Lục Vũ tràn đầy hiếu kỳ, sợi quang kia rốt cục là thứ gì, sao Cực Lạc đao lại có hứng thú với nó?

Lục Vũ nhìn chăm chú Cực Lạc đao trong lòng bàn tay thì đột nhiên phát hiện sợi quang kia dung hợp với mũi đao xanh đậm tạo thành một sợi diễm mang thôn thổ, vẻn vẹn chỉ dài một centimet.

Sợi diễm mang thôn thổ này trong suốt, bên trong hiện ra ánh sáng lam nhạt tựa như tuyệt thế phong mang.

Lại thêm thứ gì nữa đây?

Lục Vũ đang thầm tự hỏi thì thảo hồn trên đỉnh đầu lay động, Vạn Pháp Trì khi sáng khi tối, một đạo tin tức lặng im tràn vào não hải Lục Vũ.

“Thiên U Tinh Mang! Đây là tên của sợi diễm mang kia sao?”

Vạn Pháp Trì đưa ra tin tức khiến Lục Vũ khá giật mình, mỗi cái tên Thiên U Tinh Mang thôi đã đủ thấy siêu phàm rồi.

Nhưng nó có chỗ lợi gì đây?

Lục Vũ tiếp tục suy nghĩ, nhưng lần này Vạn Pháp Trì không tiếp tục đưa ra gợi ý, cũng không cung cấp thêm thông tin nào.

“Chẳng lẽ nó chính là kiến nhi bất thức, thiên hạ vô song?”

Lục Vũ cảm thấy không quá giống, bởi vì Thiên U Tinh Mang nhìn trông siêu phàm này căn bản không hợp với ‘kiến nhi bất thức’.

“Khu thứ nhất có Thánh bi, khu thứ hai có hai mặt tường, khu thứ ba chẳng lẽ có ba thứ đồ tốt, mà đây chỉ là một trong số đó chăng?”

Lục Vũ nhìn địa động sụp đổ, thu hồi Cực Lạc đao, chạy về động thứ nhất.

“Bên trái đã thấy qua, đi bên phải xem một chút.”

Lục Vũ đi tới cửa hang thứ chín, cẩn thận quan sát nơi này.

Cửa hang không lớn nên cần phải nép người để vào, bên trong sâu bảy tám trượng, mặt đất hất xuống một chút đá vụn, có cả một số xương thú, trông rất bình thường, thi thoảng lại thấy có rắn rết rục rịch.

Lục Vũ xua đuổi rắn rết trong động, sau đó kiểm kê số đá vụn lẫn xương thú trong động nhưng không phát hiện ra dị dạng gì, tuy nhiên trực giác nói cho hắn biết nơi càng bình thường thì càng có khả năng cất giấu ảo diệu.

Kiến nhi bất thức, hiên hạ vô song.

Mọi thứ ở nơi này hoàn toàn phù hợp, nhưng làm sao để tìm ra mấu chốt trong đó đây?”

“Thứ gì dễ dàng bị bỏ xót nhất nhỉ?”

Lục Vũ thay đổi lối suy nghĩ.

Nơi này chỉ có những tảng đá là bình thường nhất, xương thú hẳn sau này mới xuất hiện, tồn tại nguyên thủy nhất chẳng phải là bùn đất, cát đá sao?”

Nghĩ đến đây, Lục Vũ tức thì đập nát những viên đá vụn kia, kết quả lại không tìm ra được gì.

Về sau, Lục Vũ đào sâu ba thước, cẩn thận tìm kiếm.

Lúc mà Lâm Phong và Đổng Trọng tìm tới Lục Vũ thì cả người hắn phủ đầy bụi đất.

“Ngươi đang làm gì thế lão đại?”

Lâm Phong quái khiếu, cố nén cười.

Lục Vũ không để ý tới hắn, quay sang nói với Đổng Trọng: “Ngươi đến lật tung cái động này cho ta.”

Đổng Trọng nói: “Đơn giản thôi, các ngươi lui ra bên ngoài động đi.”

Nhưng nghe một tiếng vang trầm, đất rung núi chuyển, cái động kia liền bị một chưởng của Đổng Trọng xốc lên, đá vụn bùn đất bay tứ ta tứ tung.

Lục Vũ hết sức chăm chú, cảm giác lực tỏa ra xung quanh, mỗi một khối đá, từng vũng bùn rơi ở chỗ nào hắn đều ghi nhớ kỹ càng.

“Nhìn kỹ một chút coi có thu hoạch gì không.”

Lục Vũ từ ngoài vào trong, triển khai tìm kiếm dưới đất.

Lâm Phong và Đổng Trọng đều hỗ trợ lưu ý, nhưng ba người tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra được gì.

“Lão đại, ngươi có thể sai hay không?”

Lâm Phong vẻ mặt đau khổ, cảm giác chán nản.

Đổng Trọng lạnh lùng nói: “Chỗ này không có gì cả, như có kỳ trận thì ta đã sớm cảng ứng được.”

Lục Vũ không nói một lời, nhắm hai mắt thả lỏng thân thể, hắn đang dùng tâm lắng nghe.

“Giấu ở chỗ nào đây?”

Trực giác nói cho hắn biết chính là ở đây, nhưng lại không tìm được.

Nửa ngày, một lời kêu gọi mơ hồ tựa như đến từ phương xa, nhỏ bé không thể nhận ra, nhưng Lục Vũ lại phảng phất nghe được.

“Ở chỗ kia!”

Lục Vũ đột nhiên mở mắt lao tới, tay phải nắm ngón hóa thành trảo bắt lấy một viên đá vụng từ trong đất.

Đổng Trọng và Lâm Phong đều nhìn Lục Vũ, lưu ý viên đá vụn trong tay hắn nhưng không nhìn ra dị dạng gì.

Răng rắc một tiếng, viên đá vụn vỡ ra, bên trong toát ra một khối bùn to cỡ ngón cái.

Lục Vũ nắm khối bùn trong tay, trong lòng có loại cảm xúc không nói nên lời.

Lột lớp bùn ra, một sợi lam nhạt chi quang tràn ra, lập tức hấp dẫn sự hiếu kỳ của Đổng Trọng và Lâm Phong.

“Thật sự có thứ tốt, thoạt trông hơi giống... nước mắt...”

Lâm Phong ngạc nhiên, sau khi lột lớp bùn ra thì bên trong lộ ra một thứ tựa như giọt nước mắt bị đóng băng.

Đổng Trọng nói: “Giọt nước mắt hình dạng ngọc châu? Bên trong dường như có một sợi tóc.”

Lục Vũ cũng rất bất ngờ, đó là một sợi lam nhạt chi quang trong suốt hình giọt nước ngọc châu, bên trong có một sợi tóc, rất xảo diệu.

Ngọc châu không có bất kỳ ba động nào, nhưng khi Lục Vũ nhìn nó thì trong lòng lại toát ra một nỗi thương cảm khó nói nên lời. Vì sao lại như vậy?

Lâm Phong nhích tới quan sát, thậm chí còn cầm trong tay thưởng thức.

“Không nhìn ra chỗ đặc biệt gì.”

Lục Vũ không để ý tới hắn, đưa hạt châu cho Đổng Trọng để đối phương giám định một chút.

“Bình thường, không có chút sóng linh khí gì, nếu không có sợi tóc kia thì miễn cưỡng có thể đổi một tháng tiền thưởng, nhưng có nó thì lại chẳng có giá trị gì.”

Đổng Trọng không nhìn ra manh mối gì, Lục Vũ lại cẩn thận cất kỹ ngọc châu này.

“Tốn công phí sức như thế, coi như giữ lại làm kỷ niệm vậy.”

Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng Lục Vũ lại hiện lên câu nói kia, ‘kiến nhi bất thức, thiên hạ vô song’.

Ngọc châu này nhìn như không đáng chú ý nhưng Lục Vũ lại có một tình cảm khó hiểu với nó.

“Lão đại, ta đã đạt tới tôi thể cửu trọng, hắc hắc...”

Lâm Phong khá đắc ý, tối hôm qua phục dụng hai viên yêu đan nên thăng cấp.

“Đạt tới Tụ Linh cảnh hãy khoe khoang đi, chúng ta đến chăm chỉ tu luyện.”

Đổng Trọng chỉ còn hai ngày tuổi thọ, Lâm Phong nhất định phải đạt đến Tụ Linh cảnh thì Lục Vũ mới có thể bảo chứng Di hồn chi thuật thành công.

Ba người đổi sang một hang động khác, Lâm Phong đang chuyên tâm tu luyện, Lục Vũ thì lấy ra chín lá cờ, một thanh phù chỉ, nửa hộp tinh sa và một phù bút.

Đây đều là những thứ Lâm Phong mang tới, hiện tại rốt cục phát huy được tác dụng.

“Ngươi còn biết vẽ phù?”

Đổng Trọng kinh ngạc nhìn Lục Vũ, ngày càng tò mò hơn.

“Vẽ phù chỉ là tiểu đạo.”

Lục Vũ cầm phù bút nơi tay, đốt tinh sa, dọn xong phù chỉ, cổ tay chuyển động, phù bút bay lên, tốc độ kia khiến Đổng Trọng nhìn ngây người.

“Trình độ thuần thục? Ngươi rốt cục là thần thánh phương nào?”

Lục Vũ nói: “Đừng đứng yên thế, tế ra võ hồn cho ta mượn chút lôi đình chi uy đi.”

Lục Vũ xoay chuyển cổ tay, tốc độ cực nhanh, phù bút trong tay tựa như linh xà bách biến di chuyển nhanh chóng trên lá phù, tả nên từng tầng trận văn, vô số đường cong gặp nhau tại một điểm, vô số điểm dung hợp thành một mặt, hết sức phức tạp.

Đổng Trọng ánh mắt kinh biến, ý thức được Lục Vũ bất phàm nên thả ra võ hồn theo lời Lục Vũ, hóa thành một con Lôi báo.

Từng sợ lôi quang xoay quanh đỉnh đầu con Lôi báo, co duỗi thôn thổ như vô số ngân tuyến.

“Thiểm điện tới.”

Lục Vũ quát nhẹ một tiếng, Đổng Trọng vội vàng phối hợp, võ hồn phóng xuất ra từng tia lôi điện đánh xuống phía phù chỉ.

Lục Vũ cong ngón tay trái búng ra, đầu ngón tay hiển hiện linh lực dẫn thiểm diện vào ngòi bút, hiện ra ngân bạch chi quang đốt sáng tinh sa.

Cổ tay chuyển động, ngòi bút phi nhanh, cửu chuyển bát loan một mạch mà thành, tờ phù lục đầu tiên cứ thế chế xong.

Phù chỉ bay lên không trôi nổi không ngã, từng đầu tơ bạc lộ ra khí tức lôi điện, mỗi một tiết điểm đều đang lóe sáng tạo thành một phù trận huyền ảo rườm rà, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí.

Đổng Trọng hoàn toàn sợ ngây người, xác suất chế phù thành công cực thấp, có thể đạt tới mười phần trăm đều là cấp bậc đại sư, nào ngờ Lục Vũ lại hoàn thành tờ phù lục đầu tiên dễ dàng như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện