Mấy hô hấp sau, toàn bộ sương mù màu đen liền biến mất vô ảnh vô tung.
Răng rắc!
Mấy âm thanh đồng thời xuất hiện. Sau đó, chỉ thấy tường đá xung quanh tỏa ra ánh sáng, bao phủ toàn bộ gian thạch thất lại.
Hào quang chói mắt khiến cho người ta gần như không thể hé mắt ra được. Khi hào quang vừa biến mất thì trước mắt Diệp Vân và Tô Linh là cảnh tượng vô cùng bất ngờ.
Trời mây trong xanh, non xanh nước biếc, phía xa còn có hai con nai cảnh giác nhìn lại, sau đó tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.
Diệp Vân và Tô Linh nhìn nhau, hai người thế nào cũng không nghĩ được là, trong khu mộ địa này lại xuất hiện một khung cảnh thanh tú như thế.
“Trận pháp không gian?” Hai người gần như đồng thanh nói.
Thủ đoạn của vị Kim Đan đại tu sĩ này quả là quá mức nghịch thiên, trận pháp không gian, một cái tiếp một cái. Nếu như đây vẫn chỉ là tầng thứ nhất, vậy tầng thứ hai, thứ ba sẽ bị bố trí thành cái dạng gì? Đừng nói đệ tử Luyện Khí Cảnh có thể phá giải, cho dù là cao thủ Trúc Cơ Kỳ cũng sợ lành ít dữ nhiều.
Đám sương mù màu đen vừa rồi, chỉ sợ tuyệt đại đa số tu sĩ đều không thể nào vượt qua, cứ bị vây khốn như vậy mà thôi.
“Bố trí của khu mộ địa này quả thật là lợi hại. Ta hiện tại có thể khẳng định, trong khu mộ địa này nhất định là cất giấu bảo bối khó lường. Diệp Vân, chúng ta nhất định phải lấy được vài món mới ly khai đó nhé, bằng không thì tiện nghi cho bọn Âu Dương sư thúc rồi.” Tô Linh nhìn bốn phía, trong tay không biết đánh ra từng đạo quang ảnh gì, một lát thời gian sau thì khuôn mặt kích động, nhảy lên, vỗ tay nói.
Diệp Vân gật đầu, đột nhiên có một cảm giác gì đó, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hư không phía trên đột nhiên xuất hiện một gợn sóng trong suốt, lập tức một tiếng vang nhỏ vang lên, lại có vài bóng người rơi xuống.
Diệp Vân và Tô Linh liền nhảy sang hai bên tránh né, vô cùng cảnh giác, linh lực vận chuyển, chỉ cần có điều gì không đúng là lập tức xuất thủ.
“Đúng là muốn chúng ta chết mà!” Một thanh âm quen truộc vang lên trong tai Diệp Vân, chỉ thấy mấy bóng người rơi xuống, trong đó có Đoàn Thần Phong.
Lập tức, mấy bóng người lồm cồm bò dậy, bất ngờ đều là những người quen cũ của Diệp Vân. Khúc Nhất Bình, Dư Minh Hồng, còn có một thiếu niên là Dương Vân mà Diệp Vân có chút quen mắt.
“Diệp Vân? Ngươi vẫn chưa chết à?” Đoàn Thần Phong bò dậy, nhìn thấy Diệp Vân và Tô Linh thì sửng sốt một chút.
Diệp Vân không lạnh không nhạt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn Dư Minh Hồng, hỏi: “Dư sư đệ, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dư Minh Hồng nhìn rõ là Diệp Vân thì vui mừng quá đỗi, nhưng vẫn tỏ ra một bộ dáng sợ hãi, lau mồ hôi lạnh, nói: “Diệp sư huynh, huynh không có việc gì, thật là tốt quá. Ta và và đám Đoàn sư huynh gặp nhau trong một gian thạch thất, sau đó cùng nhau phá tan cấm chế, rồi rơi xuống đây.”
“Cùng nhau? Sư đệ nói là toàn bộ các ngươi đều đi vào chung một gian mật thất?” Lông mày Diệp Vân nhảy lên, trực giác thấy vẻ mặt những người này đều không bình thường, chắc hẳn là đã gặp phải một chuyện cô cùng kinh khủng gì đó.
Dưng Minh Hồng gật đầu, nói: “Đúng vậy, chúng ta sau khi tiến vào thông đạo, sau đó liền bị truyền tống đến cùng một chỗ, chừng hơn hai mươi người.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Vân hỏi tiếp, “Những người khác đâu?”
“Đều đã chết cả rồi, chỉ còn có năm người chúng ta mà thôi.” Âm thanh Đoàn Thần Phong mang theo hàn ý vang lên.
“Cái gì?” Tô Linh nghe vậy thì thất kinh, phát ra một tiếng hét kinh hãi.
Con ngươi Diệp Vân co rụt lại, đây là đáp án hắn mới nghĩ đến mà thôi, nhưng mà khi nghe từ chính miệng Đoàn Thần Phong nói ra thì trái tim cũng không khỏi lạnh đi. “Nàng ta là ai?” Đoàn Thần Phong nhìn Tô Linh, hỏi.
Mặt Diệp Vân không mang theo chút cảm xúc nào, đơn giản nói: “Đệ tử Vô Ảnh Phong, lúc trước đã cứu ta một lần.” “Đệ tử Vô Ảnh Phong?”
Đám người Dư Minh Hồng nhất thời kinh hãi, nhìn To Linh với ánh mắt khác nhau: “Các ngươi cuối cùng là gặp phải cái gì mà chết nhiều như vậy? Diệp Vân hít sâu một hơi, hỏi.
“Diệp sư huynh, chúng ta sau khi đi vào thông đạo thì liền bị truyền tống đến một ngôi thần điện cực lớn, xa hoa đến cực hạn. Ngôi thần điện đó cũng không biết được xây dựng từ loại tinh thạch nào, mà khiến cho người ta khiếp sợ chính là ở giữa có một tòa đài cao dùng linh thạch cực phẩm điêu khắc thành. Bên trong thần điện, linh khí vô cùng nồng đậm, nếu như có thể ở trong đó tu luyện thì chắc hẳn mười năm cũng đủ.” Dư Minh Hồng gật đầu, trong mắt lóe lên linh quang.
“Tiếp đó, chúng ta liền muốn đến bên đài cao nhìn xem một chút, xem khối linh thạch cực phẩm này, đúng là quá mức xa xỉ. Vị Kim Đan đại tu sĩ này đúng là đại thủ bút a.” Dư Minh Hồng thở dài, tiếp tục nói: “Nào ngờ, chúng ta vừa mới đụng vào đài cao thì toàn bộ ngôi thần điện liền biến đổi hoàn toàn, khói độc khắp nơi, xen lẫn trong đó là vũ tiễn đầy trời, trên mỗi chiếc tên đều bôi kịch độc, một khi bị bắn trúng thì chỉ có con đường chết mà thôi.”
Diệp Vân nhíu mày, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh như vậy. Những thứ vừa rồi cũng giống như hỏa diễm đầy trời mà hắn trải qua, cũng giống nhau mà thôi. Chẳng qua là hỏa diễm biến thành khói độc, loạn thạch biến thành mũi tên độc.
Mặc dù với tu vi và thân thể của Diệp Vân, đối mặt với tình thế như vậy, gần như cũng thân tử đạo tiêu. Mà Dư Minh Hồng nói hơn hai mươi tên đệ tử ngoại môn, đâu phải ai cũng như hắn đâu. Lại nói hơn hai mươi người ở chung một chỗ, khả năng bị bắn trúng cũng lớn hơn rất nhiều, trong lúc hoảng loạn thì chỉ sợ trong chớp mắt liền chết vài người rồi.
“Thần điện vừa biến đổi, trong chớp mắt đã có sáu người chết rồi.” Âm thanh Khúc Nhất Bình có chút chói tai vang lên. Sắc mặt hắn trắng bệch, mà thân thể lúc này vẫn có chút run lên.
Khúc Nhất Bình tâm cơ thâm trầm, thế nhưng hiện tại, tâm thần run rẩy, một cảm giác sợ hãi tột cùng, bộc lộ qua lời nói. Một màn kia có thể nói là ảnh hưởng đến hắn không ít.
“Lần tông môn nhiệm vụ này, quả thật đúng là mang chúng ta ra để thế mạng mà!” Đoàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tô Linh cũng âm trầm thêm mấy phần.
“Vậy cuối cùng, các ngươi làm sao để mở ra cấm chế chỗ đó?” Diệp Vân nhíu mày, nhìn Đoàn Thần Phong, hỏi.
Đoàn Thần Phong nhìn hắn, rồi dùng âm thanh chỉ có hắn và Diệp Vân mới có thể nghe được, nói: “Trên đài cao có một viên tinh thạch màu xanh, ta lấy được nó thì phá được trận rồi bị chuyển đến nơi này.”
Trong lòng Diệp Vân hơi động, nghĩ đến mình vừa rồi lấy được viên tinh thạch màu đỏ rồi đến chỗ này. Viên tinh thạch đỏ thẫm và viên màu tím trong rương, rồi viên màu trắng trong đám sương mù kia vẫn chưa kịp xem qua, không biết là có công dụng gì không.
Đoàn Thần Phong thấy ánh mắt của hắn thì hỏi: “Ngươi đến đây như thế nào? Mà vị nữ đệ tử Vô Ảnh Phong sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Ta xuyên qua một biển lửa, lấy được viên tinh thạch màu đỏ rồi được chuyển đến nơi này. Còn vị nữ đệ tử Vô Ảnh Phong này thì ngươi không cần nghĩ nhiều, nàng ta không giống những đệ tử áo trắng kia, không phải đến để giám sát chúng ta.” Diệp Vân cũng không muốn nhiều lời, chẳng qua là thuận miệng trả lời vài câu.
Lông mày Đoàn Thần Phong nhăn lại, “Lẽ nào cứ phá hủy được trận nhãn là được chuyển đến đây?”
Đúng lúc này thì một âm thanh từ phía trước, nơi non xanh nước biếc truyền đến.
“Đoàn Thần Phong? Không nghĩ được là loại người cuồng vọng vô tri như ngươi lại có thể sống mà đến được đây.”
Ánh mắt Đoàn Thần Phong và Diệp Vân kịch liệt lóe lên, xoay người sang.
Trước một đám bụi cây, xuất hiện hai người.
“Kim sư huynh, Giang sư huynh.” Tên đệ tử ngoại môn, mặc quần áo màu vàng, một mực không nói gì, sau khi thấy hai người xuất hiện thì trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, chạy nhanh về phía đó.
“A, Trần sư đệ, sao đệ lại ở cùng một chỗ với bọn chúng?” Hai người này đồng dạng cũng mặc quần áo màu vàng, gật đầu với tên đệ tử này.
“Chúng ta cùng nhau tiến vào…” Tên đệ tử kia còn chưa nói hết lời thì một tiếng quát lớn vang lên.
“Còn tưởng là nhân vật nào, hóa ra cũng chỉ là đệ tử áo vàng mà thôi!” Đoàn Thần Phong nhìn hai người, khuôn mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Đoàn Thần Phong, nơi này cũng không phải là trong tông. Nếu ngươi thực sự muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi.” Kim sư huynh bước lên một bước, sát ý trong mắt lập lòe.
Đoàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, hai mắt híp lại, “Đúng là cầu còn không được.”
Răng rắc!
Mấy âm thanh đồng thời xuất hiện. Sau đó, chỉ thấy tường đá xung quanh tỏa ra ánh sáng, bao phủ toàn bộ gian thạch thất lại.
Hào quang chói mắt khiến cho người ta gần như không thể hé mắt ra được. Khi hào quang vừa biến mất thì trước mắt Diệp Vân và Tô Linh là cảnh tượng vô cùng bất ngờ.
Trời mây trong xanh, non xanh nước biếc, phía xa còn có hai con nai cảnh giác nhìn lại, sau đó tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.
Diệp Vân và Tô Linh nhìn nhau, hai người thế nào cũng không nghĩ được là, trong khu mộ địa này lại xuất hiện một khung cảnh thanh tú như thế.
“Trận pháp không gian?” Hai người gần như đồng thanh nói.
Thủ đoạn của vị Kim Đan đại tu sĩ này quả là quá mức nghịch thiên, trận pháp không gian, một cái tiếp một cái. Nếu như đây vẫn chỉ là tầng thứ nhất, vậy tầng thứ hai, thứ ba sẽ bị bố trí thành cái dạng gì? Đừng nói đệ tử Luyện Khí Cảnh có thể phá giải, cho dù là cao thủ Trúc Cơ Kỳ cũng sợ lành ít dữ nhiều.
Đám sương mù màu đen vừa rồi, chỉ sợ tuyệt đại đa số tu sĩ đều không thể nào vượt qua, cứ bị vây khốn như vậy mà thôi.
“Bố trí của khu mộ địa này quả thật là lợi hại. Ta hiện tại có thể khẳng định, trong khu mộ địa này nhất định là cất giấu bảo bối khó lường. Diệp Vân, chúng ta nhất định phải lấy được vài món mới ly khai đó nhé, bằng không thì tiện nghi cho bọn Âu Dương sư thúc rồi.” Tô Linh nhìn bốn phía, trong tay không biết đánh ra từng đạo quang ảnh gì, một lát thời gian sau thì khuôn mặt kích động, nhảy lên, vỗ tay nói.
Diệp Vân gật đầu, đột nhiên có một cảm giác gì đó, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hư không phía trên đột nhiên xuất hiện một gợn sóng trong suốt, lập tức một tiếng vang nhỏ vang lên, lại có vài bóng người rơi xuống.
Diệp Vân và Tô Linh liền nhảy sang hai bên tránh né, vô cùng cảnh giác, linh lực vận chuyển, chỉ cần có điều gì không đúng là lập tức xuất thủ.
“Đúng là muốn chúng ta chết mà!” Một thanh âm quen truộc vang lên trong tai Diệp Vân, chỉ thấy mấy bóng người rơi xuống, trong đó có Đoàn Thần Phong.
Lập tức, mấy bóng người lồm cồm bò dậy, bất ngờ đều là những người quen cũ của Diệp Vân. Khúc Nhất Bình, Dư Minh Hồng, còn có một thiếu niên là Dương Vân mà Diệp Vân có chút quen mắt.
“Diệp Vân? Ngươi vẫn chưa chết à?” Đoàn Thần Phong bò dậy, nhìn thấy Diệp Vân và Tô Linh thì sửng sốt một chút.
Diệp Vân không lạnh không nhạt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn Dư Minh Hồng, hỏi: “Dư sư đệ, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dư Minh Hồng nhìn rõ là Diệp Vân thì vui mừng quá đỗi, nhưng vẫn tỏ ra một bộ dáng sợ hãi, lau mồ hôi lạnh, nói: “Diệp sư huynh, huynh không có việc gì, thật là tốt quá. Ta và và đám Đoàn sư huynh gặp nhau trong một gian thạch thất, sau đó cùng nhau phá tan cấm chế, rồi rơi xuống đây.”
“Cùng nhau? Sư đệ nói là toàn bộ các ngươi đều đi vào chung một gian mật thất?” Lông mày Diệp Vân nhảy lên, trực giác thấy vẻ mặt những người này đều không bình thường, chắc hẳn là đã gặp phải một chuyện cô cùng kinh khủng gì đó.
Dưng Minh Hồng gật đầu, nói: “Đúng vậy, chúng ta sau khi tiến vào thông đạo, sau đó liền bị truyền tống đến cùng một chỗ, chừng hơn hai mươi người.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Vân hỏi tiếp, “Những người khác đâu?”
“Đều đã chết cả rồi, chỉ còn có năm người chúng ta mà thôi.” Âm thanh Đoàn Thần Phong mang theo hàn ý vang lên.
“Cái gì?” Tô Linh nghe vậy thì thất kinh, phát ra một tiếng hét kinh hãi.
Con ngươi Diệp Vân co rụt lại, đây là đáp án hắn mới nghĩ đến mà thôi, nhưng mà khi nghe từ chính miệng Đoàn Thần Phong nói ra thì trái tim cũng không khỏi lạnh đi. “Nàng ta là ai?” Đoàn Thần Phong nhìn Tô Linh, hỏi.
Mặt Diệp Vân không mang theo chút cảm xúc nào, đơn giản nói: “Đệ tử Vô Ảnh Phong, lúc trước đã cứu ta một lần.” “Đệ tử Vô Ảnh Phong?”
Đám người Dư Minh Hồng nhất thời kinh hãi, nhìn To Linh với ánh mắt khác nhau: “Các ngươi cuối cùng là gặp phải cái gì mà chết nhiều như vậy? Diệp Vân hít sâu một hơi, hỏi.
“Diệp sư huynh, chúng ta sau khi đi vào thông đạo thì liền bị truyền tống đến một ngôi thần điện cực lớn, xa hoa đến cực hạn. Ngôi thần điện đó cũng không biết được xây dựng từ loại tinh thạch nào, mà khiến cho người ta khiếp sợ chính là ở giữa có một tòa đài cao dùng linh thạch cực phẩm điêu khắc thành. Bên trong thần điện, linh khí vô cùng nồng đậm, nếu như có thể ở trong đó tu luyện thì chắc hẳn mười năm cũng đủ.” Dư Minh Hồng gật đầu, trong mắt lóe lên linh quang.
“Tiếp đó, chúng ta liền muốn đến bên đài cao nhìn xem một chút, xem khối linh thạch cực phẩm này, đúng là quá mức xa xỉ. Vị Kim Đan đại tu sĩ này đúng là đại thủ bút a.” Dư Minh Hồng thở dài, tiếp tục nói: “Nào ngờ, chúng ta vừa mới đụng vào đài cao thì toàn bộ ngôi thần điện liền biến đổi hoàn toàn, khói độc khắp nơi, xen lẫn trong đó là vũ tiễn đầy trời, trên mỗi chiếc tên đều bôi kịch độc, một khi bị bắn trúng thì chỉ có con đường chết mà thôi.”
Diệp Vân nhíu mày, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh như vậy. Những thứ vừa rồi cũng giống như hỏa diễm đầy trời mà hắn trải qua, cũng giống nhau mà thôi. Chẳng qua là hỏa diễm biến thành khói độc, loạn thạch biến thành mũi tên độc.
Mặc dù với tu vi và thân thể của Diệp Vân, đối mặt với tình thế như vậy, gần như cũng thân tử đạo tiêu. Mà Dư Minh Hồng nói hơn hai mươi tên đệ tử ngoại môn, đâu phải ai cũng như hắn đâu. Lại nói hơn hai mươi người ở chung một chỗ, khả năng bị bắn trúng cũng lớn hơn rất nhiều, trong lúc hoảng loạn thì chỉ sợ trong chớp mắt liền chết vài người rồi.
“Thần điện vừa biến đổi, trong chớp mắt đã có sáu người chết rồi.” Âm thanh Khúc Nhất Bình có chút chói tai vang lên. Sắc mặt hắn trắng bệch, mà thân thể lúc này vẫn có chút run lên.
Khúc Nhất Bình tâm cơ thâm trầm, thế nhưng hiện tại, tâm thần run rẩy, một cảm giác sợ hãi tột cùng, bộc lộ qua lời nói. Một màn kia có thể nói là ảnh hưởng đến hắn không ít.
“Lần tông môn nhiệm vụ này, quả thật đúng là mang chúng ta ra để thế mạng mà!” Đoàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tô Linh cũng âm trầm thêm mấy phần.
“Vậy cuối cùng, các ngươi làm sao để mở ra cấm chế chỗ đó?” Diệp Vân nhíu mày, nhìn Đoàn Thần Phong, hỏi.
Đoàn Thần Phong nhìn hắn, rồi dùng âm thanh chỉ có hắn và Diệp Vân mới có thể nghe được, nói: “Trên đài cao có một viên tinh thạch màu xanh, ta lấy được nó thì phá được trận rồi bị chuyển đến nơi này.”
Trong lòng Diệp Vân hơi động, nghĩ đến mình vừa rồi lấy được viên tinh thạch màu đỏ rồi đến chỗ này. Viên tinh thạch đỏ thẫm và viên màu tím trong rương, rồi viên màu trắng trong đám sương mù kia vẫn chưa kịp xem qua, không biết là có công dụng gì không.
Đoàn Thần Phong thấy ánh mắt của hắn thì hỏi: “Ngươi đến đây như thế nào? Mà vị nữ đệ tử Vô Ảnh Phong sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Ta xuyên qua một biển lửa, lấy được viên tinh thạch màu đỏ rồi được chuyển đến nơi này. Còn vị nữ đệ tử Vô Ảnh Phong này thì ngươi không cần nghĩ nhiều, nàng ta không giống những đệ tử áo trắng kia, không phải đến để giám sát chúng ta.” Diệp Vân cũng không muốn nhiều lời, chẳng qua là thuận miệng trả lời vài câu.
Lông mày Đoàn Thần Phong nhăn lại, “Lẽ nào cứ phá hủy được trận nhãn là được chuyển đến đây?”
Đúng lúc này thì một âm thanh từ phía trước, nơi non xanh nước biếc truyền đến.
“Đoàn Thần Phong? Không nghĩ được là loại người cuồng vọng vô tri như ngươi lại có thể sống mà đến được đây.”
Ánh mắt Đoàn Thần Phong và Diệp Vân kịch liệt lóe lên, xoay người sang.
Trước một đám bụi cây, xuất hiện hai người.
“Kim sư huynh, Giang sư huynh.” Tên đệ tử ngoại môn, mặc quần áo màu vàng, một mực không nói gì, sau khi thấy hai người xuất hiện thì trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, chạy nhanh về phía đó.
“A, Trần sư đệ, sao đệ lại ở cùng một chỗ với bọn chúng?” Hai người này đồng dạng cũng mặc quần áo màu vàng, gật đầu với tên đệ tử này.
“Chúng ta cùng nhau tiến vào…” Tên đệ tử kia còn chưa nói hết lời thì một tiếng quát lớn vang lên.
“Còn tưởng là nhân vật nào, hóa ra cũng chỉ là đệ tử áo vàng mà thôi!” Đoàn Thần Phong nhìn hai người, khuôn mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Đoàn Thần Phong, nơi này cũng không phải là trong tông. Nếu ngươi thực sự muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi.” Kim sư huynh bước lên một bước, sát ý trong mắt lập lòe.
Đoàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, hai mắt híp lại, “Đúng là cầu còn không được.”
Danh sách chương