Diệp Vân cảm thấy, hành trình tiến vào Hoa Vận bí tàng, đến bây giờ mới chính thức bắt đầu có ý nghĩa. Lúc trước do thiên nan vạn hiểm, tuyệt đại bộ phận đệ tử đã vẫn lạc, mà những đệ tử sống sót thì hầu như cũng không chiếm được chỗ tốt nào.

Nhưng mà, từ sau khi phá được trận pháp tầng một, liền đã thu được lợi ích tại đây. Vốn ở trên ngọn núi kỳ lạ kia, hắn đã đạt được năng lượng lôi điện, khiến cho Lôi Điện Vân Quang Kiếm chính thức được thể hiện ra uy lực của nó, uy lực quả là tuyệt luân. Sau đó, Tô Linh lại nhặt được một quả trứng màu lam có linh trí, trong đó có lẽ đang ấp một đầu linh thú.

Tiếp theo, tại tòa tế đàn này, Diệp Vân lại thu được năng lượng của lôi điện, thân thể được lôi điện rèn luyện qua, chỉ cần tâm niệm vừa động là quanh mình liền có lôi vân lập lòe.

Mà khi ngọn núi sụp đổ, rồi tiến vào sa mạc cát vàng này, dưới sự hỗ trợ của Đỗ Kiếm Ngân, Diệp Vân hắn lại lấy được Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn, mà trong miệng của Tô Linh chính là một kiện linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo.

Món bảo vật này khiến cho Diệp Vân lại tiến vào cảnh giới kỳ diệu kia, thấy rõ được diện mạo của đôi thanh niên kia, hơn nữa còn biết được đạo quang ảnh đen trắng kia có một cái tên vô cùng bá đạo, Tiên Ma Chi Tâm.

Giờ này, Diệp Vân lại đánh rơi một vầng mặt trời nữa, hóa thành một kiện băng hoàn, tản ra hàn ý lạnh đến thấu xương. Mặc dù đã được Tiên Ma Chi Tâm và lôi điện cải tạo thân thể, thế nhưng cũng không thể ngăn cản được cảm giác lạnh lẽo đó, nếu như không phải nhờ Tiên Ma Chi Tâm hấp thu cả hai luồng năng lượng băng hỏa thì chỉ sợ Diệp Vân giờ này đã đi đời nhà ma rồi.

Diệp Vân lấy băng hoàn ra, cầm trong tay rồi chậm rãi rót linh lực vào. Khiến cho hắn mừng rỡ chính là, nguyên tố băng hàn trong băng hoàn cũng không bị hấp thu sạch sẽ, chẳng qua chỉ bị mất một bộ phận mà thôi. Vì vậy, khi lực lực của Diệp Vân tiến vào thì vẫn có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác lạnh lẽo đến tận cùng. Nếu như trong linh lực của hắn không có năng lượng băng hàn thì chỉ sợ không thể nào tiếp nhận nổi.

Linh lực chậm rãi rót vào, vô cùng thuận lợi tạo thành ấn ký, được băng hoàn hấp thu, lập tức cũng giống như Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn, tin tức của băng hoàn liền truyền vào trong đầu của Diệp Vân.

Băng Phách Tỏa Hồn Hoàn!

Hoàn này chính là dùng tinh túy của băng tinh vạn năm và các tài liệu trân quý khác mà luyện thành. Băng phách thả ra thì có khiến cho linh hồn đông cứng lại, không thể nào điểu khiển được nữa.

Liệt Diễm Bạo Vân, Băng Phách Tỏa Hồn!

Thuộc tính của hai kiện linh khí này hoàn toàn bất đồng, thế nhưng lại gắn kết một cách hoàn hảo với nhau, một công một thủ, quả thực là khó có thể tin.

Diệp Vân vô cùng mừng rỡ, lúc này, tiến vào Hoa Vận bí tàng, hắn đúng là đã nhận được vô số lợi ích. Tuy rằng cảnh giới chưa đạt đến Luyện Thể tầng bảy Ngộ Khí Cảnh, thế nhưng hắn có thể cảm nhận thấy được năng lượng lôi điện, hỏa diễm và băng hàn, dưới sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm, đã hoàn mỹ dung hợp lại với nhau.

Với thực lực hiện giờ thì hắn tin tưởng rằng, dưới Luyện Khí Cảnh đã không còn đối thủ, cho dù là võ giả Ngộ Khí Cảnh đỉnh phong thì cũng không thể nào chống lại được Lôi Điện Vân Quang Kiếm và hai kiện linh khí trung phẩm của hắn.

Từ trước đến nay, Diệp Vân hắn chưa từng có khát vọng mãnh liệt như bây giờ, đó là nhanh chóng trùng kích Luyện Khí Cảnh. Bởi vì, chỉ khi nào tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh thì mới có thể phát huy được hết uy lực của tiên kỹ cửu phẩm và linh khí trung phẩm.

“Diệp Vân, lần này ngươi lại chiếm được đại tiện nghi rồi.” Tô Linh thấy Diệp Vân mở mắt ra thì vô cùng vui mừng.

“Đa tạ ngươi.” Diệp Vân thu lại nét cười, nhìn nàng vô cùng nghiêm túc rồi nói: “Không có sự giúp đỡ của ngươi thì đừng nói đến việc này, ngay cả việc sống sót được hay không còn chưa biết được nữa là.”

Khuôn mặt Tô Linh không khỏi đỏ lên, sau đó mấy ngón tay nhỏ đan vào nhau, sẵng giọng: “Lúc trước ngươi nói chuyện đều không có lễ phép gì hết, giờ lại biết nịnh nọt rồi sao?”

Diệp Vân có chút buồn cười, trong nội tâm cảm động nhưng cũng không cười nổi. Nếu như việc thăm dò Hoa Vận bí tàng kết thúc ở đây thì trong hàng ngũ đệ tử, hắn chắc chắn là người có thu hoạch lớn nhất.

Linh khí trung phẩm vốn vô cùng trân quý, huống chi còn là linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo. Hơn nữa, Diệp Vân hắn cũng không biết việc Tiên Ma Chi Tâm giúp hắn dung hợp năng lượng của lôi điện, hỏa diễm, băng hàn. Điều này khiến cho việc tu luyện sau này của hắn có lợi ích cực lớn, thậm chí so với linh khí trung phẩm thì còn quý giá hơn nhiều.

“Hai vầng mặt trời trên bãi sa mạc này đã bị ta phá hỏng, chắc hẳn sơ hở của trận pháp sẽ càng ngày càng lớn, có lẽ sắp đi ra được rồi a.” Diệp Vân nhìn bốn phía, không còn mặt trời thiêu đốt, mảnh sa mạc lúc này trở nên âm trầm, mờ ảo, cuồng phong càn quét khắp nơi.

Tô Linh gật đầu, nói: “Đúng vậy, mảnh không gian này sắp tan vỡ, mà cấm chế của trận pháp cũng đã bị phá, không còn lực sát thương nữa, nên chúng ta chỉ cần chờ đợi mà thôi.”

Trong lòng Tô Linh cũng vô cùng cảm khái. Nàng cũng không ngờ, khi gặp lại Diệp Vân lại có những biến hóa nhiều như vậy. Lúc mới quen, hắn ta vẩn chỉ là một tên đệ tử tạp dịch bị ức hiếp. Vậy mà chỉ qua mấy tháng mà hắn đã là đệ tử ngoại môn, rồi vượt qua khảo hạch, trở thành một trong những đệ tử ngoại môn tinh nhuệ để thăm dò Hoa Vận bí tàng, đúng là khó có thể tin, nhưng mà những điều tiếp đó lại càng khiến cho nàng ngạc nhiên hơn.

Tên thiếu niên chỉ hơn nàng vài tuổi trước mắt này, dưới một loạt kỳ ngộ của Hoa Vận bí tàng, đạt được một loạt lợi ích, mà tu vi gần như cũng sắp đột phá lên Ngộ Khí Cảnh, chiếm được hai kiện linh khí trung phẩm, giờ này vô cùng hăng hái, khí vũ hiên ngang, mơ hồ tỏa ra một loại khí chất khó nói nên lời.

“Chỉ cần có thể ra ngoài thì có lẽ rất nhanh, hắn sẽ trở thành đệ tử nội môn, thậm chí chỉ cần vài năm là được tiến vào Tinh Nhuệ đường a.” Tô Linh nhìn bóng lưng của Diệp Vân, trong nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Bầu trời càng âm u, cuồng phong càng ngày càng mạnh, che khuất cả bầu trời, gần như khiến cho người ta không thể nhìn thấy gì nữa.

Diệp Vân nhíu mày, quay người về phía Tô Linh, ôm nàng vào ngực, để cho cát vàng đầy trời đập vào lưng.

“Diệp Vân…” Tô Linh thật không ngờ Diệp Vân lại làm như vậy, nhất thời trong lòng vô cùng cảm động.

“Nói chuyện bây giờ thì cát sẽ bay vào miệng đó.” Diệp Vân nhìn nàng một cái, ôn nhu nói.

Tô Linh sững sờ, nhẹ gật đầu rồi cúi xuống. Cho dù cuồng phong gào thét thì nàng vẫn có thể nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Diệp Vân truyền đến.

Hai người cứ đứng như vậy dưới màn cát, không có bất cứ lời nói nào, chỉ lẳng lặng mà đứng.

Cuồng phong rút cuộc cũng dần dừng lại, cát vàng mãn thiên phi vũ rốt cuộc cũng rơi xuống, mà trên bầu trời âm u lúc này bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng.

Vòm trời như bị một lưỡi dao cực lớn rạch ra, ánh sáng chiếu, xuyên qua những vách tường thủy tinh, chiếu rọi toàn bộ thế giới cát vàng.

Tô Linh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi thì khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười.

“Chúng ta có thể đi ra rồi!” Diệp Vân mở mắt, trong mắt bỗng nhiên bắn ra một tia sáng so với ánh sáng chiếu rọi xuống còn sáng hơn vài phần.

Tô Linh gật đầu, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên, lầm bầm một tiếng.

“Ngươi nói gì?” Diệp Vân tò mò hỏi.

“Không có gì!” Tô Linh lắc đầu, vẻ đỏ ửng trên mặt lúc này cũng đã giảm đi đôi chút.

“Đợi cho nơi này hoàn toàn mở ra thì chúng ta liền đi ra ngoài, tốt nhất là rời khỏi ngôi mộ này.” Nội tâm Diệp Vân cuối cùng cũng thả lỏng, cũng không có ý định tiếp tục thăm dò tiếp nữa. Tu tiên giới có một câu, quá mức tham lam thì co đường tu tiên của ngươi sẽ biến thành bụi gai mà thôi.

Tô Linh gật đầu, đột nhiên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ: “Cấm chế tầng một đã bị phá thì bọn hắn có thể tiến vào được rồi.”

Diệp Vân khẽ giật mình, vui vẻ nói: “Có thể đi vào thì chứng minh rằng chúng ta có thể đi ra rồi!”

Mấy hơi thở sau, vòm trời phát ra một tiếng vỡ nhỏ giòn vang, sau đó lập tức bạo liệt. Mảnh vỡ tinh bích bay múa trong không trung, được ánh sáng chiếu rọi, lấp lánh chiếu rọi khắp nơi.

Bên ngoài vòm trời mơ hồ truyền đến tiếng người, đồng dạng cũng đang vô cùng mừng rỡ khi phá vỡ được vòm trời, mấy thân ảnh liền xuát hiện trong đó.

“Là La sư huynh của Tuyệt Kiếm Phong.” Thị lực của Tô Linh vô cùng tốt, liền nhìn rõ bóng người xuất hiện chỗ vòm trời bị phá vỡ.

Tô Linh vô cùng vui mừng, muốn há miệng gọi lớn. Nhưng chưa đợi cho nàng kịp la lên thì liền bị Diệp Vân che miệng lại.

“Không nên lên tiếng, ta thấy dường như có điều gì đó không đúng.” Diệp Vân nhíu mày, thấp giọng nói.

Tô Linh đẩy bàn tay của hắn ra, trừng mắt một cái rồi nói: “Có gì không đúng chứ? La sư huynh bọn hắn đã vào được thì chứng tỏ cấm chế tầng một đã bị phá hết, chúng ta liền có thể ra ngoài rồi.”

“Không biết, ta cứ có cảm giác là có chỗ không đúng, tựa hồ như có nguy hiểm lớn hơn nữa sẽ xuất hiện. Ngươi xem, bọn hắn tiến vào đây vô cùng cẩn thận, linh khí cũng đã mang ra.” Diệp Vân kéo Tô Linh ra sau một đống cát, cúi người nói.

Tô Linh mặt trắng bệch, nói: “Bọn hắn chưa từng tiến vào đây, tự nhiên không biết trong này có nguy hiểm như thế nào, tất nhiên sẽ phải cẩn thận rồi.”

Diệp Vân gật đầu. Điều Tô Linh nói, hắn hoàn toàn đồng ý. Nhưng mà không biết nguyên nhân gì mà hắn cảm thấy vô cùng hãi hùng, hơn nữa Tiên Ma Chi Tâm chưa bao giờ chủ động xuất hiện, vậy mà giờ khắc này lại hiện ra giữa huyệt Thiên Trung, xoay tròn nhanh chóng.

“Chờ một chút, nếu có nguy hiểm gì thì bọn hắn với tu vi cao hơn nhiều chúng ta, cứ để bọn họ đi giải quyết. Dù sao bị vây ở đây lâu như vậy rồi thì ở thêm một chút cũng không sao.” Diệp Vân kéo Tô Linh bên cạnh, cánh tay phải liền ôm lấy bờ vai nàng.

Thân thể Tô Linh khẽ run lên, nhưng cũng không nói thêm điều gì nữa.

Bên trong tia sáng, ba người từ chỗ vỡ tan của vòm trời tiến đến, vô cùng cẩn thận, mỗi bước đều thăm dò kỹ lưỡng, sau đó mới chậm rãi tiến lên.

Ngay khi ba người La sư huynh tiến vào vùng không gian này được nửa nén hương thì bỗng nhiên phía trước của bọn hắn, một cồn cát liền nổi lên, hóa thành một tên cự nhân cao đến mấy trượng, chặn trước bọn hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện