Chương 4682

Khi còn khoảng mười chữ cuối thì Ngô Bình mất rất nhiều thời gian mới đọc xong, một luồng sức mạnh lờ mờ xuất hiện, sau đó dốc toàn lực để ngăn cản lời chú của Ngô Bình.

May mà anh đã có kinh nghiệm để chống lại nó nên vẫn niệm chú tiếp được.

“Đoạt!”

Khi âm tiết cuối cùng vang lên, trong người Ngô Bình dâng lên một sức mạnh rất khủng khiếp. Nó tuôn ra khiến anh không thể chịu nổi, làn da lập tức xuất hiện nhiều vết nứt, đôi mắt đỏ ngầu, anh bắt đầu hét lên trong đau đớn.

Luồng sức mạnh này quá lớn, Ngô Bình dốc toàn lực áp chế nhưng vẫn có cảm giác sắp bị nổ tung. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, vũ trụ nhỏ của anh đã rung lên rồi tạo ra một lực hút lớn, để hấp thu luồng sức mạnh kia. Nó không thể chống lại vũ trũ nhỏ nên cuối cùng đã thu nhỏ lại thành một vật giống ngôi sao.

Sau khi luồng sức mạnh ấy rời khỏi cơ thể, Ngô Bình đã nhanh chóng hồi phục. Sau đó, anh thử rút một chút sức mạnh ra để luyện hoá. Lần này, anh chỉ lấy khoảng một phần một trăm, do lượng quá ít nên thể chất của anh có thể áp chế được nó rồi luyện hoá và hấp thu. Quá trình này kéo dài khá lâu, sức mạnh kia đã hoà vào trong máu thịt của Ngô Bình.

Ngô Bình phát hiện nó là một dạng sức mạnh thể xác ngang tàng và mạnh mẽ.

“Chắc đây là sức mạnh cấp vũ trụ, bảo sao Nữ Oa luôn phải phong ấn chúng, chắc chắn phải tu hành đến một cảnh giới nhất định thì mới điều khiển chúng được”, Ngô Bình lẩm bẩm. Cơ thể và cảnh giới của anh bây giờ còn mạnh hơn tổ tiên con ng ngày xưa, nhưng đến anh cũng không thể áp chế sức mạnh này thì đương nhiên các tiền bối ngày xưa không thể làm được.

Anh hấp thu khoảng mười phút sau thì cơ thể đã đạt đến cực hạn.

“Xem ra với thể chất hiện tại thì mình chỉ dùng được ngần này sức mạnh thôi, cố quá thì quá cố mất”, anh mỉm cười rồi tung một quyền ra, hư không rung chuyển và xuất hiện nhiều điều kỳ bí ở xung quanh.

Sức mạnh mà Ngô Bình có đến từ một nơi có tên là vũ trụ Nguyên Năng, sức mạnh ở đây có tên là sức mạnh Thái Nguyên.

Hấp thu sức mạnh Thái Nguyên xong, Ngô Bình nhẩm tính thì thấy sắp tới ngày con đường Chân Thánh mở rồi.

Lẽ ra con đường Chân Thánh đã mở từ lâu, nhưng không biết vì sao mà bị trì hoãn đến tận bây giờ. Mãi tới hôm qua, lệnh bài của Ngô Bình mới phát sáng và thông báo cho anh con đường sẽ mở vào hai ngày tới.

Mai sẽ là ngày con đường Chân Thánh mở, Ngô Bình quyết định sẽ đến đại thế giới Thượng Thanh trước một ngày.

Lần này quay lại, anh đến nhà họ Hà để gặp Hà Hi Niên và Hà Sở Sở trước.

Lần trước, nhà họ Hà đã đắc tội với người của Ôn Hầu, suýt nữa bị diệt môn. Sau đó, Ngô Bình đã cá cược với Ôn Hầu, kết quả là không chỉ giải quyết được vấn đề mà còn kiếm được một khoản lớn.

Nhà họ Hà rất cảm kích anh nên lần này thấy anh tới, ai cũng vui mừng.

Hà Sở Sở: “Công tử, lần này anh đến tham gia con đường Chân Thánh ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi đã nhận được tin là ngày mai con đường sẽ mở”.

Hà Sở Sở thoáng lo lắng nói: “Vậy thì công tử phải cẩn thận, em nghe nói lần này có thêm mười người được đi trên con đường này”.

Ngô Bình cau mày: “Thêm mười suất nữa ư?”

Hà Sở Sở gật đầu: “Nghe đâu là một nhóm cường giả thần bí cũng tham gia, cụ thể thế nào thì em không rõ, nhưng chỉ biết họ rất lợi hại thôi, đến các cường giả trước đó cũng không sánh bằng”.

Ngô Bình: “Thế thì mười người này còn mạnh hơn Trương Ưng Thiên và Thần Phá Tiêu à?”

Hà Hi Niên: “Dù họ có mạnh thế nào thì cũng không bằng công tử được, tôi tin công tử nhất định sẽ thắng họ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện