Giờ phút này thì cuối cùng Diệp Vân chính thức thấy được sự hùng vĩ của đại tông tu tiên, khí thế như vậy, tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn có thể tạo thành, Thiên kiếm Tông truyền thừa mấy nghìn năm, nới có được khí thế như vậy.
“Tích lũy thâm hậu như vậy mà cũng khó có thể xuất hiện một tu sĩ kim đan,” Diệp Vân càng thêm cảm khái, hắn biết rõ những đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông kia, trên thực tế được hưởng vô số tài nguyên mà những đệ tử tạp dịch như hắn, hay những đệ tử ngoại môn cung cấp lên.
“Tốt ròi, các ngươi tiếp theo chia làm hai đội, một đội theo ta, một đội thì theo Dương trưởng lão.” Tôn trưởng lão có niên kỷ lớn một chút, quay đầu nhìn về những tên đệ tử đang hưng phấn này, chậm rãi nói.
Dưới cánh tay hắn, tất cả mọi người nhanh chóng chia làm hai đội, Diệp Vân và Khúc Nhất Bình ở một đội, mà Đoạn Thần Phong thì ở trong đội ngũ của Dương trưởng lão.
“Khúc Nhất Bình, ngươi muốn chống đối ta, ta sẽ cho ngươi nhảy nhót vày ngày, sau này ta nhất định sẽ lấy máu ngươi để lập uy.” Đoạn Thần Phong nhìn về phía Khúc Nhất Bình, đột nhiên nắm chặt tay lại, quát lớn.
“Tên này đến cùng là bị làm sao vậy?” Lông mày Diệp Vân không tự giác mà cau lại, những người khác đều cảm thấy ĐOạn Thần Phong quá mức ngu xuẩn, ở lúc này mà còn dám khiêu khích như vậy khẳng định là muốn rước lấy phiền toái, nhưng khi khi ở dưới vách đá, hắn nói chuyện với Đoạn Thần Phong thì trực giác của hắn thấy sự ngu xuẩn của Đoạn Thần Phong này có chút giả dối, Đoạn Thần Phong tựa hồ không có đơn giản như vậy.
“Hừ!”
Dương trưởng lão nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, sau đó một đạo tinh quang từ trong mắt hắn bắn lên mặt của Đoạn Thần Phong, trong chớp mắt thì sắc mặt của Đoạn Thần Phong trắng bệch, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, chảy xuống ròng ròng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sát ý, phẫn nộ nhìn về phía Khúc Nhất Bình, giơ nắm đấm lên.
Diệp Vân cau mày nhìn hắn một cái, nhưng chợt cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn sau này tuyệt đối không muốn dây dưa với dạng người này, hiện tại việc cấp bách chính là nhanh chóng thu xếp ổn thỏa, quen thuộc với ngoại môn Thiên CHúc Phong, chuẩn bị cho việc cung cấp tu luyện một cách thuận lợi sau này.
“Tốt rồi, tất cả im miệng cho ta, ai còn muốn nói nhảm nữa thì liền tước bỏ tư cách đệ tử Thiên Chúc Phong, từ đâu thì về đó.” Ánh mắt Dương trưởng lão quét về phía mọi người, lạnh băng như đao.
Trong chốc lát, chúng đệ tử đều câm như hến, toàn bộ đều trở nên yên tĩnh lại, ngay cả một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hai đội xuyên qua một mảnh rừng rậm, chia làm hai hướng, biến mất trong xâm lâm.
Ước chừng đi nửa canh giờ, phía trước rừng rậm dần trở nên thưa thớt, tầm mắt cũng trở nên rộng rãi hơn.
Trên mặt đất xuất hiện một ngọn núi sừng sững, nửa trên bị mây mù bao phủ, không thể nhìn thấy rõ ràng, mà nửa phía dưới thì có vô số kiến trúc liên tiếp, mọc lên san sát, nghiễm nhiên là một thành trấn được xây dựng dựa vào núi.
“Đó chính là Thiên Chúc Phong chúng ta, sâu trong mây mù chính là những nơi luyện đan và nơi ở của trưởng lão, mà phía bên dưới, các ngươi đã thấy, chính là nơi ở của đệ tử ngoại môn.” Tôn trưởng lão chỉ về ngọn núi phía trước, quay đầu nói.
Đám người Diệp Vân phóng mắt nhìn lại thì thấy bên dưới sườn núi có rất nhiều kiến trúc xây dựng dựa vào núi trông vô cùng đặc sắc, mà có những kiến trúc bởi vì ở một góc độ khác nhìn đến nên trông có vẻ như đang lơ lửng ở lưng chừng núi, trông rất đẹp mắt.
Thẳng đường đi tới, bọn hắn bắt gặp rất nhiều đệ tử Thiên Chúc Phong, nhưng mà đám đệ tử này nhìn bọn Diệp Vân này không chớp mắt, trên mặt lộ ra dáng vẻ vội vàng, sắc mặt ngưng trọng, tựa hồ như có chuyện gì quan trọng vậy.
Diệp Vân thu hết thảy vào trong mắt, hắn mơ hồ có một cảm giác là có quan hệ đến việc khảo hạch đệ tử ngoại môn mười ngày sau đó.
Hai bộ quần áo dài màu xanh, một khối yêu bài có đồ án đan hỏa.
Đây chính là ký hiệu của đệ tử Thiên CHúc Phong, hầu như tất cả mọi người đều giống nhau, không có khác biệt điều gì cả.
Diệp Vân nhìn quần áo và yêu bài trong tay, trong lòng không khỏi xúc động thật lâu. Ba năm qua, nhận đủ mọi tra tấn, chịu nhiều đau khổ, thấy xích mích giữa mọi người, đủ mọi thủ đoạn xấu xa, cũng chỉ là vì một bước này, trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông.
Phục sức cũng không có gì đặc thù, mà tấm yêu bài này cũng không biết là được luyện chế từ tài liệu nào, lại có thể đại biểu được thân phận của Diệp Vân, yêu bài đồng dạng là màu xanh, chính giữa có một chữ “Ngoại”, mặt sau lưng có ghi số là hai vạn linh ba mươi bảy, cái này đoán chừng nó đại biểu cho thân phận đệ tử ngoại môn, số thứ tự là hai vạn linh ba mươi bảy.
“Thứ hạng này chắc là toàn bộ Thiên Kiếm Tông rồi, không có khả năng chỉ Thiên CHúc Phong mà lại có đông đệ tử ngoại môn như vậy.” DIệp Vân nhìn yêu bài, trong lòng cảm khái.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm của Tôn trưởng lão vang lên.
Yêu bài và quần áo ngoại môn các ngươi đã nhận lấy, chắc hẳn cũng có thể thấy được con số trên yêu bài, không sai, đây chính là số thứ tự của các ngươi, đại biểu cho thân phận đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông Vô Ảnh Phong.
Diệp Vân khẽ giật mình, hắn thật không nghĩ đến là số thứ tự hai vạn linh ba mươi bảy, cũng chỉ là trên Vô Anh Phong, như vậy có thể thấy được, đệ tử ngoại môn của Vô Ảnh Phong có thể lên đến mười vạn người. Tông môn lớn bực này, số lượng đệ tử ngoại môn so với một trấn khẩu trung đẳng còn nhiều hơn một chút.
Mặc dù nói đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền số lượng ít hơn nhiều. Thế nhưng còn có đệ tử tạp dịch nữa, lần này khảo hạch đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phon, tổng cộng có từ bốn đến năm ngàn người tham gia, cuối cùng thông qua cũng chỉ có hơn một trăm người, dựa theo số lượng này mà tính thì toàn bộ đệ tử của Thiên Kiếm Tồn, chẳng phải là lên đến mấy trăm vạn ư?
Nói cách khác, chưởng giáo và những đệ tử chân truyền kia, tương đương với việc được mấy trăm vạn người cung cấp tài nguyên!
Bản thân Diệp Vân có chút ngang tàng, can đảm chống lại Lưu Đạo Liệt, từ khi có được quầng sáng đen trắng thì tâm tình lại cải biến vô cùng lớn, giờ phút này nghĩ đến chưởng giáo và đệ tử chân truyền của Thiên Chúc Phong được mấy trăm vạn người phụng dưỡng, hưởng dụng toàn bộ tài nguyên tu hành của tông môn, hắn cũng không phải tự nhiên mà sinh ra lòng kính sợ thần phục, nhưng lại nhịn không được mà nghĩ đến mình trong tương lai có thể hay không vượt qua những người này, cùng với những tu sĩ của Thiên Chúc Phong kia, thành tựu kim đan.
Các ngươi đưa linh lực vào trong yêu bài thì có thể tháy được một tấm bản đồ, chính là phạm vi các ngươi có thể hoạt động, còn có chỗ ở của các ngươi, toàn bộ đều trong yêu bài của các ngươi, từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử chính thức của Thiên Chúc Phong, tuyệt đối không thể làm cho Thiên CHúc Phong mất mặt.” Thanh âm của Tôn trưởng lão bỗng nhiên vang lên, giống như sấm sét truyền vào tai chúng đệ tử.
“Vâng!”
Rất nhiều đệ tử đồng thanh hét lớn, có những người kích động đến mức ngay cả âm thanh cũng thay đổi.
Tôn trưởng lão thoáng vừa ý gật đầu, “Thiên CHúc Phong chính là phụ phong của Vô Ảnh, chuyên môn chịu trách nhiệm thu thập kỳ hoa dị thảo, luyện chế đan dược, gieo trồng linh điền…, làm những công tác hậu cần, những thứ này hẳn là các ngươi đã biết, nhưng các ngươi có nghĩ, tại sao Thiên Chúc Phong chúng ta lại xuất hiện một gã tu sĩ Kim Đan hay không?”
“Thiên Kiếm Tông chúng ta, mấy nghìn năm mới có được vài tu sĩ Kim Đan, mà Thiên CHúc Phong chẳng qua cũng chỉ là phụ phong của Vô Ảnh, các ngươi có nghĩ đến cùng là nguyên nhân gì hay không?”
Trong chớp mắt, trong phạm vi mười trượng không một tiếng động, lặng ngắt như tờ.
“Xem ra các ngươi cũng không nghĩ đến vấn đề này.”
Tôn trưởng lão nhìn đội ngũ không một ai dám lên tiếng, cười lạnh một tiếng, “không nói đến việc tu đạo riêng biệt, ta cũng không nói nhảm với các ngươi, Thiên Chúc Phong chúng ta với tư cách đan tông, nhưng cũng đừng nghĩ là không có chỗ tốt của nó. Đệ tử Thiên Chúc Phong chúng ta thường xuyên đi vào những linh dược linh sơn thu thập linh dược, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì tự nhiên được ban thưởng hậu hĩnh, thậm chí còn có cả đan dược tăng tiến tu vi, về phần nếu có cơ duyên hoàn thành một số nhiệm vụ bên ngoài, cũng có thể được thưởng thêm linh dược cao giai. Nếu trong tương lai, các ngươi có thể tiến thêm bước nữa, trở thành đệ tử luyện đan, làm việc chăm chỉ cần thận thì sẽ được chút ít ban thưởng. Cho nên bình thường không nên đem việc tìm kiếm, thu thập linh dược và dò xét những sơn cốc là việc lãng phí, nói không chừng các ngươi có thể tìm thấy một số linh dược có phẩm chất tốt, khen thưởng nhận được có thể ngang với mấy chục ngày, thậm chí mấy năm khổ tu!”
“Hơn thế nữa, hiện tại chia các ngươi thành hai đội, do ta và Dương trưởng lão dẫn đầu, cũng có quan hệ đến việc khen thưởng sau này.”
Dừng một chút, sau khi thấy được những tên đệ tử này có vẻ hiểu ra, hưng phần lên thì Tôn trưởng lão lại hừ một tiếng, nói ra.
“Tích lũy thâm hậu như vậy mà cũng khó có thể xuất hiện một tu sĩ kim đan,” Diệp Vân càng thêm cảm khái, hắn biết rõ những đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông kia, trên thực tế được hưởng vô số tài nguyên mà những đệ tử tạp dịch như hắn, hay những đệ tử ngoại môn cung cấp lên.
“Tốt ròi, các ngươi tiếp theo chia làm hai đội, một đội theo ta, một đội thì theo Dương trưởng lão.” Tôn trưởng lão có niên kỷ lớn một chút, quay đầu nhìn về những tên đệ tử đang hưng phấn này, chậm rãi nói.
Dưới cánh tay hắn, tất cả mọi người nhanh chóng chia làm hai đội, Diệp Vân và Khúc Nhất Bình ở một đội, mà Đoạn Thần Phong thì ở trong đội ngũ của Dương trưởng lão.
“Khúc Nhất Bình, ngươi muốn chống đối ta, ta sẽ cho ngươi nhảy nhót vày ngày, sau này ta nhất định sẽ lấy máu ngươi để lập uy.” Đoạn Thần Phong nhìn về phía Khúc Nhất Bình, đột nhiên nắm chặt tay lại, quát lớn.
“Tên này đến cùng là bị làm sao vậy?” Lông mày Diệp Vân không tự giác mà cau lại, những người khác đều cảm thấy ĐOạn Thần Phong quá mức ngu xuẩn, ở lúc này mà còn dám khiêu khích như vậy khẳng định là muốn rước lấy phiền toái, nhưng khi khi ở dưới vách đá, hắn nói chuyện với Đoạn Thần Phong thì trực giác của hắn thấy sự ngu xuẩn của Đoạn Thần Phong này có chút giả dối, Đoạn Thần Phong tựa hồ không có đơn giản như vậy.
“Hừ!”
Dương trưởng lão nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, sau đó một đạo tinh quang từ trong mắt hắn bắn lên mặt của Đoạn Thần Phong, trong chớp mắt thì sắc mặt của Đoạn Thần Phong trắng bệch, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, chảy xuống ròng ròng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sát ý, phẫn nộ nhìn về phía Khúc Nhất Bình, giơ nắm đấm lên.
Diệp Vân cau mày nhìn hắn một cái, nhưng chợt cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn sau này tuyệt đối không muốn dây dưa với dạng người này, hiện tại việc cấp bách chính là nhanh chóng thu xếp ổn thỏa, quen thuộc với ngoại môn Thiên CHúc Phong, chuẩn bị cho việc cung cấp tu luyện một cách thuận lợi sau này.
“Tốt rồi, tất cả im miệng cho ta, ai còn muốn nói nhảm nữa thì liền tước bỏ tư cách đệ tử Thiên Chúc Phong, từ đâu thì về đó.” Ánh mắt Dương trưởng lão quét về phía mọi người, lạnh băng như đao.
Trong chốc lát, chúng đệ tử đều câm như hến, toàn bộ đều trở nên yên tĩnh lại, ngay cả một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hai đội xuyên qua một mảnh rừng rậm, chia làm hai hướng, biến mất trong xâm lâm.
Ước chừng đi nửa canh giờ, phía trước rừng rậm dần trở nên thưa thớt, tầm mắt cũng trở nên rộng rãi hơn.
Trên mặt đất xuất hiện một ngọn núi sừng sững, nửa trên bị mây mù bao phủ, không thể nhìn thấy rõ ràng, mà nửa phía dưới thì có vô số kiến trúc liên tiếp, mọc lên san sát, nghiễm nhiên là một thành trấn được xây dựng dựa vào núi.
“Đó chính là Thiên Chúc Phong chúng ta, sâu trong mây mù chính là những nơi luyện đan và nơi ở của trưởng lão, mà phía bên dưới, các ngươi đã thấy, chính là nơi ở của đệ tử ngoại môn.” Tôn trưởng lão chỉ về ngọn núi phía trước, quay đầu nói.
Đám người Diệp Vân phóng mắt nhìn lại thì thấy bên dưới sườn núi có rất nhiều kiến trúc xây dựng dựa vào núi trông vô cùng đặc sắc, mà có những kiến trúc bởi vì ở một góc độ khác nhìn đến nên trông có vẻ như đang lơ lửng ở lưng chừng núi, trông rất đẹp mắt.
Thẳng đường đi tới, bọn hắn bắt gặp rất nhiều đệ tử Thiên Chúc Phong, nhưng mà đám đệ tử này nhìn bọn Diệp Vân này không chớp mắt, trên mặt lộ ra dáng vẻ vội vàng, sắc mặt ngưng trọng, tựa hồ như có chuyện gì quan trọng vậy.
Diệp Vân thu hết thảy vào trong mắt, hắn mơ hồ có một cảm giác là có quan hệ đến việc khảo hạch đệ tử ngoại môn mười ngày sau đó.
Hai bộ quần áo dài màu xanh, một khối yêu bài có đồ án đan hỏa.
Đây chính là ký hiệu của đệ tử Thiên CHúc Phong, hầu như tất cả mọi người đều giống nhau, không có khác biệt điều gì cả.
Diệp Vân nhìn quần áo và yêu bài trong tay, trong lòng không khỏi xúc động thật lâu. Ba năm qua, nhận đủ mọi tra tấn, chịu nhiều đau khổ, thấy xích mích giữa mọi người, đủ mọi thủ đoạn xấu xa, cũng chỉ là vì một bước này, trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông.
Phục sức cũng không có gì đặc thù, mà tấm yêu bài này cũng không biết là được luyện chế từ tài liệu nào, lại có thể đại biểu được thân phận của Diệp Vân, yêu bài đồng dạng là màu xanh, chính giữa có một chữ “Ngoại”, mặt sau lưng có ghi số là hai vạn linh ba mươi bảy, cái này đoán chừng nó đại biểu cho thân phận đệ tử ngoại môn, số thứ tự là hai vạn linh ba mươi bảy.
“Thứ hạng này chắc là toàn bộ Thiên Kiếm Tông rồi, không có khả năng chỉ Thiên CHúc Phong mà lại có đông đệ tử ngoại môn như vậy.” DIệp Vân nhìn yêu bài, trong lòng cảm khái.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm của Tôn trưởng lão vang lên.
Yêu bài và quần áo ngoại môn các ngươi đã nhận lấy, chắc hẳn cũng có thể thấy được con số trên yêu bài, không sai, đây chính là số thứ tự của các ngươi, đại biểu cho thân phận đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông Vô Ảnh Phong.
Diệp Vân khẽ giật mình, hắn thật không nghĩ đến là số thứ tự hai vạn linh ba mươi bảy, cũng chỉ là trên Vô Anh Phong, như vậy có thể thấy được, đệ tử ngoại môn của Vô Ảnh Phong có thể lên đến mười vạn người. Tông môn lớn bực này, số lượng đệ tử ngoại môn so với một trấn khẩu trung đẳng còn nhiều hơn một chút.
Mặc dù nói đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền số lượng ít hơn nhiều. Thế nhưng còn có đệ tử tạp dịch nữa, lần này khảo hạch đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phon, tổng cộng có từ bốn đến năm ngàn người tham gia, cuối cùng thông qua cũng chỉ có hơn một trăm người, dựa theo số lượng này mà tính thì toàn bộ đệ tử của Thiên Kiếm Tồn, chẳng phải là lên đến mấy trăm vạn ư?
Nói cách khác, chưởng giáo và những đệ tử chân truyền kia, tương đương với việc được mấy trăm vạn người cung cấp tài nguyên!
Bản thân Diệp Vân có chút ngang tàng, can đảm chống lại Lưu Đạo Liệt, từ khi có được quầng sáng đen trắng thì tâm tình lại cải biến vô cùng lớn, giờ phút này nghĩ đến chưởng giáo và đệ tử chân truyền của Thiên Chúc Phong được mấy trăm vạn người phụng dưỡng, hưởng dụng toàn bộ tài nguyên tu hành của tông môn, hắn cũng không phải tự nhiên mà sinh ra lòng kính sợ thần phục, nhưng lại nhịn không được mà nghĩ đến mình trong tương lai có thể hay không vượt qua những người này, cùng với những tu sĩ của Thiên Chúc Phong kia, thành tựu kim đan.
Các ngươi đưa linh lực vào trong yêu bài thì có thể tháy được một tấm bản đồ, chính là phạm vi các ngươi có thể hoạt động, còn có chỗ ở của các ngươi, toàn bộ đều trong yêu bài của các ngươi, từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử chính thức của Thiên Chúc Phong, tuyệt đối không thể làm cho Thiên CHúc Phong mất mặt.” Thanh âm của Tôn trưởng lão bỗng nhiên vang lên, giống như sấm sét truyền vào tai chúng đệ tử.
“Vâng!”
Rất nhiều đệ tử đồng thanh hét lớn, có những người kích động đến mức ngay cả âm thanh cũng thay đổi.
Tôn trưởng lão thoáng vừa ý gật đầu, “Thiên CHúc Phong chính là phụ phong của Vô Ảnh, chuyên môn chịu trách nhiệm thu thập kỳ hoa dị thảo, luyện chế đan dược, gieo trồng linh điền…, làm những công tác hậu cần, những thứ này hẳn là các ngươi đã biết, nhưng các ngươi có nghĩ, tại sao Thiên Chúc Phong chúng ta lại xuất hiện một gã tu sĩ Kim Đan hay không?”
“Thiên Kiếm Tông chúng ta, mấy nghìn năm mới có được vài tu sĩ Kim Đan, mà Thiên CHúc Phong chẳng qua cũng chỉ là phụ phong của Vô Ảnh, các ngươi có nghĩ đến cùng là nguyên nhân gì hay không?”
Trong chớp mắt, trong phạm vi mười trượng không một tiếng động, lặng ngắt như tờ.
“Xem ra các ngươi cũng không nghĩ đến vấn đề này.”
Tôn trưởng lão nhìn đội ngũ không một ai dám lên tiếng, cười lạnh một tiếng, “không nói đến việc tu đạo riêng biệt, ta cũng không nói nhảm với các ngươi, Thiên Chúc Phong chúng ta với tư cách đan tông, nhưng cũng đừng nghĩ là không có chỗ tốt của nó. Đệ tử Thiên Chúc Phong chúng ta thường xuyên đi vào những linh dược linh sơn thu thập linh dược, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì tự nhiên được ban thưởng hậu hĩnh, thậm chí còn có cả đan dược tăng tiến tu vi, về phần nếu có cơ duyên hoàn thành một số nhiệm vụ bên ngoài, cũng có thể được thưởng thêm linh dược cao giai. Nếu trong tương lai, các ngươi có thể tiến thêm bước nữa, trở thành đệ tử luyện đan, làm việc chăm chỉ cần thận thì sẽ được chút ít ban thưởng. Cho nên bình thường không nên đem việc tìm kiếm, thu thập linh dược và dò xét những sơn cốc là việc lãng phí, nói không chừng các ngươi có thể tìm thấy một số linh dược có phẩm chất tốt, khen thưởng nhận được có thể ngang với mấy chục ngày, thậm chí mấy năm khổ tu!”
“Hơn thế nữa, hiện tại chia các ngươi thành hai đội, do ta và Dương trưởng lão dẫn đầu, cũng có quan hệ đến việc khen thưởng sau này.”
Dừng một chút, sau khi thấy được những tên đệ tử này có vẻ hiểu ra, hưng phần lên thì Tôn trưởng lão lại hừ một tiếng, nói ra.
Danh sách chương