Chương 28: Hương thảo

“Ca ca?” Khi Tào Tử Chân vừa định rời đi, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi gấp gáp: “Sao ca ca lại ở đây? Khuya thế này còn chưa chịu về nhà?”

Ca ca? Tào Tử Chân nhìn đông ngó tây, nơi này hẻo lánh, lại đang đêm khuya, thế nào cũng chẳng giống chỗ có người.

Mang theo vài phần nghi hoặc, hắn gãi đầu, quay lại.

Đập vào mắt là hai thiếu nữ trẻ tuổi, người đi đầu mặc áo bào trắng, dung mạo lạnh lùng thanh tú, phía sau là một cô gái váy đen, trông yếu ớt bệnh tật.

Tào Tử Chân lập tức tỉnh táo hẳn, chẳng lẽ mình gặp vận đào hoa rồi?

Nhìn kỹ lại, chẳng phải nữ tử áo trắng kia chính là tiên nữ mà vừa nãy hắn thoáng thấy sao?

Nàng còn liếc mắt nhìn ta! Giờ lại đuổi theo gọi ta là ca ca! Chẳng lẽ nàng thích ta?

Còn cô gái váy đen phía sau, chắc chỉ là nha hoàn tùy tùng thôi.

Từ xưa đến nay, chuyện thư sinh nghèo gặp tiểu thư nhà giàu, vừa gặp đã yêu, thề non hẹn biển, không biết đã khiến bao kẻ độc thân mơ mộng.

Trong khoảnh khắc ấy, Tào Tử Chân thậm chí còn nghĩ sẵn tên cho con mình rồi.

Cái gì? Ngươi nói Nhâm Cẩn? Nhâm Cẩn nào? Không quen biết!

“Ca ca, ban nãy ca nói ra chợ mua thức ăn, ta với Tam muội đợi ở nhà suốt hai canh giờ cũng không thấy ca về.” Nữ tử áo trắng ngửi thấy mùi rượu trên người Tào Tử Chân, trong giọng trách móc lại mang theo chút lo lắng: “Có phải lại đến Quý Hương viện uống hoa tửu rồi không? Đã bảo ca bớt lui tới mấy nơi đó, rớt bảng thì rớt, sau này thi lại là được.”

Tào Tử Chân ngây ra, nhất thời không biết nói gì.

Chưa nói hắn vốn không có nhà cửa cố định ở đây, nhà họ Tào cũng chỉ còn mỗi mình hắn, lấy đâu ra hai muội muội xinh đẹp thế này?

Cô nương, nàng nhận nhầm người rồi chăng? Tào Tử Chân vừa định mở miệng hỏi, lại vô tình chạm phải ánh mắt của nữ tử áo trắng, lập tức choáng váng, bước chân loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.

Nữ tử áo trắng kịp thời đưa tay đỡ lấy hắn, miệng lẩm bẩm: “Xem kìa, lại uống say rồi. Nếu không phải ta với Tam muội ra tìm, đêm nay chắc ca lại phải ngủ ngoài đường.”

Đợi đến khi cơn choáng váng tan đi, Tào Tử Chân nhìn nữ tử áo trắng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thân thiết lạ thường.

Đúng vậy, ta có hai muội muội.

Một người tên Phương Nhàn, một người tên Hạ Diệp, Hạ Diệp là người câm, không biết nói.

Ngươi hỏi vì sao ba huynh muội họ lại khác nhau? Tào Tử Chân day day huyệt thái dương, bản năng khiến hắn không muốn nghĩ sâu về chuyện này.

“Muội hiểu lầm rồi.” Tào Tử Chân lắc đầu, cố xua đi cảm giác khó chịu trong đầu: “Vị cô nương này gặp chút rắc rối, ta đã hứa giúp nàng giải quyết việc nhà, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Nói xong, hắn chỉ về phía cô gái áo xanh đứng bên cạnh.

Cô gái áo xanh từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng quan sát, nếu ba người này có chút gì bất thường, nàng sẽ lập tức bỏ cuộc, kiếm cớ chuồn đi, rồi về bàn bạc với đồng bọn tìm đường chạy trốn.

Là đệ tử Ma môn, chuyện bỏ trốn vốn là chuyện thường ngày, thu dọn đồ đạc, tính toán đường đi, liên hệ người tiếp ứng, cuối cùng tiêu hủy hang ổ, dấu vết, chứng cứ, tất cả đều có thể chuẩn bị xong trong đêm, quá quen thuộc rồi.

Nhưng nàng lại chẳng cảm nhận được chút linh lực dao động nào.

Nghĩ vậy, cô gái áo xanh liền đem câu chuyện bịa sẵn, vừa khóc vừa kể lại một lượt.

“Muội tử đừng khóc, chuyện này để bọn ta giúp muội giải quyết.” Phương Nhàn nghe xong, mắt đỏ hoe, mũi cay xè, đồng cảm vô cùng: “Muội dẫn bọn ta về nhà, cùng phụ thân muội nói chuyện cho rõ.”

Hạ Diệp đứng phía sau hắn, chớp chớp mắt, mấy sợi tóc con lay động theo gió.

Chưởng quầy trông có vẻ… rất hưởng thụ?

Nàng rất muốn mở miệng nói, nhưng chưởng quầy vừa dặn kỹ, tuyệt đối không được lên tiếng, kẻo lộ sơ hở.



Rẽ qua mấy con hẻm nhỏ, theo một lối mòn bí mật ra khỏi thành, đến một thôn trang nhỏ ở ngoại ô.

Gọi là thôn, thực ra mỗi nhà cách nhau rất xa.

Nhìn đám cỏ dại âm u rậm rạp, trong lòng Tào Tử Chân cứ thấy bất an, nhưng hai muội muội chẳng ai kêu sợ, hắn cũng ngại không dám đòi quay về.

“Đến rồi.” Cô gái áo xanh dẫn ba người vào một sân nhà nông dân, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa một căn phòng nhỏ.

Cuối cùng cũng đến nơi, Tào Tử Chân và cô gái áo xanh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Tào Tử Chân dọc đường cứ thấp thỏm, cảm giác đêm tối mịt mù thế này thật chẳng an toàn chút nào.

Cô gái áo xanh thì đề phòng hai muội muội đột nhiên xuất hiện kia, dù không cảm nhận được chút linh lực nào, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Huống hồ trong sân này còn giấu đầy đồng bọn của nàng, dù có chuyện gì bất trắc cũng kịp ứng phó.

“Các vị uống chút trà nhé? Phụ thân ta còn đang nghỉ, ta đi gọi người.” Đợi ba người ngồi xuống, cô gái áo xanh bày ra vài đĩa điểm tâm, rót trà, rồi lui ra ngoài.

Ánh nến lay động, khói hương lượn lờ quanh lư hương.



Phương Nhàn nâng chén, nhấp một ngụm trà, lại khẽ ngửi.

Trà chỉ là loại bình thường, ngoài quán trà cũng chỉ bán được một văn tiền.

Hương thì là mê hương, mùi rất nhạt, gần như không thể phát hiện, người thường chỉ cần ở đây nửa tuần trà là sẽ b·ất t·ỉnh, tu sĩ luyện khí cảnh, thậm chí thần khiếu cảnh, nếu không đề phòng, hít phải quá nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhẹ thì tay chân bủn rủn, nặng thì đầu óc mơ hồ.

Thứ này giá rẻ, dễ kiếm, lại đa dụng, cần thiết còn có thể dùng để giảm đau, là một trong những món đồ mà đệ tử Ma môn khi hành tẩu giang hồ yêu thích nhất.

Quả nhiên, hắn đoán không sai, cô gái áo xanh chính là kẻ đứng sau loạt vụ m·ất t·ích gần đây, hơn nữa còn có không ít đồng bọn.

Nửa đêm nửa hôm, một tu sĩ thần khiếu cảnh đỉnh phong dẫn người về nhà, chắc chắn không phải để tâm sự chuyện phong nguyệt.

Thần thức hắn lặng lẽ tỏa ra, bao phủ toàn bộ sân viện.

Chính sảnh, hai gian đông tây, các góc sân, cộng lại có khoảng tám tên ma tu thần khiếu cảnh.

Tào Tử Chân đã bị mê hương làm cho b·ất t·ỉnh, gục đầu xuống bàn, trong chén còn nửa trà nóng.

Phương Nhàn khẽ động ý niệm, đỡ Tào Tử Chân ngồi thẳng, làm ra dáng vẻ đang cúi đầu trầm ngâm.

Hạ Diệp thì vô tư, vừa ăn điểm tâm vừa vui vẻ, nhìn bộ dạng nàng, chẳng biết có hiểu tình cảnh hiện tại hay không.

Bên ngoài, cô gái áo xanh đứng cách xa, dán mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng.

Nàng bắt đầu sốt ruột.

Sắp hết một nén nhang rồi, sao trong đó còn chưa ai ngất?

Mê hương mới thay, chẳng lẽ có kẻ dám bán hàng giả cho nàng?

Nhưng bán mê hương giả thì lời được mấy đồng? Đám nghèo kiết xác ở Thính Tuyết lâu còn chẳng thèm để mắt!

Cô gái áo xanh nghiến răng, lặng lẽ lui ra, đi tìm mấy đồng bọn trong chính sảnh.

Trong dân gian, khi kể về Ma môn, người ta thường nói bọn họ hung ác tàn bạo, ngày ngày ăn thịt trẻ con, lấy nội tạng người làm mồi nhắm.

Chỉ có người trong Ma môn mới biết, đó toàn là chuyện nhảm nhí.

Đúng là đa số ma tu đều dính máu tanh, nhưng đó là vì tu hành, còn bình thường, nhiều người cũng chẳng phải kẻ hiếu sát.

Họ biết nhìn người mà ra tay, nhất là loại ma tu chuyên bắt người như cô gái áo xanh, mê hoặc người thường rồi lặng lẽ đưa về tẩy não cho nhập môn, vừa nhanh gọn lại hiệu quả.

Người phàm có quan hệ, sau khi tẩy não có thể thành nội ứng, giúp Ma môn kiếm tiền; dân thường thì làm tạp dịch sai bảo.

Giết sạch không chừa ai? Thế thì Ma môn lấy gì mà sống?

Nếu bắt được trẻ con có tư chất tốt, còn phải thu nhận làm đệ tử nữa kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện