Ông ta vừa định lên tiếng thì Ngô Bình đã cau mày nói: “Hình như đúng là rượu giả.

Ngại quá, chắc cháu bị người ta lừa rồi”, sau đó, anh bảo Cương Tử mang hết số rượu còn lại về xe.

Ngô Liên Thắng vội cản lại: “Rượu giả thì có làm sao, ông ngửi thấy cũng thơm lắm, mang vào nhà cho ông đi”.

Ngô Bình liếc nhìn Ngô Liên Thắng rồi nghiêm túc nói: “Ông ơi, sao cháu biếu ông rượu giả được? Nhỡ có chuyện gì thì cháu mắc tội tày trời mất”, nói rồi, anh kiên quyết bảo Cương Tử mang rượu về xe, sau đó bảo hắn mang hai hộp trà tới.

Ngô Liên Thắng đen mặt rồi trừng mắt lườm Ngô Phong.

Khổ nỗi Ngô Phong đã nói đó là rượu giả thì ông ta không thể bảo là rượu thật được, vì phải giữ thể diện cho cháu mình.

Cương Tử cất rượu đi rồi mang hai hộp trà tới.

Bên ngoài hai hộp trà được gói kỹ càng nên không nhìn thấy nhãn hiệu, chỉ biết là có một cân.

Advertisement
Ngô Bình cười nói: “Rượu là giả, nhưng trà thì chắc chắn là thật.


Đây là trà búp Minh Tiền thượng hạng mà cháu nhờ bạn mua hộ, 20 nghìn một cân, uống ngon lắm ạ”.

Làn này đến lượt bố của Ngô Phong là Ngô Chấn Đạt lắc đầu, ông ta coi thường nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiểu Bình, cháu đừng nói quá lên thế được không? Gì mà trà búp Minh Tiền thượng hạng, còn những 20 nghìn một cân.

Cháu nhìn lại mình xem có giống người mua được loại trà đắt đỏ ấy không?”
Ngô Bình cúi xuống nhìn người mình rồi chán nản nói: “Ý của chú hai là đây cũng là hàng giả ạ”.

Ngô Chấn Đạt cười lạnh nói: “Chứ còn gì nữa”.

Ngô Bình mở chiếc hộp ra thì có các gói trà nhỏ ở bên trong, mỗi gói chỉ có năm gam trà.

Anh xé một gói ra thì hương trà thơm ngát đã toả khắp không gian.

Ngô Liên Thắng không chỉ thích rượu, mà còn mê trà.

Ông ta giật lấy gói trà ấy rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó mắt lập tức phát sáng.

Ngô Chấn Đạt nói: “Bố, là hàng giả phải không ạ? Ha ha, thằng này đúng là hết thuốc chữa rồi, toàn mang hàng giả ra lừa người lớn, như thế hay lắm à?”
Ngô Bình vứt hộp trà cho Cương tử rồi xua tay: “Mang về xe đi, đồ còn lại cũng không cần mang đến nữa”.

Cương Tử gật đầu rồi ôm hộp trà chạy về xe, nhưng miệng vẫn không ngừng mỉm cười châm chọc, hắn thầm nghĩ nhà họ Ngô đúng là một lũ ngu xuẩn, đồ tốt bày ra trước mắt mà không phân biệt nổi thật giả.

Ngô Liên Thắng không thể ra vẻ được nữa mà gào lên: “Hai bố con nhà anh im ngay! Rượu Mao Đài đó là thật, mà trà này cũng thế”.

Ngô Chấn Đạt và Ngô Phong nghệt mặt ra, sau đó đờ đẫn nhìn Ngô Liên Thắng.

Ngô Liên Thắng ho khan nói: “Tiểu Bình à, cháu có lòng hiếu thảo như vậy khiến ông thấy rất vui.

Cháu bảo cậu kia mang đồ lên nhà cho ông đi”.

Ngô Bình cười nói: “Ông ơi, những món đồ đó dù là thật hay giả thì cũng không đáng giá bằng món quà mừng thọ mà cháu sắp tặng cho ông đâu”.

Anh lấy một chiếc hộp rồi mở ra, bên trong là huyết chi có màu đỏ máu, đã thế còn toả ra mùi thơm kỳ lạ.


Ngô Kháng Kháng tiền lại gần ngửi một cái rồi vội chạy ra xa, sau đó xì một tiếng, nói: “Cái gì kinh thế, thối um nữa chứ! Ngô Bình, anh làm trò gì thế hả? Đừng nói là cây thuốc độc gì đó nhé!”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Đây là huyết chi, là một vật báu vô giá.

Chỉ cần người bình thường dùng đúng cách thì sẽ có thể sống đến trăm tuổi, hơn nữa thứ này rất đắt đấy, ít cũng phải vài chục triệu”.

Lần này, đến Ngô Liên Thắng cũng không thể tin lời của Ngô Bình, ông ta nhìn cây huyết chi rồi cau mày nói: “Ngô Bình, cái này thì cháu giữ lại mà dùng, ông chỉ cần rượu Mao Đài và trà búp kia thôi”.

Ngô Bình thở dài rồi hỏi: “Ông ơi, đây là đồ tốt lắm đấy, ông không cần thật sao?”
Nếu không vì rượu và trà thì Ngô Liên Thắng đã quát cho Ngô Bình một trận rồi, ông ta cố giữ bình tĩnh nói: “Ừ, ông lấy nó làm gì chứ?”
Ngô Bình khẽ thở dài rồi cất huyết chi vào hộp, sau đó bỏ vào túi, tiếp đó nói với Cương Tử: “Cương Tử, lấy cho ông tôi hai thùng rượu và một cân trà đến khách sạn”.

Cương Tử gật đầu rồi lại chạy về xe xách đồ, sau đó đi theo Ngô Bình.

Ngô Chấn Nghiệp thấy Cương Tử chạy tới chạy lui như chân sai vặt thì tò mò hỏi: “Tiểu Bình, cậu này có quan hệ thế nào với cháu?”
Ngô Bình: “Cậu ta là tài xế của cháu”.

Một cô gái ngang tuổi với Ngô Mi ở phía sau chợt cười phụt ra.

Ngô Mi vẫn luôn im lặng, lúc này không thể nhịn được nữa mà nói: “Cô cười gì hả, anh ấy đúng là tài xế của anh trai tôi mà”.

Cô gái đó là con gái của chú tư Ngô Chấn Tông, tên là Ngô Mộng, cô nhóc bĩu môi nói: “Còn tài xế nữa! Cái xe rách này thì cần gì tài xế chứ?”
Ngô Mi đang tuổi mới lớn nên rất hiếu chiến, cô bé phản bác: “Đây không phải là xe rách, mà là xe chống đạn, đắt lắm đấy”.

Lúc này, cả Ngô Kháng Kháng và Ngô Phong đều bật cười, họ không hề tin lời Ngô Mi.


Ngô Mi tức giận, định giải thích tiếp, nhưng không biết phải nói sao.

Ngô Bình vỗ vào tay em mình, ra hiệu cho cô bé đừng nói nữa, bấy giờ Ngô Mi mới chịu thôi.

Trương Lệ để Ngô Bình xử lý mọi việc, còn bà chỉ đứng phía sau lặng lẽ quan sát.

Cuối cùng, họ đã đến một khách sạn cao cấp, chi phí ở đây rất đắt đỏ, một bàn tiệc ít cũng phải ba đến bốn nghìn, Nếu gọi thêm các món đắt thì cả chục nghìn cũng là.

Họ đã đặt một bàn cực lớn, đủ cho mười mấy người ngồi.

Ai về chỗ người nấy, nhà Ngô Bình ngồi cạnh nhau, chỗ của họ sát cửa ra vào.

Một chiếc bánh gato nhanh chóng được mang tới, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Ngô Liên Thắng vội mở một chai Mao Đài, mùi rượu lập tức toả khắp phòng.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện