Kim Hình lấy được Ngưng Khí Đan thì vô cùng vui mừng, tự mình đi qua một bên. Hắn không ngừng nhìn viên Ngưng Khí Đan trong tay mình, ngay cả Trần Uẩn vẫn đứng về phía hắn cũng mặc kệ.

Đám người Trần Uẩn hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không có biện pháp gì.

“Nếu như hắn đã không muốn nữa thì đám Lam Băng Thảo này, mọi người cùng phân chia đi.” Trần Uẩn thấy việc chiếm đoạt đã không thể thành nữa, liền đề nghị việc phân chia Lam Băng Thảo.

“Ta và Diệp Vân cũng không cần, các ngươi cứ tự tiện.” Tô Linh lắc đầu, dường như vô cùng chướng mắt đối với đám Lam Băng Thảo trước mặt này.

Diệp Vân cắn răng, hắn mơ hồ cảm thấy dường như Tô Linh đã đảm bảo cho hắn một viên Ngưng Khí Đan, nhưng loại biểu hiện của Tô Linh này, đúng là không để ý những lời hắn vừa nói, huống chi có tên tu sĩ nào lại mình có quá nhiều linh thạch?

Chỉ cần có thể sống sót ra khỏi đây, đám Lam Băng Thảo này có thể đổi được một lượng lớn linh thạch rồi.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, nghĩ đến một viên Ngưng Khí Đan còn có giá trị hơn so với đám Lam Băng Thảo này, Diệp Vân chung quy cũng không nói một tiếng nào, chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng.

Trần Uẩn thấy Diệp Vân không phản đối, liền quay sang đám người Đoàn Thần Phong ra dấu, bắt đầu hái Lam Băng Thảo.

“Ngươi nghĩ ta quá tùy hứng, không hề nghe những lời ngươi vừa nói?”

Đúng lúc này, thanh âm của Tô Linh lại khẽ vang lên bên tai Diệp Vân.

Diệp Vân lần này sửng sốt.

Quay đầu lại thì trong nháy mắt, hắn thấy Tô Linh đang nhìn mình thè lưỡi, nở nụ cười đắc ý.

Tiếp đó, nàng ta không dừng lại chút nào, giật giật góc áo Diệp Vân, sau đó bước nhanh xuyên qua một bãi cỏ, tiếp đó thì ngừng lại trước một cây hoa nhỏ màu vàng đã có chút khô héo.

Tô Linh sờ vào chiếc nhẫn bên tay trái, liền lấy ra một cây kéo màu vàng vô cùng tinh xảo, thuần thục cắt đóa hoa màu vàng kia xuống, sau đó nhét vào tay của Diệp Vân.

“Cầm lấy.” Tô Linh chớp chớp mắt với hắn, nhẹ giọng nói.

“Đây là gì?” Diệp Vân bất động thanh sắc thu hồi cánh hoa, trong mắt hiện lên dị quang. Hắn dĩ nhiên là hiểu ra, đóa hoa nhỏ màu vàng này chắc hẳn là có giá trị hơn nhiều so với Lam Băng Thảo.

“Chờ ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tô Linh làm mặt quỷ đối với hắn, sau đó lại lôi hắn tiến về phía trước.

Chẳng qua là vừa mới đi được mười trượng, phía sau một cây đại thụ, xuất hiện trong tầm mắt hai người là một đám linh chi có màu sắc đỏ thẫm.

“Quả nhiên là ở đây!” Tô Linh mừng rỡ, vô tay nhảy dựng lên.

Diệp Vân nhìn một mảnh có chừng mấy trăm cây linh chi đỏ thẫm này, cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn từ trước tới nay cũng chưa từng thấy qua loại thực vật này, cũng chưa từng đọc được ở đâu cả.

“Đây là cái gì?”

“Huyết Linh Cô, dùng cho Luyện Khí Cảnh.”

Tô Linh quay đầu, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, bàn tay nhỏ bé liền xuất hiện một đồ vật như một cái thìa, lóe ra bạch quang nhàn nhạt, hiển nhiên cũng là một kiện linh khí.

Nàng xuất thủ rất nhanh, mỗi lần đào là có thể đào lên một gốc Huyết Linh Cô, để sang một bên.

“Ngươi cứ đứng đó làm gì? Thu những cây Huyết Linh Cô này lại đi.” Tô Linh thấy Diệp Vân vẫn cứ đứng bất động thì dùng cái muỗng nhỏ, giơ giơ lên trước mặt hắn.

Chân mày Diệp Vân cau lại, trầm giọng nói: “Ta thu lại?”

“Thế nào, ngươi nghĩ là cho ngươi toàn bộ? Tất nhiên là mỗi người một nửa, chẳng qua là ta đào ngươi thu, không phải là nhanh hơn sao? Cẩn thật những người kia kéo đến tranh đoạt.” Tô Linh nhìn hắn một cái, lập tức hiểu ra, sau đó lại nở nụ cười, nói tiếp, sau đó lại điên cuồng tiếp tục đào.

Diệp Vân cũng chỉ nhìn nàng một cái, sau đó cũng bắt đầu hành động, nhanh chóng thu lại nhưng cây Huyết Linh Cô mà Tô Linh vừa đào lên.

Chỉ trong chốc lát, mấy trăm cây Huyết Linh Cô đã bị đào sạch sẽ.

Tô Linh cười híp mắt đứng dậy, sau đó cất kỹ cái thìa trong tay lại.

“Huyết Linh Cô này có tác dụng như thế nào? Ta vừa rồi đếm qua, có chừng 270 cây, có thể đổi được bao nhiêu linh thạch?” Diệp Vân nhìn về phía đám người Trần Uẩn, phát giác đám người Trần Uẩn, dọc theo sự phân bố của Lam Băng Thảo mà đã tiến vào một khu hơi trũng, cũng thấy bọn họ đang chú ý thu thập Lam Băng Thảo mà thôi, lại thêm chỗ này có đại thụ che kín, cho nên cũng không có người nào chú ý đến hành động của hắn và Tô Linh.

“Ngươi đã nghe đến Uẩn Khí Đan chưa? Chính là đan dược hồi phục linh khí một cách nhanh chóng của đệ tử Luyện Khí Cảnh, mà Huyết Linh Cô chính là tài liệu chủ yếu để luyện chế loại đan dược đó, ngươi nói có đáng tiền hay không?” Tô Linh cười hì hì, trả lời.

Diệp Vân nghe vậy thì kinh hãi, trái tim không tự chủ được mà nhảy lên kịch liệt.

Uẩn Khí Đan có thể nhanh chóng hồi phục được linh khí đã tiêu hao hết của đệ tử Luyện Khí Cảnh, đối với những đệ tử cấp thấp cũng là một loại vật khó cầu, chính là một món đồ bảo mệnh cho đệ tử Luyện Khí Cảnh, trong phường thị tất nhiên giá trị còn cao hơn so với Ngưng Khí Đan.

Nhiều Huyết Linh Cô như vậy, như vậy thì có thể đổi được bao nhiêu linh thạch đây?

Mà nơi này vẫn chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, cũng đã có nhiều linh dược kinh người như vậy. Như vậy, trong khu mộ địa này, đến cùng là có bao nhiêu đồ tốt nữa đây?

Giờ khắc này, Diệp Vân đã thật sự chấn kinh rồi.

“Diệp Vân ngươi và tiểu nha đầu kia đi đâu rồi? Hiện giờ chúng ta đang ở trong hiểm cảnh đó, cũng không phải là lúc nói chuyện yêu đương đâu.” Đúng lúc này, thanh âm của Đoàn Thần Phong vang lên.

“Chúng ta đi thôi, bằng không bọn họ lại sinh nghi.”

Diệp Vân hít sâu một hơi, trên mặt một lần nữa liền trở lại bình thường, đi ra ngoài.

“Các ngươi có phát hiện gì không?”

Ở phía xa, Đoàn Thần Phong nhìn Diệp Vân, hỏi.

Phía sau hắn, mấy người Dư Minh Hồng cũng đã tiến đến, hiển nhiên một đám Lam Băng Thảo kia cũng đã bị bọn họ thu thập hết.

“Không có gì cả, Kim Hình đâu?” Diệp Vân lắc đầum nhưng lại phát hiện bốn phía đều không có bóng dáng của Kim Hình, liền hỏi.

“Hắn tự mình đi trước một bước rồi.” Đoàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Được một viên Ngưng Khí Đan, sau khi ra ngoài có thể đột phá Ngưng Khí Cảnh, mà nơi này lại có Lam Băng Thảo, phía trước chắc hẳn còn có nhiều đồ tốt hơn, cho nên hắn đã đi trước một bước, nếu không thì ngươi lại nghĩ hắn có thể bỏ qua đám Lam Băng Thảo này hay sao?”

“Một vùng lớn như vậy, hắn nghĩ có thể độc chiếm hay sao?”

Diệp Vân cũng khinh bỉ nhẹ nói một câu, trong lòng cũng cảm thấy đây là một chuyện tốt.

“Xem ra đầu óc của ngươi vẫn là tỉnh táo nhất, bất kỳ vật gì, thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”

Đoàn Thần Phong nhìn Diệp Vân một chút, sau đó lại nói tiếp: “Ta chỉ muốn sớm tìm ra trận nhãn, phá tan cấm chế rồi đi ra ngoài. Nếu ngươi cũng nghĩ như vậy thì không ngại liên thủ cùng ta.”

Đám người Dư Minh Hồng, Khúc Nhất Bình cũng đồng thời nhìn Diệp Vân, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Tô Linh bây giờ cũng nhìn Diệp Vân với ánh mắt khác xưa. Trong ấn tượng ban đầu khi nhìn thấy Diệp Vân, hắn chẳng qua chỉ là một tên tạp dịch đệ tử mà Tần Thiên Hàn chỉ cần nhẹ bóp tay là có thể giết chết, thế nhưng hiện tại, hắn đã trở nên quá mức bất đồng so với trước kia. Thậm chí, hắn còn có một loại khí chất mà nàng khó có thể lý giải được.

Diệp Vân hơi trầm ngâm một lúc, cũng không nói cái gì, nhưng cũng đi theo.

Trong địa phương như thế này, hắn cũng nhận ra, với thực lực của bản thân thì rất khó có cơ hội đi ra ngoài, mặc kệ Đoàn Thần Phong có bí mật gì, nhưng chỉ cần có thể hợp tác với hắn là được.

“Nơi này có chút vấn đề.”

Nhìn thấy Diệp Vân cũng đuổi theo Đoàn THần Phong đang đi về hướng ngọn núi xanh phía trước, Khúc Nhất Bình do dự một chút rồi cắn răng nói ra.

“Vấn đề gì?”

Lần này, Đoàn Thần Phong cũng không có quát tháo lại y như trước kia, chỉ thấy hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía Khúc Nhất Bình, lạnh lùng hỏi.

“Bên ta mới thử qua, dường như bất kể tiến lên hay là lùi lại thì khoảng cách tới ngọn núi kia vẫn luôn như vậy.” Khúc Nhất Bình hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói ra.

“Hình như đúng là như vậy.”

Dư Minh Hồng khiếp sợ, kêu lên thành tiếng.

Lúc này hắn mới nghĩ lại, vừa rồi khi ở địa phương thu thập Lam Băng Thảo và ở nơi này, thoạt nhìn lại thì khoảng cách so với ngọn núi kia vẫn như vậy.

“Hàn Băng Thảo và thực vật nơi này xác thực đều là đồ thật, không phải là hư ảo. Điều đó nói rằng nền đất dưới chân cũng chính là thật, hơn nữa linh khí dày đặc từ ngọn núi kia tỏa đến, cũng không thể là ào ảnh, sao lại có thể như vậy!”

Hắn ngẫm nghĩ một chút thì càng khó có thể tin được, la lên thất thanh.

Hai mắt Diệp Vân híp lại, trong lòng tràn lên một luồng hàn ý, hắn cũng có ý nghĩ giống như Dư Minh Hồng.

“Trận pháp không gian.”

Âm thanh của Đoàn THần Phong lúc này lại vang lên, nhưng sắc mặt hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa. “Nếu như ta đoán không sai thì trận nhãn tầng này chính là ở trong núi, mà nơi này bố trí trận pháp không gian, chính là để ngăn cản chúng ta đến gần ngọn núi xanh kia.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện