Diệp Vân! Khúc Nhất Bình!

Hai khối ngọc bài từ trên không rơi xuống, Diệp Vân và Khúc Nhất Bình vươn tay nắm lấy ngọc bài gần như cùng lúc. Xung quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.

Thực lực của Đoàn Thần Phong, Khúc Nhất Bình và Diệp Vân là đứng đầu trong số những đệ tử mới, tất nhiên phải trừ ra những thành phần ẩn dấu tu vi cỡ như Mộ Dung Vô Ngân. Loại đệ tử như vậy căn bản không thuộc về cấp độ đệ tử bình thường nữa rồi. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, ba người này hẳn sẽ là ba người đứng đầu, còn thứ tự cụ thể sẽ phụ thuộc vào màn đối đầu trực tiếp giữa bọn họ. Đây là chuyện chưa ai nghĩ tới.

“Xem như các ngươi gặp may khi không phải đối đầu trực tiếp với ta.” Đoàn Thần Phong nhìn ngọc bài rồi hừ lạnh.

“Đoàn sư huynh, ngươi có thể dễ dàng lọt vào bốn người mạnh nhất, lấy sức nhàn thắng sức mỏi rồi mới đại chiến với Khúc sư huynh hoặc Diệp sư huynh có phải tốt hơn không?” Một tên đệ tử ở bên cạnh lên tiếng nịnh nọt.

“Ngươi thì biết gì? Hai người này có chút thực lực, bọn họ với cái đám còn lại mà ta chỉ cần tiện tay là giải quyết được không giống nhau. Nếu có thể giết một lượt rồi mới giết tới lượt bọn chúng mới thật là thống khoái, mới thật là vui vẻ. Bây giờ bọn họ gặp nhau trước sẽ khiến cơ hội giáo huấn bọn chúng của ta bị giảm đi ngươi có hiểu không.” Đoàn Thần Phong chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn hắn rồi lắc đầu.

Tên đệ tử vừa nói liền ngượng ngùng lui lại.

“Không ngờ bọn chúng lại quyết đấu sớm như vậy, thật là mất mặt.”

“Cũng chưa chắc. Lúc trước Diệp Vân biểu hiện ra còn chưa khiến người khác tâm phục, thiếu chút nữa đã thua bởi màn đánh lén của cô gái kia. Khúc Nhất Bình thì dễ dàng đánh bại đối thủ của hắn. Lần này hai người đó đối đầu, ta nghĩ chiến thắng sẽ thuộc về Khúc Nhất Bình thôi.”

“Các ngươi nói nhiều vậy thì giải quyết được gì? Chi bằng chúng ta đánh cược một phen.”

“Hay lắm! Ta cược Khúc Nhất Bình thắng, đặt mười viên trung phẩm linh thạch.”

“Đươc, ta cũng cược mười viên.”

“Các ngươi mới trở thành đệ tử áo vàng được ba năm, cược mười viên trung phẩm linh thạch cũng là khá rồi. Ta đặt cược năm mươi viên cho Khúc Nhất Bình, có ai dám theo?”

“Lớn lối! Tiểu tử ngươi xem ra kiếm được không ít chỗ tốt, dám đưa ra con số lớn như vậy.”

“Bớt nói nhảm đi, các ngươi có ai dám theo?”

Đám người xung quanh nhìn nhau ngơ ngác. Năm mươi viên trung phẩm linh thạch quả thực không phải là ít với đám đệ tử áo vàng, con số này khiến bọn chúng nhất thời cứng họng.

“Ta nhận.” Một âm thanh vang lên cách đó mấy trượng, tiếp đó, một bóng đen từ từ hiện ra. Người vừa nói chính là Nam Thành.

“Nam Thành sư huynh, người đừng đùa chúng ta chứ.”

Đám đệ tử áo vàng sững người, sau đó đồng loạt ôm quyền thi lễ. Chưa nói tới tu vi của Nam Thành, chỉ dựa vào việc đạt được vị trí phát ra nhiệm vụ và khen thưởng tại Thí Luyện Điện cũng đủ khiến đám đệ tử áo vàng này xun xoe nịnh bợ.

“Ta không giỡn với các ngươi. Có người nghĩ Khúc Nhất Bình sẽ thắng, còn đánh cược năm mươi viên trung phẩm linh thạch khiến ta nghe xong mà ngứa ngáy chân tay, muốn cùng đánh cược với hắn một ván. Nếu Diệp Vân thua, ta sẽ mất cho ngươi năm mươi viên trung phẩm linh thạch. Thế nào?”

Tên đệ tử áo vàng kia sao dám cùng Nam Thành đánh cược, mồ hôi đang tuôn ra đầy trán. Nam Thành có thân phận gì hắn còn chưa rõ sao? Vạn nhất tới lúc tham gia Thí Luyện Điện hắn kiếm cớ gây khó dễ thì còn lâu mới đến lượt hắn nhận nhiệm vụ.”

“Sư huynh, người không cần phải đặt cược nữa, ta không cá cược với người.”

“Ngươi nói không là sẽ không sao? Người muốn cá cược là ngươi, không cá cược cũng là ngươi. Trên đời có loại đạo lý này sao? Đại trượng phu, một lời nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể nuốt lời dễ dàng như vậy? Chỉ là năm mươi viên trung phẩm linh thạch mà thôi, sự việc đã định như vậy rồi.” Nam Thành chắp tay đứng đó, khẽ mỉm cười.

Tên đệ tử áo vàng kia nhíu mày, sắc mặt biến đổi mấy lần mới mạnh mẽ gật đầu. “Được, Nam Thành sư huynh đã coi trọng ta như vậy, ta sẽ chơi với sư huynh một ván.”

Nam Thành nghe vậy thì cười to. “Phải vậy chứ.”

Diệp Vân đối đầu Khúc Nhất Bình chính là màn đối dầu đáng mong chờ nhất trong số những đệ tử mới lên cấp. Dù ai thắng ai thua, trận chiến này nhất định sẽ không vô vị.

Trên lôi đài, Diệp Vân và Khúc Nhất Bình đứng yên lặng, chưa có ai chủ động xuất thủ trước.

“Diệp sư huynh, không nghĩ chúng ta lại chạm chán nhau sớm như vậy a.” Khúc Nhất Bình nhìn Diệp Vân rồi cười nói, trong mắt hơi có chút sát ý mà không quan sát tinh tế sẽ khó lòng nhận ra.

“Sớm muộn cũng phải gặp, trước hay sau thì có can hệ gì.” Diệp Vân không chút biểu tình đáp.

Nếu đã lọt vào tám vị trí dẫn đầu, mục tiêu duy nhất của hắn chính là vị trí đầu tiên. Gặp ai trước ai sau đã không còn quan trọng với hắn nữa.

“Dù ngươi cảm thấy có thể thắng ta, nhưng nếu ta xuất toàn lực thì ngươi cũng khó mà nguyên vẹn được. Tới lúc đó, ngươi muốn thắng Đoàn Thần Phong liệu có được không?” Khúc Nhất Bình nhìn Diệp Vân, cười lạnh bảo.

“Nếu muốn dùng lời nói để đánh ta thì nên dùng hết lý lẽ ngay từ đầu đi, còn muốn tốc chiến tốc thắng thì nên bớt lời thừa.”

Khúc Nhất Bình nghe vậy thì sửng sốt một lúc rồi rất nhanh trở lại trạng thái bình thường.

“Ta đã cho ngươi có hội nhưng ngươi lại không biết mà nắm lấy, vậy thì đừng trách ta vô tình ác độc.”

“Thật không?” Diệp Vân lạnh nhạt nhìn hắn, hơi nheo một mắt lại. Linh lực trong cơ thể theo đó mà tuôn trào.

Khúc Nhất Bình không ngờ tới phản ứng này của Diệp Vân. Trong lòng hắn vốn đã coi thường Diệp Vân nhưng hắn hiểu rõ, tu vi của Diệp Vân không tệ, nếu có thể dùng lời lẽ để lung lạc thì khả năng chiến thắng sẽ cao hơn nhiều. Không ngờ Diệp Vân lại bỏ ngoài tai những lời hắn nói, thái độ này khiến hắn nổi giận.

“Ra tay đi.” Hai tay thủ thế trước ngực, Khúc Nhất Bình quát khẽ.

Diệp Vân thấy vậy cũng hừ một tiếng, sau đó thân thể như mũi tên nhọn lao thẳng về phía Khúc Nhất Bình.

Con ngươi Khúc Nhất Bình co lại. Vốn là người thâm trầm, hắn sớm đã có sự chuẩn bị, hai tay trước người hơi vạch ra nửa đường tròn, song chưởng di động tạo thành một đốm lửa nhỏ màu trắng. Công kích của Diệp Vân trong nháy mắt đã tới nơi, mạnh mẽ đánh thẳng vào đốm lửa vừa mới hình thành.

Sắc mặt Khúc Nhất Bình hơi biến đổi, hắn cảm thấy như vừa đụng phải một con trâu rừng. Lực lượng va chạm đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Hắn biết Diệp Vân có thực lực mạnh mẽ nhưng không nghĩ lại đạt tới mức này. Nhưng đã sớm có sự chuẩn bị, điều hắn chờ đợi chính là như thế này.

Quát lên một tiếng chói tai, đốm lửa giữa song chưởng của hắn hơi lõm xuống nhưng lại tản ra hào quang giống như tinh thạch, sau chốc lát liền vỡ vụn, biến thành vô số tinh phiến công kích đối phương.

Đúng lúc đó, Diệp Vân không ngừng lui về phía sau để lại trước mặt từng đạo tàn ảnh còn chưa kịp biến mất.

Ánh mắt Khúc Nhất Bình nhìn Diệp Vân đã ít nhiều thay đổi, sau màn đối chiêu vừa rồi càng khiến hắn có nhận thức sâu hơn về thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi này. Hắn tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó.

“Diệp sư huynh, linh lực tinh thuần thật hùng hậu a.”

Khúc Nhất Bình lên tiếng, đốm lửa nhỏ đã hoàn toàn biến mất. Tay phải lấy ra một thanh trường kiếm xanh biếc.

“Linh khí?”

“Trên người hắn vẫn còn một kiện Linh khí sao?”

Thanh kiếm vừa xuất ra đã khiến đám đệ tử mới không khỏi kinh ngạc.

Lúc thông qua Luyện Tâm Điện trước đó, Khúc Nhất Bình đã để lộ ra một thủ trạc màu đen cũng là Linh khí, bây giờ trên tay hắn lại xuất hiện thêm một kiện Linh khí khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện