Chương 48: Mỗi người một số mệnh

Trước khi c·hết, cô gái trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm còn cắm trên ngực, dường như không thể tin nổi tất cả những gì vừa xảy ra.

“Tại sao…” Nàng giãy giụa, khó nhọc hỏi.

“Ngươi bắt chước cũng khá giống.” Phương Nhàn vẫn nhắm mắt, “Chỉ tiếc là có một sơ hở.”

“Nàng ấy sẽ không gọi ta là sư huynh.”

“Nàng ấy chỉ gọi ta là chưởng quầy.”

“Thì ra… là vậy…” Giọng cô gái dần yếu đi, sức lực cạn kiệt, quỳ sụp xuống đất.

Nàng vạn lần không ngờ, chỉ vì một cách xưng hô nhỏ nhặt mà bị nhìn thấu ảo cảnh.

Thật nực cười.

Chưởng quầy, nghe sao mà ngốc nghếch.

Cảm nhận được hơi thở cô gái tiêu tán, Phương Nhàn chậm rãi mở mắt.

Nhìn gương mặt Hạ Diệp, dù biết chỉ là giả, hắn vẫn không nỡ ra tay.

Ban đầu hắn định chờ đối phương không nhịn được mà lộ nguyên hình, nên mới nhường nhịn mãi.

Tiếc là kẻ này quá kiên nhẫn, tiếp tục dây dưa không biết đến bao giờ.

Trong phòng, ba người còn lại vẫn đang ngủ say.

Minh Chính Khanh ngồi đối diện hắn, đầu tựa vào tường, chén trà trên bàn đầy ắp, đã nguội lạnh từ lâu.

Phan Vũ Đình co ro trong góc, thân hình mũm mĩm nhìn xa chẳng khác gì một cục thịt tròn.

Hạ Diệp ôm gối, không biết mơ thấy gì mà khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Phương Nhàn không đánh thức bọn họ, chỉ vung tay hắt chén trà nguội ra ngoài cửa sổ, rồi pha một ấm mới.

Ngoài cửa, tiếng mưa đã dứt.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ.

Trong ảo cảnh, nơi Phương Nhàn g·iết Hạ Diệp, nằm đó là một con thủy quỷ xấu xí.

Thật ra gọi là thủy quỷ cũng hơi oan, thêm vài năm nữa, nó sẽ tu thành Hà thần của khúc sông này.

Đến lúc đó, muốn g·iết nó sẽ rất khó.

Hà thần dung hợp với sông nước, trừ phi cả dòng sông biến mất, bằng không Hà thần bất diệt.

Dĩ nhiên, khi đã thành Hà thần, được trời đất thừa nhận, nó cũng không còn hại người nữa, thậm chí còn được dân chúng thờ phụng.

Ác quỷ hại người, công đức viên mãn.

Chuyện như vậy không hiếm, thiên đạo vốn là thế, Phương Nhàn không quản nổi, cũng chẳng quản xuể.

Sức người có hạn.

Nhưng nếu gặp đúng lúc, hắn cũng không ngại trừ hại cho dân.

Phương Nhàn nhớ đến chuyện Phan Vũ Đình kể về người giấy.

Miêu Anh là một cô gái tốt, tuổi còn nhỏ mà c·hết oan, vậy mà không oán hận.

Phan Vũ Đình sống thêm được mấy ngày, đều nhờ Miêu Anh, cho nên chuyện cưới hỏi với người giấy, nửa đêm gõ cửa, đều không phải ảo cảnh, nàng thật sự từng đến.

Miêu Anh c·hết đ·uối trong sông ba năm trước, có thể do thủy quỷ hại, cũng có thể chỉ là t·ai n·ạn, dù thế nào, sau khi c·hết, thủy quỷ đều có thể sai khiến nàng.

Rằm tháng Bảy, Quỷ Môn mở, thủy quỷ nhân cơ hội tìm hồn n·gười c·hết, chẳng phải chuyện khó.

Gần đây thôn Phan gia mới xảy ra chuyện này, một phần vì thủy quỷ nóng lòng, một phần cũng do dịp Trung Nguyên.

Phương Nhàn búng ra một luồng linh lực, rơi lên xác thủy quỷ, chốc lát hóa thành ngọn lửa, bùng lên bao trùm thân thể xấu xí kia.

Trong tiếng cháy rực rỡ, thủy quỷ hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian, không còn dấu vết.

Giá mà Miêu Anh còn tồn tại thì tốt, thủy quỷ c·hết rồi, vị trí Hà thần bỏ trống, e rằng chẳng bao lâu sẽ lại có thủy quỷ mới hại người.

Cô gái ấy lương thiện, để nàng bảo hộ nơi này, hắn cũng yên tâm.

Nghĩ vậy, ngoài cửa lại vang lên tiếng cào quen thuộc.

Phương Nhàn hơi ngạc nhiên, nhưng không sợ, đứng dậy mở cửa.

Có gì đáng sợ đâu, quỷ suy cho cùng cũng chỉ là n·gười đ·ã k·huất.

Giống như mấy trăm năm trước, vị họa sư cung đình lạc vào Quỷ quốc nơi Âm phủ, mười vị Diêm Vương mời ông vào, rồi lại thả ông ra.

Kết nối âm dương, vẽ ra Địa ngục biến tướng đồ, từ đó những người còn vương vấn nhân gian cũng có cơ hội trở lại, nhìn con cháu đời sau.

Họa sư cung đình vốn số tận vào rằm tháng Bảy, để trả công, mười vị Diêm Vương cho ông thêm mấy năm dương thọ.

Ngoài cửa, người giấy che ô giấy.

“Ngươi chưa c·hết?” Phương Nhàn hỏi.

Miêu Anh phá hỏng chuyện của thủy quỷ, vậy mà nó không g·iết nàng.

Người giấy nghiêng đầu.

“Ý ta không phải vậy.” Phương Nhàn biết mình lỡ lời, bèn ngượng ngùng giải thích, “Ý ta là, thủy quỷ không trả thù ngươi sao?”

Người giấy lắc đầu.

Vì lễ phép, Phương Nhàn không dùng thần thức dò xét, chỉ nghĩ chắc thủy quỷ chưa kịp ra tay.

“Vậy ngươi có muốn làm Hà thần ở đây không? Ta có cách giúp ngươi.” Phương Nhàn nghiêm túc hỏi.

Trong Thính Tuyết lâu có đủ loại sách, lúc rảnh rỗi trên núi, hắn hay lật xem, lâu dần cũng biết kha khá những bí thuật mà người ngoài coi là cấm kỵ.

Người giấy vẫn lắc đầu.

“Vậy thôi.” Phương Nhàn nghiêng người nhường cửa, chỉ vào Phan Vũ Đình đang nằm trong góc, hỏi, “Ngươi đến thăm hắn à?”

Người giấy cuối cùng cũng gật đầu.

Không làm thì thôi, dù hơi tiếc nhưng Phương Nhàn không ép người tốt.

Chính hắn còn chưa gánh nổi trọng trách truyền thừa sư môn, huống chi một cô gái c·hết oan?

Trong góc, Phan Vũ Đình vẫn ngủ say, đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn mấy ngày qua.

Ngoài cửa, người giấy lặng lẽ che ô, thân thể từ bàn chân bắt đầu tan thành từng mảnh nhỏ.

Lần này đi rồi, chính là đi đầu thai.

Là chuyện tốt.

Nàng vừa rồi lắc đầu, không phải vì thủy quỷ không trả thù, mà vì nàng sắp tiêu tán rồi.

“Ngươi còn điều gì muốn nói không?” Phương Nhàn thở dài, “Ta sẽ chuyển lời lại cho hắn.”

Người giấy hé miệng, nở nụ cười chua xót, vô số mảnh vụn bay ra từ khóe môi.

“Mỗi người một số mệnh.”

Phương Nhàn đọc được khẩu hình của nàng.

Phải, mỗi người một số mệnh.

Mệnh vốn chẳng phân phải trái.

Người sống cứ thế, kẻ c·hết cũng đã đi rồi.

Còn nói gì nữa đây.

Dưới ánh mắt Phương Nhàn, người giấy tan vào trời đất.

Trong căn phòng tĩnh lặng, Phương Nhàn lặng lẽ uống trà.

“Sư huynh?” Một lúc lâu sau, người đầu tiên tỉnh lại là Minh Chính Khanh.

Ngoài Phương Nhàn ra, hắn là người có tu vi cao nhất.

Thủy quỷ giăng ảo cảnh cho tất cả, nhưng chỉ ra tay với Phương Nhàn, còn những người khác chỉ đang mơ mộng.

“Đừng vừa tỉnh đã gọi ta như thế.” Phương Nhàn hừ mũi, “Nghe phát ghét.”

“Sư tỷ xinh đẹp thế này, mơ thấy người chẳng phải…” Minh Chính Khanh vừa mở miệng đã không nói lời hay, nhưng nhìn thấy nửa thanh Đường Tiền Yến sáng loáng trước mặt, lập tức ngậm miệng, cúi đầu ngoan ngoãn.

“Giải quyết xong rồi?” Minh Chính Khanh vội đổi chủ đề.

“Xong rồi.” Phương Nhàn đáp, “Là một con thủy quỷ sắp tu thành Hà thần, bị ta thiêu hủy rồi.”

Thủy quỷ không giống yêu vật, không có yêu đan, cũng chẳng có da lông gì đáng giá.

Minh Chính Khanh lúc này mới yên tâm.

“Sư huynh vẫn lợi hại như vậy.” Hắn khen một câu.

“Chẳng có gì ghê gớm, đổi lại là ngươi cũng làm được.” Phương Nhàn thản nhiên nói.

Không phải khách sáo, mà là thật lòng.

Minh Chính Khanh vốn có tiên thể, nhìn thấu tử tuyến vạn vật, mà tử tuyến của mỗi người mỗi khác, thủy quỷ trong ảo cảnh biến thành người quen, hắn chỉ cần liếc mắt là nhận ra.

Chẳng qua hắn ngủ lâu như vậy, là vì tin tưởng Phương Nhàn.

Trong lúc trò chuyện, Hạ Diệp ngáp một cái, mắt còn ngái ngủ.

Khóe miệng nàng còn dính chút nước miếng chưa lau sạch.

“Chưởng quầy…” Hạ Diệp mơ màng gọi.

“Tỉnh rồi à?” Phương Nhàn dịu giọng.

Vẫn là nghe gọi chưởng quầy thấy dễ chịu hơn.

“Giờ thì không thấy ghê nữa chứ?” Minh Chính Khanh thấy vậy, tặc lưỡi mấy tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện