Trước khi trong miệng nàng chứa đầy bùn đất, không phải là có người đã phì cười hay sao?

Chính gương mặt này, chính đôi mắt này.

Mà Ngự Minh Dạ giờ khắc này, ngồi xuống trước mặt Phượng Vũ, tay phải chống cằm, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, còn mang theo anh mắt ghét bỏ nhìn nàng chằm chằm.

Phượng Vũ: "Ư ư ư —— "

"A ——" Ngự Minh Dạ lúc này mới phản ứng, ngón trỏ với các khớp xương rõ ràng của hắn điểm huyệt hai lần trước ngực của Phượng Vũ.

"Ư." Phượng Vũ lập tức thấy bản thân lúc này đã có thể cử động trở lại.

Nàng lúc này liền trừng mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa của Ngự Minh Dạ: "Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta đến đây? Ngươi bắt ta đến đây có mục đích gì?!"

Ngự Minh Dạ làm như thừa nhận suy nghĩ mà tiểu nha đầu xấu xí này tự suy diễn trong lòng, hắn ngồi xổm trên mặt đất, tay chống cằm, cặp mắt đào hoa nhìn Phượng Vũ chằm chằm, bộ dạng này nhìn qua lại có mấy phần đáng yêu, Phượng Vũ cũng đành bó tay

"Ngươi đoán đi, đoán xem ta là ai” Ánh mắt tà mị của Ngự Minh Dạ nhướn lên nhìn Phượng Vũ.

Phượng Vũ đầu óc nhanh chóng trở lên linh hoạt, bỗng nhiên, mắt liền sáng lên, cười thần bí: "Nếu như ta đoán được, ngươi sẽ thả ta đi chứ?"

"Ngươi thấy rằng sẽ có khả năng đấy sao?" Ngự Minh Dạ khẽ chạm vào gương mặt của Phượng Vũ, "Mau đoán đi, nếu như không đoán ra được, cái mạng nhỏ của ngươi xem chừng khó giữa được nữa."

Phượng Vũ liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý.

Ngự Minh Dạ phì cười!

Hắn thế mà lại bị một thiếu nữ tầm thường như vậy không thèm để mắt tới? Aiya~

"Ngươi không sợ chết sao?" Ngự Minh Dạ tò mò nhìn tiểu nha đầu trước mắt, dung nhan nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng khi nhìn kĩ một chút, ngũ quan bình thường kia cũng có phần tươi tắn đáng yêu.

Phượng Vũ im lặng: "Ngươi sẽ không giết ta đâu."

"Dựa vào cái gì mà lại khẳng định chắc nịch như thế?" Ngự Minh Dạ hiếu kì hỏi.

Phượng Vũ trợn mắt: "Đêm khuya thanh vắng đem ta bắt đi, là vì muốn giết ta sao? Xin hỏi, ta và ngươi đã có thù oán gì?"

Ngự Minh Dạ ngược lại lại nhìn Phượng Vũ nhiều thêm mấy lượt.

Tiểu nha đầu này tướng mạo phổ thông, nhưng lại rất mạnh mẽ, thu hút, thật là khiến người ta không thể không nhìn lại vài lần, haizz, nếu như không phải gương mặt này thực sự quá bình thường, nói không chừng hắn sẽ rất thích nha đầu này cho xem.

Bởi vì tính cách của nha đầu này, rất hợp khẩu vị của hắn.

"Nha đầu ngươi quả thực rất thông minh, khó trách Quân Lâm Uyên lại nhìn ngươi bằng con mắt khác" Ngự Minh Dạ tựa như cười như không, lừ mắt nhìn Phượng Vũ một cái, "Nhưng vừa rồi nha đầu kia nói không sai, Quân Lâm Uyên không thể nào cưới ngươi được!"

Phượng Vũ im lặng: "..."

"Thật sự là như vậy, ngươi đừng nghĩ ta nói dối, người người nhà nhà đều nói Quân gia Hoàng tộc cùng Phượng gia đã giải trừ hôn ước, nhưng trên thực tế, hôn ước kia vẫn chưa được giải trừ, người mà Quân thái tử của các ngươi cưới về vẫn sẽ là Phượng Vũ mà thôi." Ngự Minh Dạ châm ngòi ly gián.

Phượng Vũ im lặng nhìn trời, tự nói với bản thân mình: "Không cần ngươi một lần nữa nhắc lại với ta đâu..."

Trước lúc đó khi Phong Tầm cùng Quân Lâm Uyên nói chuyện, nàng liền đã biết rồi, vì cớ gì mà lại phải nhắc lại một lần nữa trước mặt nàng? Nội tâm Phượng Vũ như sụp đổ, khóc không ra nước mắt.

Ngự Minh Dạ nhìn vẻ mặt không chút lưu luyến trần gian của Phượng Vũ, lại coi đó như là nàng đang rất thương tâm, liền tiếp tục châm ngòi: "Quân Lâm Uyên thì có gì tốt? Bên này lôi kéo Phượng Vũ không thoái hôn cũng không thành thân, bên kia còn nhìn chằm chằm Tả Thanh Loan, ngươi nói xem dung mạo ngươi bình thường như thế này, hắn dù có đối tốt với ngươi một chút, cũng tuyệt đối không thể cưới ngươi."

Phượng Vũ: "..."

"Ngươi nhìn ta, mau nhìn ta đi ——" Ngự Minh Dạ nâng cằm Phượng Vũ lên, nháy cặp mắt đào hoa như song nước gợn nói: "Ngươi nhìn ta xem, chẳng phải cũng rất anh tuấn sao? So với Lâm Quân Uyên chẳng phải là không có điểm gì kém cạnh sao?"

Phượng Vũ im lặng đỡ trán, vị thiếu niên này... đầu óc thật sự là không có vấn đề đấy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện