Huyết sắc phủ xuống - quang ảnh hiện
Song quyền chấn động - Lưu Ngọc kinh
*​

“Ầm!”

Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm trực diện, một vầng sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.

Thân hình Lưu Ngọc lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ. Diệp Vân trong bộ dạng lão ngưu cũng đứng im không nhúc nhích, vạt áo tung bay phấp phới.

Sau va chạm không ai chiếm ưu thế!

Kết quả lẽ ra phải khác chứ?

Lưu Ngọc là đệ tử chính thức của Thiên Chúc Phong, dù chỉ là ngoại môn của Thiên Kiếm Tông nhưng hạ phẩm công pháp ở đó cũng tốt hơn công pháp đám đệ tử tạp dịch đang luyện không chỉ mười lần. Trăm ngàn năm qua, đệ tử làm tạp dịch kiệt xuất nhất cũng không phải là đối thủ của những đệ tử trên núi Thiên Chúc Phong, càng không có chuyện ngang sức ngang tài.

Ánh mắt Lưu Đạo Liệt trở nên ngưng trệ, bắt đầu cảm thấy tim đập chân run. Hai tay giơ lên giụi mắt như hy vọng tất cả những điều vừa thấy chỉ là ảo giác. Nhưng sự thật hiển hiện vô cùng chân thực, sóng xung kích của vụ va chạm tràn tới khiến hắn vô cùng khó chịu.

Các đệ tử tạp dịch khác giương tròng mắt nhìn nhau, tràn đầy khiếp sợ.

“Cũng chỉ như vậy mà thôi.” Diệp Vân mỉm cười, chắp tay sau lưng, trong lòng càng tự tin vì một kích vừa rồi hắn còn chưa sử dụng toàn lực.

Ngược lại với Diệp Vân, trong lòng Lưu Ngọc đang phủ đầy băng hàn, da dẻ toàn thân như run lên. Một quyền của đối phương vừa rồi khiến bàn tay hắn tới giờ còn đau nhức. Lực lượng ấy nhất định không thể là của một tên đệ tử làm tạp dịch. Lần vừa rồi hắn tuy có khinh địch, nhưng lực lượng xuất ra ít nhất cũng tương đương với tu vi Luyện Thể cảnh ngũ trọng.

“Ngươi ẩn dấu tốt lắm!” Lưu Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Vân. “Nhưng nếu ngươi tưởng chỉ cần có lực lượng mạnh là có thể chống lại ta thì quá ngây thơ đó.”

“Vậy sao?” Diệp Vân nhìn đối phương đầy trào phúng, hai mắt nheo lại.

Bàn tay Lưu Ngọc chậm rãi giơ lên, hai bàn tay hắn xuất hiện một vầng sáng màu đỏ nhạt, từ xa nhìn lại, bàn tay như đang nhuốm máu được ánh sáng mặt trời chiếu rọi phản xạ thành màu đỏ tươi.

“Những thứ các ngươi học được chỉ là mấy chiêu thức thô thiển, cùng lắm thì được coi là vũ kỹ mà thôi. Đệ tử chính thức của Thiên Kiếm Tông như chúng ta được học chính là Tiên kỹ, tới lúc đạt đủ tu vi còn có thể tu đến Tiên thuật.”

“Tiên kỹ chia làm cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm. Huyết Ấn Tuyệt Mạch Thủ của ta tuy chỉ là cửu phẩm nhưng dùng để đối phó với loại sâu kiến như ngươi cũng quá đủ rồi.”

“Ta thấy tư chất của ngươi không tệ, vốn thực lực có thể tăng cao hơn nữa, chỉ tiếc, biểu hiện của ngươi khiến con đường tu Tiên của ngươi tan biến mất rồi.”

Huyết quang phủ xuống, bàn tay Lưu Ngọc dần trở nên trong suốt, nhìn kỹ có thể thấy rõ kinh mạch cùng mao mạch bên trong. Hai mắt Lưu Ngọc mở lớn, chăm chú nhìn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Một mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, lan rộng tới mấy chục thước, xâm nhập vào mũi làm dấy lên trong lòng mọi người một cảm giác bực bội vô cớ.

Sắc mặt Lưu Đạo Liệt đại biến, nỗi phiền muộn trong ngực lên tới cực điểm.

Tiên kỹ chính thức đây sao?

Tiên kỹ có phẩm cấp thấp nhất đã man guy lực như vậy, nếu lời Lưu Ngọc là đúng thì đệ tử tạp dịch bình thường làm cách nào ngăn cản?

Diệp Vân lúc đầu chỉ yên lặng nhìn huyết quang nhàn nhạt, sắc mặt vô cùng bình thản. Không có bực bội, càng không có hoảng loạn, nhưng sau vài phút huyết quang đã dần dần ảnh hưởng tới tâm cảnh và tu vi của hắn.

Lưu Ngọc không trực tiếp ra tay, điều khiển huyết quang nhàn nhạt bao phủ xung quanh Diệp Vân.

“Trước tiên ta muốn nghiền nát tâm tình ngươi, linh hồn cũng bị ăn mòn, rơi vào cảnh sống không được chết không xong. Chỉ có vậy mới giải được mối hận trong lòng của ta.”

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Vân, trong mắt ánh lên nét âm lãnh sắc bén như độc xà rồi nhanh chóng biến mất sau khi thấy sắc mặt Diệp Vân dần chuyển sang màu trắng, đôi lông hàng mày nhíu lại. Bằng mắt thường cũng thấy được huyết quang đã xâm nhập cơ thể Diệp Vân tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.

“Mới vừa bắt đầu mà thôi.”

Diệp Vân khẽ nhíu mày, không thể phủ nhận Huyết Ấn Tuyệt Mạch Thủ phát ra huyết quang nhàn nhạt có ảnh hưởng tới hắn. Hắn dù sao cũng chỉ tu luyện trụ cột tâm pháp của đệ tử tạp dịch, đối mặt với vũ kỹ của ngoại môn đệ tử, nếu không có sức chống cự cũng không phải việc quá bất ngờ. Cho nên, một lúc sau khi huyết quang xâm nhập vào cơ thể, cả người hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác bực bội khó nói thành lời.

Nhưng ngay lúc huyết quang xâm nhập phá hư tâm tình hắn, vầng sáng hai màu đen trắng bỗng từ ngực hiện ra, bay thẳng tới não bộ.

Trong giây lát, Diệp Vân như thấy lại tràng cảnh đã từng xảy ra lúc trước. Từ xa xa, đại lượng kim giáp thần binh như thủy triều cuốn tới, mỗi tấc thiên địa đều tràn ngập sát ý mà hắn có cảm giác , nếu cỗ sát ý này thoát ra ngoài, lan đến tạp dịch viện thì tất cả mọi người sẽ bị cỗ sát ý hư ảo này giết chết.

Cỗ sát ý này quá cường đại, tựa như ngưng tụ thành thực thể.

Quang ảnh đen trắng từ xa bắn tới, hiện ra thân ảnh nam tử áo đen khí vũ hiên ngang, toàn thân toát ra khí tức trầm ổn như núi, trong khi đó bạch y nữ tử lại toát lên sắc thái ưu mỹ, khí độ vạn phần trang nhã. Điều ngạc nhiên là dù Diệp Vân có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt hai người, chỉ thấy phía trước nữ tử hiện ra một thân ảnh hư hư thực thực.

Cảnh tượng này hiện ra trong đầu Diệp Vân rất nhanh rồi biến mất, sau đó quang ảnh hai màu từ trong đầu bắn ra, hóa thành trăm đạo ngàn đạo xuyên thấu kinh mạch, thâm nhập vào mỗi tấc da thịt trên cơ thể hắn.

Tiếp theo đó, huyết quang đang xâm nhập vào thân thể lập tức bị quét sạch, nửa điểm cũng không sót lại. Áp lực bốn xung quanh cũng dần tiêu tán, không ảnh hưởng lên tinh thần hắn nữa.

Linh lực như sóng cuộn dâng trào chợt đến. Trong mắt Diệp Vân lóe lên một tia vui mừng nhưng rất nhanh biến mất, lông mày càng nhíu chặt lại, sắc mặt trắng bệch như sắp không chịu nổi mà ngã quỵ xuống đất.

Lưu Ngọc mở lớn hai mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểm ác. Huyết sắc trên bàn tay theo cước bộ chậm rãi hướng về phía Diệp Vân, từng bước, từng bước như muốn từ từ dồn Diệp Vân lui tới bờ vực của nỗi sợ hãi tuyệt vọng.

Giống như đang bị tra tấn, đang bất lực đợi chờ cái chết sẽ đến với mình!

Muốn được chết ngay mà lại không thể, chỉ biết trơ mắt nhìn thời gian chầm chậm trôi qua, tử vong từ từ tới gần. Giờ khắc ấy, mọi sự đối lập ẩn dấu sợ hãi và run rẩy sẵn sàng bùng nổ, tràn ra phá hủy ý chí kiên cường vốn hiện hữu trước đó.

“Cảm giác này thế nào?” Lưu Ngọc cười lớn, giọng cười chứa đầy trào phúng vang lên.

Diệp Vân lúc này mới ngước hai mắt về phía Lưu Ngọc. Nụ cười đang nở bỗng nhiên tắt lịm, vì hắn nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Vân là một nụ cười quỷ dị khác thường.

Chỉ trong tích tắc, song quyền Diệp Vân giơ cao, không có kỹ xảo mà chỉ có lực lượng đơn thuần bổ tới.

Quyền đầu tiên mạnh mẽ đánh vào huyết sắc thủ chưởng, toàn thân Lưu Ngọc chấn động, miệng hô lên kinh hoàng khi thấy huyết quang trên tay vỡ nát, cả người nhất thời run lên.

“Uỳnh!”

Quyền thứ hai liền hiện ra trong đôi mắt mở to của Lưu Ngọc, giáng thẳng vào mặt hắn.

Lưu Ngọc kêu lên thảm thiết, máu tươi từ miệng phun ra không ngừng. Toàn thân bị đánh bay ngược trở lại, cách chỗ vừa đứng tới mấy chục thước.

Diệp Vân cũng không ngừng chân, thân thủ như điện lao tới. Bàn chân phải tràn ngập Linh lực vung lên, đạp thẳng lên người Lưu Ngọc còn đang lồm cồm muốn bò dậy, khiến hắn lại một lần nữa bị bắn ngược về sau.

“Ngươi chẳng phải là đệ tử chân chính của Thiên Chúc Phong sao?”

Diệp Vân không buông tha, vọt tới bên người Lưu Ngọc, bàn tay nắm lấy mái tóc dài kéo về phía Lưu Đạo Liệt.

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, Lưu Đạo Liệt chỉ thấy một thân ảnh nặng nề đổ rầm bên cạnh, đầu óc nhất thời trở nên mê muội.

“Ta có thể không giết ngươi, nhưng tội sống khó có thể tha.”

Diệp Vân hít một hơi, kiềm chế sát ý đang dâng lên trong lòng, từng bước đi tới trước mặt Lưu Ngọc. Bàn chân giơ lên, không lưu tình giáng thẳng xuống mặt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện