Không thể phủ nhận việc nếu như hắn lọt vào một trăm vị trí đứng đầu thì ban thưởng hoàn toàn khiến cho hắn đỏ mắt, hai mươi viên linh thạch thượng phẩm có thể làm cho tu vi của hắn tăng thêm một tầng, có lẽ có thể đạt đến Luyện Thể nhất trọng Ngộ Khí Cảnh cũng không chừng.

Nhưng khi ở ngoại viện làm đệ tử tạp dịch lăn lộn ba năm, hắn hiểu được, nhận được bao nhiêu thì theo kèm đó phải trá giá bấy nhiêu. Không cần nghe những tiếng nghị luận xung quanh, riêng việc theo như lời của Nam Thành thì hắn cũng cảm giác được, việc sinh tử của những đệ tử tầng cuối cùng này, những trưởng lão phía trên căn bản không hề để ý đến.

Đơn giản mà nói thì những đệ tử áo bào xanh và áo bào vàng có từ bốn đến năm ngàn tên, tổn thất một chút thì cũng chả làm sao, nếu bản thân mà giống như Thẩm Mặc hay là Quân Nhược Lan có tư chất cao thì đã được chọn mang đi rồi.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm của trưởng lão Thuần Vu Diễn đột nhiên vang lên: “Nguyên bản tỷ thí của giữa Đông Tây Điện của tân đệ tử, lần này cũng cử hành luôn, tám người đứng đầu ngoại trừ được vào Tàng Vũ Các lựa chọn công pháp và vũ kỹ thì sẽ nhận được năm mươi viên linh thạch trun phẩm, mà ba người đứng đầu thì được lựa chọn hai môn vũ kỹ nữa, đứng thứ nhất thì lại thưởng thêm năm mươi viên linh thạch trung phẩm nữa.”

Thanh âm như vậy vừa vang lên thì quảng trường liền xôn xao.

Ban thưởng như vậy thì quả thật là quá hậu hĩnh, không chỉ mấy chục năm gần đây, mà ngay cả trăm năm nay cũng chưa từng có ban thưởng hậu hĩnh như vậy đối với tân đệ tử.

Thuần Vu DIễn nhìn về phía quảng trường đang xôn xao, hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “Tám đệ tử ngoại môn đứng đầu, cũng sẽ được trực tiếp tham gia vào hàng ngũ một trăm người được khảo hạch, đạt được tư cách tham gia nhiệm vụ của tông môn.”

Lại xôn xao, tân đệ tử có thể nói là có tu vi kém nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, mặc dù tám người người đứng đầu so với những đệ tử lâu năm thì vẫn có chênh lệch không nhỏ, nhưng mà Thuần Vu Diễn lại để cho bọn họ trực tiếp gia nhập vào một trăm vị trí đứng đầu, không biết là vì chuyện gì?

Thuần Vu Diễn nhìn mọi người, mỉm cười: “Vốn các ngươi không thể nào đoạt được tư cách này, nhưng mà Lan trưởng lão đã từng nói với ta, số tân đệ tử lần này tiềm lực to lớn, tu vi so với những lần trước thì mạnh hơn nhiều lần, cho nên mới có quyết định như vậy, các ngươi phải nhân cơ hội này mà nắm bắt lấy.”

Trong chớp mắt, hơn một trăm tên tân đệ tử liền bạo động.

“Đa tạ chư vị trưởng lão.” 

Tuyệt đại đa số tân đệ tử đều hô to, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Đối với bọn hắn mà nói thì ban thưởng như vậy quả là quá mê người, nếu như có thể được ban thưởng như vậy thì không cần bao lâu, liền có thể trùng kích Luyện Thể Cảnh hậu kỳ, thậm chí Luyện Thể Cảnh đỉnh phong Ngộ Khí Cảnh cũng có khả năng.

Nhưng mà Diệp Vân thì lại không có cao hứng như vậy, ngược lại thì nhíu mày.

Nếu không có điều bất ngờ gì xảy ra thì hắn lọt vào tám vị trí đứng đầu là điều không thể nghi ngờ, mà lọt vào tám vị trí đầu thì lại phải tham gia nhiệm vụ nào đó của tông môn, hơn nữa nhiệm vụ này nhất định là cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng mà hắn suy nghĩ mãi không ra là, nếu như nhiệm vụ đối với bọn hắn rất nguy hiểm, sao không cho đệ tử có tu vi cao hơn đi làm?

Đúng lúc này thì hắn đột nhiên phát lạnh, trên người thậm chí nổi lên một tầng da gà.

Giương mắt nhìn lên thì hắn thấy ánh mắt của Lan trưởng lão và Tôn trưởng lão đều nhìn về phía hắn và đám người Khúc Nhất Bình.

Lòng hắn lập tức trầm xuống, biết rõ ràng lần này không nhận ban thưởng, cố ý giấu giếm thực lực là điều không thể, biểu hiện của bọn hắn, chỉ sợ đã sớm rơi vào trong mắt của những vị trưởng lão này.

“Diệp Vân, Khúc Nhất Bình, lần này top ba chắc chắn là ba người chúng ta, nhưng mà danh hiệu đệ nhất thì nhất định là ta rồi, các ngươi đến lúc đó ngoan ngoãn nhận thua là được.”

Lúc này, thanh âm của Đoạn Thần Phong vang lên, trong mắt hắn là vẻ chờ mong và hưng phấn.

“Đoạn Thần Phong, danh hiệu đệ nhất, phải tỷ thí mới biết được.” Tiếng nói lạnh băng của Khúc Nhất Bình vang lên, kèm theo một chút sát ý trong đó.

Nghe được âm thanh như vậy, khóe miệng Đoạn Thần Phong nổi lên một tia cười lạnh.

Ba người Diệp Vân chính xác là những người có biểu hiện xuất trúng, nhưng mà, với tu vi của bọn hắn thì thật sự có thể coi thường toàn bộ những người khác hay sao?

Không biết kiềm chế thì có khi chết thế nào còn không biết.

Thanh âm của Đoạn Thần Phong sớm đã lọt vào tai của những tân đệ tử xung quanh, khiến cho bọn họ đều cười lạnh.

“Xem ra chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh vậy.”

Diệp Vân nhìn về phía hai người, sau đó cúi đầu xuống, nhưng trong lòng đã quyết định chủ ý, nếu như đã không thể trốn tránh được thì không bằng tận lực kiếm lấy linh thạch vào trong tay.

Theo tu vi tăng lên thì vầng sáng đen trắng càng thể hiện ra sự thần kỳ của nó, sau khi hấp thu linh khí thì cuối cùng lại nhả ra một đạo linh lực tinh thuần đến cực điểm, khó có thể tưởng tượng được. Uy lực của đạo linh lực này khiến cho tu vi của hắn lập tức đột phát một cảnh giới. Hắn tin tưởng, chỉ cần có thể hấp thu nhiều linh khí hơn thì linh lực được nhả ra sẽ càng tinh thuần, càng hùng hậu hơn. Chỉ cần có đủ linh thạch, hơn nữa có thể tìm kiếm được một ít công pháp và tiên kỹ phù hợp mà nói thì, thực lực của hắn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ tăng lên một cách kinh người.

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.

Hắn thủy chung không có quên, còn có một tên Luyện Khí Cảnh Tần Thiên Hàn đang chờ hắn nữa.

Mà hắn cũng không cho rằng, sau khi hắn trở thành đệ tử Thiên Chúc Phong thì Tần Thiên Hàn sẽ quên mà không đối phó với hắn nữa.



Trên bầu trời, ba người Thuần Vu Diễn nhìn phản ứng của những đệ tử phía dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ba người nhìn nhau, sau đó gật đầu.

“Tốt rồi, nếu như tất cả mọi người đã rõ thì lần tụ họp lần này đến đây thôi. Tỷ thí ngoại môn buổi sáng sẽ bắt đầu, còn luận bàn của đệ tử thì chiều mai bắt đầu.” Thanh âm Lan trưởng lão lần nữa quanh quẩn vang lên, lần này không có uy áp phối hợp nhưng mà tiếng nói lại như sấm sét, nổ bên tai mỗi đệ tử.

Quả nhiên là gấp rút, chỉ có thời gian một đêm để chuẩn bị.

Một ít tân đệ tử thì cũng không quan tâm lắm, nhưng mà những đệ tử nhập môn lâu năm, đặc biệt là những đệ tử mặc áo bào vàng thì đều nhíu mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Nếu có thời gian chuẩn bị vài ngày, bọn hắn có thể tìm được vài biện pháp ứng phó, thậm chí còn có thể dựa vào quan hệ với một số trưởng lão, nhưng mà bây giờ, chỉ có thời gian một đêm thì căn bản bọn họ không nghĩ được đối sách nào.

“Diệp Vân, ngươi đi đâu vậy?”

Ngay khi Diệp Vân chuẩn bị rời khỏi quảng trường thì một bóng người lao đến.

Diệp Vân theo bản năng lách mình, từ âm thanh này thì hắn cũng có thể đoán được đó là ai, Đoạn Thần Phong.

“Ngươi muốn gì?”

“Không có gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi nên cầu nguyện sao cho trước khi lọt vào tám vị trí đầu thì đừng gặp phải ta, nếu như vậy thì ban thưởng cũng đừng mơ tới nữa.” Đoạn Thần Phong kiêu ngạo nhìn hắn, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Chẳng biết tại sao, từ khi trực giác của hắn cho thấy Đoạn Thần Phong không phải con người đơn giản, nên khi thấy bộ dáng này của Đoạn Thần Phong thì tâm tình chán ghét cũng chả có.

Đoạn Thần Phong mà nói ngược lại thì mới khiến cho hắn giật mình, “Nếu chưa lọt vào tám vi trí đầu mà gặp ngươi thì cũng chưa phải là chuyện xấu.”

“Ngươi có ý gì? Chằng lẽ là nghĩ sau khi gặp ta thì loại ta ra ngoài ư?”

Đoạn Thần Phong nghe xong thì lông mày dựng lên, một tay tung ra một chưởng về phía Diệp Vân, “Xem đây!”

Diệp Vân nhíu mày, tay phải nâng lên, biến chưởng thành quyền, hung hăng đánh tới bàn tay của Đoạn Thần Phong.

Đùng!

Thanh âm trầm đục vang lên, cả Đoạn Thần Phong và Diệp Vân đều lùi lại hai bước.

“Đoạn Thần Phong, ta mặc kệ ngươi giả kiêu ngạo hay là kiêu ngạo thật, nhưng tốt nhất ngươi không nên đụng đến ra.” Diệp Vân cũng không dừng lại chút nào, cười lạnh rồi quay người bước đi.

“Đến ngày đó ta sẽ dạy cho ngươi bài học.” Đoạn Thần Phong lắc lắc bàn tay, nói với Diệp Vân.

Diệp Vân giống như không hề nghe thấy, không dừng lại chút nào mà bước đi.

Lời của Đoạn Thần Phong lại khiến cho hắn có một chủ ý mới.

Nếu trước khi tiến vào tám vị trí đầu mà gặp phải Đoạn Thần Phong hay Khúc Nhất Bình, như vậy thì hắn có thể cố ý mà thua, như vậy những vị trưởng lão kia cũng chưa chắc đã nhìn ra được. Nhưng nếu mà lại không gặp được đối thủ nào như vậy thì hắn dứt khoát đem toàn lực, tiến vào ba vị trí đầu, hoặc thậm chí giành luôn ngôi vị quán quân, thu lấy lợi ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện