Lôi Vân Điện Quang Kiếm có ba chiêu.

Chiêu thứ nhất là Lôi Vân Sơ Hiện, kiếm chiêu đánh ra theo phương thẳng đứng ra trước, ánh chớp ngưng tụ trên thân kiếm, lấy ánh chớp duy trì rồi đánh ra một kiếm trí mạng.

Kiếm thứ hai tên là Lôi Đình Vạn Quân. Chiêu kiếm này phải ngưng tụ lực lượng của sấm sét trên thân kiếm, khi xuất ra khiến cho phạm vi trăm trượng xung quanh toàn bộ đều bị ánh chớp như điện xà bao trùm, cỏ cây hết thảy đều hóa thành tro bụi.

Kiếm thứ ba là Thần Lôi Diệt Thể. Tên như ý nghĩa, là chiêu kiếm có uy lực lớn nhất, khi xuất ra thì có thể hủy thiên diệt địa.

Diệp Vân cầm Hắc Diệu Kiếm trong tay, đứng yên lặng. Lôi Vân Điện Quang Kiếm chỉ là một cửu phẩm tiên kỹ, dù lời giới thiệu nghe có phần hơi quá, uy thế vô địch thì cũng chỉ là lời giới thiệu mà thôi. Hơn nữa theo phương pháp tu luyện Lôi Vân Điện Quang Kiếm thì hai kiếm sau phải tích tụ được lôi điện khắp bầu trời hoặc phải có khả năng lưu trữ lôi điện rồi mới có thể xuất ra. Bởi vậy, hiện giờ hắn chỉ có thể xuất ra chiêu kiếm thứ nhất là Lôi Quang Sơ Hiện.

Tu vi đã đạt tới Thông Khiếu Cảnh, linh lực trong cơ thể mạnh mẽ hơn mấy lần đang ào ạt tràn vào Hắc Diệu Kiếm.

Ánh mắt Diệp Vân đầy mong đợi, thân hình lao vút lên khỏi mặt đất, Linh kiếm trong tay chuyển động hướng về hư không phía trước đâm thẳng ra.

Trong khoảnh khắc ấy, từ Hắc Diệu Kiếm bắn ra một đạo ánh sáng lạnh lùng đâm thẳng tới trước. Trên bầu trời mơ hồ truyền tới tiếng sấm ầm ì, đánh lên thân Hắc Diệu Kiếm. Sau đó, Diệp Vân cảm thấy bên trong thân kiếm tràn ngập lực lượng cuồng bạo.

Ầm!

Sấm nổ vang trời. Bầu trời quang đãng tự nhiên xuất hiện sấm chớp, điện quang bắn ra bốn phía.

Uỳnh! Từ trong không khí vang lên một tiếng nổ lớn, kéo theo một mùi cháy khét.

Diệp Vân nhìn về phía trước, vẻ mặt vui mừng không thể tin được. Chiêu kiếm vừa rồi hắn chỉ chém vào hư không nhưng đã khiến không khí chấn động. Nếu lúc ở trên lôi đài tỷ thí cùng Đoàn Thần Phong mà hắn có tiên kỹ hỗ trợ thì e rằng, chỉ một chiêu kiếm này thôi cũng đủ để đánh bay Đoàn Thần Phong ra ngoài rồi.

Hắc Diệu Kiếm không thể so sánh với hai kiện Linh khí của Đoàn Thần Phong, nhưng dựa vào uy lực của chiêu này thì hoàn toàn có thể thắng được, linh lực của hắn sau khi đạt tới Thông Khiếu Cảnh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Chiêu thứ nhất đã có uy lực như thế, chiêu thứ hai, thứ ba sẽ tới mức nào?

Dù biết rõ uy lực như thế này so với những tu sĩ lợi hãi của Thiên Kiếm Tông thì còn không đáng để nhắc tới, nhưng có thể gia tăng sức mạnh bản thân khiến hắn vui mừng không thôi.

Liên tục hít vào thở ra, Diệp Vân mới dần bình tĩnh trở lại, hướng ngoại viện bay đi. Lần tu luyện này đã trôi qua mất hai ngày. Theo lời Tử trưởng lão, trong ba ngày hắn phải mang công pháp này trả lại cho Tàng Võ Các. Khoảng cách từ Tàng Võ Các tới nơi ở của Diệp Vân cũng không xa lắm, sau nửa canh giờ hắn đã đứng yên lặng trước tòa nhà hình tháp này.

“Vị sư huynh này, ta tới để trả lại tiên kỹ.” Diệp Vân bước vào trong Tàng Võ Các liền trông thấy hai đệ tử áo đen đang ngồi trước đài thì đi tới hành lễ rồi nói.

“Là ngươi? Ta nhớ rồi, ngươi là người đã chọn công pháp Tiểu Hấp Tinh Quyết và Lôi Vân Điện Quang Kiếm. Mới có hai ngày, ngươi đã học xong rồi sao?” Tên đệ tử áo đen ngạc nhiên hỏi.

Thông thường, những tiên kỹ này bị đệ tử mượn đi thì không thể sao chép lại vì trên mỗi công pháp này đều bố trí cấm chế, chỉ có thể quan sát và tu luyện chứ không thể sao lưu lại. Những người có khả năng vào Tàng Võ Các lựa chọn công pháp đều là những đệ tử có thiên phú cao. Ba ngày thời gian là đủ để học mang một môn công pháp tiên kỹ ghi nhớ rõ. Thế nhưng, Diệp Vân mới mượn có hai hôm, lại mượn hai loại công pháp, chỉ trong ba ngày mà có thể nhớ kỹ đã là cực hạn rồi, không ai nghĩ mới có hai ngày hắn đã mang tới trả.

“Ta vừa mới ghi nhỡ xong, sợ lỡ mất thí luyện của Tông môn nên nhanh chóng mang theo trả lại.” Diệp Vân cười cười đáp.

“Ngươi chờ một chút. Tử trưởng lão đã căn dặn, nếu ngươi tới trả lại công pháp thì phải báo cho trưởng lão một tiếng.” Tên đệ tử áo đen nhìn Diệp Vân ra vẻ hơi ngạc nhiên.

Lông mày Diệp Vân không khỏi cau lại. Tên đệ tử trông nom cũng không rời đi mà đem linh lực truyền vào một khối ngọc bài, sau đó quay về bên trong Tàng Võ Các khiêm nhường nói. “Tử trưởng lão, Diệp Vân đã tới trả Lôi Vân Điện Quang Kiếm và Tiểu Hấp Tinh Quyết. lão nhân gia ngài có muốn xem qua không?”

Hắn vừa dứt lời, Diệp Vân liền cảm thấy hoa mắt, Tử trưởng lão mặc áo bào khảm những sợi tơ màu vàng đã xuất hiện trước mặt hắn.

“Hai ngày tu luyện mà ngươi đã nhớ kỹ rồi sao?” Tử trưởng lão lạnh lẽo hỏi.

“Vâng, đệ tử đã nhớ kỹ.” Diệp Vân khom mình hành lễ.

“Luyện thành rồi ư?” Lông mày Tử trưởng lão nhăn lại, đôi mắt hiện lên ánh nhìn khó mà tả cho rõ, vẻ mặt có chút sợ hãi.

“Thưa vâng.” Diệp Vân không chần chờ trả lời.

“Tốt lắm.”

“Đa tạ trưởng lão đã khen.”

Diệp Vân đối thoại cùng Tử trưởng lão tuy đơn giản, nhưng lại khiến người khác có cảm giác quái dị vô cùng, như là mỗi lời nói ra đều rất trân quý vô cùng.

Hai tên đệ tử ở bên cạnh nghe được thì tròn mắt khiếp sợ. Sau hai ngày, hắn không những nhớ kỹ công pháp mà còn luyện thành sao? Diệp Vân này mới là đệ tử mới lên cấp, sao lại có thể yêu nghiệt như vậy?

“Ngươi đi theo ta.” Tử trưởng lão do dự một chút rồi cất giọng ôn hòa bảo.

Diệp Vân nghe xong thì không chần chừ liền cất bước theo sau, để lại hai tên đệ tử ngơ ngác không hiểu chuyện gì đứng chết trân tại chỗ. Hắn không biết vị trưởng lão này dẫn hắn đi dâu, nhưng hắn cảm giác Tử trưởng lão với hắn không gây ra uy hiếp gì.

Đi xuyên qua một hành lang, đi qua một mảnh rừng trúc, thân thể Tử trưởng lão dừng lại giữa một tòa Ngọc Thạch.

“Trăm năm qua, từ xưa tới nay chưa từng có người luyện thành Tiểu Hấp Tinh Quyết, ba mươi năm trước nó dần bị mọi người quên lãng, ngay cả một ít trưởng lão phụ trách phân loại cũng quên sự có mặt của nó, tùy ý vất nó vào cùng với đống công pháp cửu phẩm tiên kỹ.” Tử trưởng lão giải thích, giọng nói có phần lạnh lẽo cùng bất mãn.

Diệp Vân sững người, không trả lời.

“Tu vi của ngươi đã đạt tới Thông Khiếu Cảnh, linh lực trong cơ thể hùng hậu tinh thuần hơn. Xem ra, đúng là đã luyện thành công pháp này rồi.” Tử trưởng lão nói tiếp.

Diệp Vân gật đầu. “Lúc tu luyện có cảm giác linh khí tràn vào như muốn nổ tung cơ thể, nhưng rất may đệ tử không phạm phải sai lầm nên đã luyện thành.”

Tử trưởng lão đột nhiên cười lạnh. “Chính vì tu luyện công pháp này không chết cũng tàn phế nên mới khiến cho mọi người không dám tu luyện nó. Thậm chí cảm thấy nó là một thứ xấu xa, cuối cùng đem nó vứt bỏ, trôi vào quên lãng, thành thứ rác rưởi không có phẩm cấp như thế.”

“Diệp Vân nghe xong cũng không giật mình mà bình thản hỏi. “Nghe Tử trưởng lão nói vậy, công pháp này nhất định có lai lịch không tầm thường.”

“Tất nhiên là thế, ít nhất là trước ngươi thì vẫn có người đã từng tu luyện thành công.” Tử trưởng lão cười nhạt, ánh mắt có chút ngạo khí.

Diệp Vân liền hỏi. “Người đó là ai?”

“Bây giờ nói ra cũng vô dụng. Chờ ngươi có thể sống sót sau đợt thí luyện tông môn hãy nói tiếp.”

Tử trưởng lão thu lại nét cười, nhìn Diệp Vân bằng ánh mắt nghiêm túc. “Nếu ngươi có thể còn sống trở về, ta sẽ tiến cử ngươi đến một nơi tốt đẹp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện