột phá!”
“Ha ha!”
“Ha ha!”
Trong đại điện, tiếng cười của hai người vang vọng không dứt.
…
Một nơi nào đó ở Bắc Vực.
Trong con hẻm nhỏ hẻo lánh, Thanh Hoè mặc áo xám, cúi đầu, dựa vào tường đứng lặng.
Sương đọng trên mái hiên nhỏ giọt, rơi xuống đầu nàng, men theo má chảy vào cổ, nàng cũng chẳng buồn đưa tay lau.
“Cấm chế trên lệnh bài đã bị động.”
Trong đầu nàng, giọng nữ lười biếng lại vang lên.
“Yến Khánh đã mắc câu.”
Không sai, ván cờ này ngay từ đầu đã nhắm vào Yến Khánh, hay nói đúng hơn là La Hầu cung.
Theo ký ức của Phí Trường Tại, La Hầu cung cứ cách một thời gian sẽ phái người đến một nơi nhất định hái dược thảo.
Gần đó có yêu thú qua lại, để tránh t·hương v·ong không cần thiết, La Hầu cu·ng t·hường cử cao thủ cảnh giới Tàng Huyền đi, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mà cấm chế trên lệnh bài cũng là cấp Tàng Huyền.
Vừa khéo.
Thái Âm Ma Đế không lo người của La Hầu cung nhặt được lệnh bài rồi giấu đi.
Ai mở được bí cảnh truyền thừa cũng không quan trọng.
Chỉ cần có người là được.
Mục đích của nàng là để Thái Âm Bảo Điển một lần nữa xuất hiện trước mắt thiên hạ, dời sự chú ý khỏi Thanh Hoè.
Nội dung Bảo Điển, nàng đã sửa một chút xíu.
Bí cảnh cũng vậy, khi mở ra sẽ cực kỳ rầm rộ, nổi bật một chữ “hoa lệ”.
Muốn cầm Bảo Điển rồi chạy? Không dễ vậy đâu.
“Tính toán hay lắm.” Thanh Hoè im lặng hồi lâu, mới mở miệng.
“Đây chỉ mới là bắt đầu.” Thái Âm Ma Đế cười khẽ, “Ta sẽ giúp ngươi trở thành tân Ma Đế.”
“Những gì ta hứa, nhất định sẽ làm được.”
“Bước tiếp theo thì sao?” Thanh Hoè hỏi.
Thời gian qua, nàng đã hoàn toàn tin tưởng vị Ma Đế này, thậm chí còn hiếm hoi cảm nhận được từ nàng ta một thứ tình cảm giống như “thân tình”.
Vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Cảm xúc này khiến Thanh Hoè có chút không quen, nhưng lại không nỡ đẩy ra.
Lúc làm việc, lúc lên đường, lúc dãi nắng dầm mưa, có người bầu bạn, dù có phải ngủ đầu đường xó chợ, gió đêm cũng bớt lạnh hơn nhiều.
“Ta dùng Bảo Điển để dẫn dụ thiên hạ, còn ngươi nhân cơ hội này, đến một bí tàng khác ta để lại khi còn sống, nơi đó có bảo vật.” Giọng Thái Âm Ma Đế vẫn nhẹ nhàng, lười biếng như cũ.
“Đan dược? Hay công pháp?” Thanh Hoè kéo mũ trùm lên, bước ra khỏi con hẻm.
“Còn nhiều hơn ngươi tưởng.”
Ngàn năm trước, Thái Âm Ma Đế tu thành vô song, lúc nhàm chán vô tình tính ra được cơ duyên hậu thế, bèn nghiên cứu ra một loại bí pháp bảo tồn thần hồn bất diệt.
Cái giá phải trả cho bí pháp này rất lớn.
Lớn đến mức đời trước của Thái Âm Ma Đế từ đó không còn xuất hiện nữa.
Có được ắt có mất, đó là thiên đạo.
Đã dám đặt cược tất cả vào cơ duyên đời sau, nàng sao có thể không chuẩn bị thêm vài đường lui?
Nơi Phí Trường Tại lấy được Thái Âm Bảo Điển, pháp bảo, đan dược, thuật pháp, thiên tài địa bảo, chẳng có gì cả, nghèo đến mức mất mặt.
Bởi vì theo kế hoạch ban đầu của Thái Âm Ma Đế, những thứ tốt đẹp đó đều để dành cho chính nàng, còn người thừa kế Bảo Điển?
Chỉ là công cụ phục sinh mà thôi.
“Vô Cốt, ngươi vội vã tìm ta, chẳng lẽ gặp phải chuyện phiền toái gì rồi?” Trong đại điện, Yến Khánh sắc mặt trầm trọng, tay siết chặt mấy mũi nhọn trên tay vịn vương tọa.
Lão Vô Cốt vốn hành sự cẩn trọng, từ khi gia nhập La Hầu cung chưa từng gây chuyện, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao phó thì suốt ngày đóng cửa bế quan, không hề bước chân ra ngoài.
Hắn vẫn luôn rất hài lòng với lão Vô Cốt, tu vi cao, lại biết nghe lời, đúng là hình mẫu lý tưởng của ma đạo tông môn.
Nếu đặt trong triều đình, e rằng hai người bọn họ cũng được xem là quân thần tương hợp.
Thế nhưng hôm nay, lão Vô Cốt vốn luôn trầm ổn lại cuống cuồng chạy đến gặp hắn, khiến trong lòng Yến Khánh dấy lên vài phần bất an.
Lão Vô Cốt đảo mắt nhìn khắp đại điện, hạ giọng nói: “Không tiện nói.”
Chuyện liên quan đến truyền thừa của Ma Đế, người biết càng ít càng tốt, tốt nhất chỉ có hắn và Yến Khánh, đợi Yến Khánh lấy được truyền thừa, quay về La Hầu cung, lại bế tử quan mấy năm, ma công đại thành mới có thể yên tâm.
Yến Khánh hiểu ý, phất tay cho lui hết hạ nhân trong điện, rồi lại bày kết giới, đề phòng bị nghe lén.
“Thính Tuyết lâu? Hay là triều đình?” Yến Khánh không kìm được kích động, suýt nữa đứng bật dậy khỏi vương tọa.
Hắn theo bản năng cho rằng lão Vô Cốt nghe được tin gió, có người muốn ra tay với La Hầu cung.
Mà ở Bắc Vực, kẻ vừa có khả năng vừa có thực lực nuốt trọn La Hầu cung, chỉ có Thính Tuyết lâu và triều đình.
“Ha ha!” Không ngờ lão Vô Cốt chẳng những không sợ mà còn bật cười, trịnh trọng lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài, lớn tiếng nói: “Chưởng môn, vận may của chúng ta tới rồi!”
Yến Khánh nhìn thấy tấm lệnh bài, phản ứng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không phải lệnh truy nã.
“Vận may tới?” Yến Khánh đưa tay, lệnh bài từ tay lão Vô Cốt bay đến trước mặt hắn.
Hắn vận linh lực dò xét, lập tức phát hiện bên trên có cấm chế.
Cái gì đây?
Hắn liếc mắt nhìn lão Vô Cốt, ra hiệu hỏi.
“Đây là ta phát hiện tối qua…” Lão Vô Cốt đem quá trình nhặt được lệnh bài, cùng suy đoán của mình, kể lại rành rọt.
“Truyền thừa Ma Đế!” Yến Khánh kích động, đập mạnh lên tay vịn vương tọa, mũi nhọn đâm vào tay, đau đến nỗi hắn hít sâu một hơi.
Cơn đau khiến Yến Khánh tỉnh táo lại.
“Thật chứ?”
“Ngàn thật vạn thật.”
Cấm chế cấp Tàng Huyền đối với Yến Khánh chẳng đáng là gì, hắn vận lực nhẹ nhàng đã phá giải được.
Hắn chỉ còn cách cảnh giới Thiên Nhân một bước nhỏ, tương đương với lúc Phí Trường Tại chưa chuyển tu Thái Âm Bảo Điển.
Quả nhiên đúng như dự đoán, sau khi phá cấm chế, trên lệnh bài hiện ra một tọa độ.
Yến Khánh mừng rỡ, trên mặt nở nụ cười không thể xóa nhòa: “Phí Trường Tại, Phí Trường Tại, ngươi cùng ta đối đầu cả đời, không ngờ cuối cùng lợi ích lại rơi vào tay ta!”
Nửa bước Thiên Nhân thì sao? Ai bảo cười đến cuối cùng không phải anh hùng?
Yến Khánh khác với lão Vô Cốt.
Lão Vô Cốt đã nguội lạnh chí khí, cam chịu số phận, còn hắn vẫn ôm mộng bước vào cảnh giới Thiên Nhân.
Chỉ cần nhìn chiếc vương tọa dữ tợn kia là biết, Yến Khánh tuyệt đối không phải kẻ cam chịu tầm thường.
Mặt sau vương tọa chi chít những mũi nhọn, góc sắc, móc câu, ngay cả mặt ghế cũng toàn những cục sắt méo mó gồ ghề, ngồi lên chẳng những không thoải mái, mà còn như t·ra t·ấn.
Yến Khánh không phải có sở thích kỳ quái, hắn cố ý làm vương tọa thành như vậy để cảnh tỉnh bản thân, kẻ ở trên cao không được an phận thủ thường.
Nguyên liệu làm vương tọa đều do chính tay Yến Khánh thu thập, mấy chục năm qua, mỗi khi hắn g·iết một kẻ địch, đều giữ lại binh khí của đối phương, đến khi lên làm chưởng môn La Hầu cung, mới dốc sức đem số binh khí thu thập được nung chảy đúc thành chiếc vương tọa dữ tợn này.
Hắn đặt cho nó một cái tên oai phong: Thiết Vương Tọa.
Tượng trưng cho quá khứ lạnh lẽo sắt đá của Yến Khánh.
“Ân tình này, ta ghi nhớ.” Yến Khánh hứa với lão Vô Cốt, “Bất kể ta có chứng đạo Thiên Nhân hay không, từ nay về sau, ngươi chính là người thứ hai của La Hầu cung.”
“Ngươi cứ đến bảo khố của môn phái, thích gì thì lấy.”
Giang hồ đều nói lão Vô Cốt nhu nhược, không làm nên chuyện lớn, nhưng trong mắt Yến Khánh, càng nhìn càng thuận mắt.
Sau lưng mỗi kẻ thành công, đều cần một lão già tận tâm tận lực như vậy.
“Được rồi!” Lão Vô Cốt mừng rỡ, “Vậy ta xin chúc chưởng môn sớm ngày đột phá!”
“Ha ha!”
“Ha ha!”
Trong đại điện, tiếng cười của hai người vang vọng không dứt.
…
Một nơi nào đó ở Bắc Vực.
Trong con hẻm nhỏ hẻo lánh, Thanh Hoè mặc áo xám, cúi đầu, dựa vào tường đứng lặng.
Sương đọng trên mái hiên nhỏ giọt, rơi xuống đầu nàng, men theo má chảy vào cổ, nàng cũng chẳng buồn đưa tay lau.
“Cấm chế trên lệnh bài đã bị động.”
Trong đầu nàng, giọng nữ lười biếng lại vang lên.
“Yến Khánh đã mắc câu.”
Không sai, ván cờ này ngay từ đầu đã nhắm vào Yến Khánh, hay nói đúng hơn là La Hầu cung.
Theo ký ức của Phí Trường Tại, La Hầu cung cứ cách một thời gian sẽ phái người đến một nơi nhất định hái dược thảo.
Gần đó có yêu thú qua lại, để tránh t·hương v·ong không cần thiết, La Hầu cu·ng t·hường cử cao thủ cảnh giới Tàng Huyền đi, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mà cấm chế trên lệnh bài cũng là cấp Tàng Huyền.
Vừa khéo.
Thái Âm Ma Đế không lo người của La Hầu cung nhặt được lệnh bài rồi giấu đi.
Ai mở được bí cảnh truyền thừa cũng không quan trọng.
Chỉ cần có người là được.
Mục đích của nàng là để Thái Âm Bảo Điển một lần nữa xuất hiện trước mắt thiên hạ, dời sự chú ý khỏi Thanh Hoè.
Nội dung Bảo Điển, nàng đã sửa một chút xíu.
Bí cảnh cũng vậy, khi mở ra sẽ cực kỳ rầm rộ, nổi bật một chữ “hoa lệ”.
Muốn cầm Bảo Điển rồi chạy? Không dễ vậy đâu.
“Tính toán hay lắm.” Thanh Hoè im lặng hồi lâu, mới mở miệng.
“Đây chỉ mới là bắt đầu.” Thái Âm Ma Đế cười khẽ, “Ta sẽ giúp ngươi trở thành tân Ma Đế.”
“Những gì ta hứa, nhất định sẽ làm được.”
“Bước tiếp theo thì sao?” Thanh Hoè hỏi.
Thời gian qua, nàng đã hoàn toàn tin tưởng vị Ma Đế này, thậm chí còn hiếm hoi cảm nhận được từ nàng ta một thứ tình cảm giống như “thân tình”.
Vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Cảm xúc này khiến Thanh Hoè có chút không quen, nhưng lại không nỡ đẩy ra.
Lúc làm việc, lúc lên đường, lúc dãi nắng dầm mưa, có người bầu bạn, dù có phải ngủ đầu đường xó chợ, gió đêm cũng bớt lạnh hơn nhiều.
“Ta dùng Bảo Điển để dẫn dụ thiên hạ, còn ngươi nhân cơ hội này, đến một bí tàng khác ta để lại khi còn sống, nơi đó có bảo vật.” Giọng Thái Âm Ma Đế vẫn nhẹ nhàng, lười biếng như cũ.
“Đan dược? Hay công pháp?” Thanh Hoè kéo mũ trùm lên, bước ra khỏi con hẻm.
“Còn nhiều hơn ngươi tưởng.”
Ngàn năm trước, Thái Âm Ma Đế tu thành vô song, lúc nhàm chán vô tình tính ra được cơ duyên hậu thế, bèn nghiên cứu ra một loại bí pháp bảo tồn thần hồn bất diệt.
Cái giá phải trả cho bí pháp này rất lớn.
Lớn đến mức đời trước của Thái Âm Ma Đế từ đó không còn xuất hiện nữa.
Có được ắt có mất, đó là thiên đạo.
Đã dám đặt cược tất cả vào cơ duyên đời sau, nàng sao có thể không chuẩn bị thêm vài đường lui?
Nơi Phí Trường Tại lấy được Thái Âm Bảo Điển, pháp bảo, đan dược, thuật pháp, thiên tài địa bảo, chẳng có gì cả, nghèo đến mức mất mặt.
Bởi vì theo kế hoạch ban đầu của Thái Âm Ma Đế, những thứ tốt đẹp đó đều để dành cho chính nàng, còn người thừa kế Bảo Điển?
Chỉ là công cụ phục sinh mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương