“Lão đại, phù làm sao luyện chế a?”
Lâm Phong từ đầu đến cuối nhớ mãi không quên, đối chế phù tràn đầy hứng thú.
Lục Vũ lưu ý lấy động tĩnh bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một vòng không dễ dàng phát giác mỉm cười.
“Đầu tiên, ngươi muốn hiểu rõ, phù là cái gì?”
Lâm Phong nói: “Phù và trận có quan hệ, nhưng cụ thể ta nói không rõ lắm.”
Lục Vũ nói: “Trận pháp thiên biến vạn hóa, căn nguyên của nó ở chỗ ‘đạo’. Bố trận thuật đều có xảo diệu, cần thích ứng hoàn cảnh không gian, vật liệu bày trận, lực lượng vận chuyển trận pháp. Đây là những điều căn bản nhất. Mà hoàn cảnh lại chia làm mấy loại tình huống. Một, hoàn cảnh hiện thực, hai, hoàn cảnh giả lập.”
Lâm Phong không hiểu hỏi: “Hoàn cảnh giả lập là gì lão đại?”
Lục Vũ cười nói: “Dựa theo quy tắc biến hóa nhất định, bố trí ở giữa sơn lâm tên là trận pháp, còn mô tả trên phù chỉ (lá bùa) thì gọi là phù pháp. Khắc họa trên ngọc thạch, pháp khí được gọi là phù trận. Vật liệu khác biệt phân chia hoàn cảnh khác biệt nên tên gọi cũng khác nhau.”
Lâm Phong nghi ngờ hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?”
“Khác nhau cũng lớn. Trận pháp so ra thì cố định, còn phù pháp có thể mang theo bên người nhưng nó là thứ chỉ có thể sử dụng một lần, phân thành pháp bảo. Phù trận khắc sâu trên dụng cụ đưa tới những tác dụng huyền diệu, đây là luyện khí. Đương nhiên, ngươi ngày sau luyện đan có đôi khi cũng sẽ dùng tới.”
Lâm Phong hoảng sợ nói: “Nói nửa ngày thì luyện khí, luyện đan và luyện trận sư đều liên quan đến trận pháp cả.”
Lục Vũ nói: “Đây là một loại thể hiện ‘đạo’, có thể vận dụng trên vạn vật. Tựa như tu luyện, tất cả mọi người đang hấp thu thiên địa linh khí dùng để tự mình sử dụng, chuyển hóa hoặc thăng hoa.”
Lâm Phong giật mình nói: “Ta đã hiểu, vạn pháp đồng nguyên, đều có xảo diệu. Vậy chi tiết ra sao lão đại?”
Lục Vũ nói: “Chế phù là miêu tả trận đồ trên phù chỉ, trước dễ sau khó, xác suất thành công còn thấp hơn luyện đan rất nhiều. Phù chỉ là vật liệu căn bản để chế phù, còn cần phù bút và tinh sa.”
Lâm Phong tràn đầy phấn khởi, hỏi: “Bình thường phải luyện bao lâu mới có thể thành công?”
Lục Vũ đáp: “Phải xem ngộ tính, chăm chú hết sức thì ba năm có thể nhập môn, ba mươi năm có thể đạt tiểu thành.”
“Thua, lão đại, thế cũng quá lâu đi? Có phương pháp tốc thành nào không?”
“Có chứ, dùng tiền mua phù lục do người khác chế tác là được rồi.”
Lâm Phong cười khan nói: “Đây đâu phải phương pháp tốc thành, đây là bất học vô thuật pháp.”
Lục Vũ cười nói: “Ai bảo ngươi mơ tưởng xa vời, luyện đan còn chưa tới nơi tới chốn đã muốn học chế phù.”
Lâm Phong ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Ta chỉ tò mò thôi.”
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người từ khu thứ tám tiến nhập khu thứ chín, tiếp tục đi tới khu thứ bảy.
Trong rừng rậm, bóng người chớp động, xuất hiện năm người.
“Theo dõi sát sao tiểu tử kia, đến khu thứ sáu lại ra tay.”
Năm người trước sau tách ra, xa xa theo đuôi.
Lục Vũ thân đeo trường cung, trên vai vác một bọc nhỏ, di chuyển nhanh chóng trong sơn lâm.
Lâm Phong khinh công không tốt bằng Lục Vũ, một cước sâu một cước cạn đuổi theo đằng sau, hai người rất mau tiến tới khu thứ bảy.
“Có mùi máu tươi, cẩn thận một chút.”
Lục Vũ ngắm nhìn bốn phía, lôi kéo Lâm Phong nhoáng cái biến mất.
Một lát sau, hai bóng người tới gần.
“Kỳ quái, không có ai cả, tìm quanh xem.”
“Chỗ này có dấu chân, bên kia cũng có, đi theo hướng này.”
Năm người hội tụ, truy tung theo dấu chân Lâm Phong lưu lại.
Khu thứ bảy, rừng rậm.
Gió núi xôn xao, cỏ cây đong đưa.
Cây cối hoa cỏ tác hưởng, cỏ cây lay động từng mảng tỏa nên hương đồng nội.
“Tình huống có điểm là lạ, mọi người cẩn thận một chút.”
Trong rừng rậm, một hương thơm kỳ lạ truyền đến.
Năm tên cao thủ Ngô thành hít hà, lập tức ngừng thở, cấp tốc tránh ra.
“Hình như không sao cả, tiếp tục đuổi theo!”
Năm người nhanh chóng tiến đến khu thứ sáu, thấy được thân ảnh Lục Vũ.
“Hắn ở kia, đuổi theo.”
Năm người tăng tốc như báo hoang trong rừng, ngoài thân xuất hiện một tầng khí lưu đẩy cỏ cây ra khỏi người.
“Lục Vũ, hôm nay là tử kỳ của ngươi.”
Năm người từ trên trời giáng xuống vây Lục Vũ và Lâm Phong vào giữa.
“Ngươi... ngươi... các ngươi alf ai, muốn làm gì?”
Lâm Phong một mặt kinh hoảng, ngoài mạnh trong yếu.
“Chúng ta là ai, hẳn Lục Vũ rất rõ trong lòng.”
Lên tiếng là một người khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi tên là Cao Tường, là thủ lĩnh hành động lần này.
“Ngô Anh Kiệt sai các ngươi tới giết ta?”
“Xem ra ngươi không ngốc. Nếu biết thì nên ngoan ngoãn cam chịu số phận đi.”
Cao Tường cười lạnh, hạ lệnh: “Giết bọn hắn.”
Lâm Phong nói: “Chậm đã!”
“Tiểu tử ngươi có di ngôn gì?”
Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Ta sẽ không chết nên sao phải lưu lại di ngôn. Ta muốn hỏi các ngươi một câu, các ngươi có thấy ngực hơi tức, tâm mạch căng đau không?”
Cao Tường nghe vậy giật mình, cấp tốc cảm ứng tình huống thân thể một chút, quả nghiên ngực đau nhức, tâm mạch nở, toàn thân khí thuyết không thoải mái.
“Ngươi dám hạ độc! Ta bổ ngươi!”
Lâm Phong khiêu khích nói: “Bổ ta, ngươi đến đây.”
Cao Tường vận chuyển linh lực, võ mạch liền đau nhức khó nhịn, tứ chi run rẩy, ấn đường biến thành màu đen.
“Tiểu tử hèn hạ đáng giận, ngươi hạ độc lúc nào?”
Lục Vũ cười lạnh nói: “Từ khi các ngươi bắt đầu bước tới cấm khu hậu sơn, chân của chúng ta ẩn chứa vô số độc dược vô sắc vô vị.”
“Chúng ta một mực hết sức cẩn thận, nếu như trúng độc đã sớm biết.”
Lục Vũ khẽ nói: “Mỗi loại độc ta lưu lại sẽ không trí mạng, nhưng bốn loại kết hợp lại thì nhất định khó thoát khỏi cái chết.”
Cao Tường cả giận ra lệnh: “Giết hắn! Giết!”
Năm người lên cơn giận dữ, liều lĩnh phóng tới chỗ Lục Vũ, muốn giết hắn chết chung.
“Muốn giết ta á, lần này các ngươi không có cơ hội.”
Lục Vũ di chuyển tới trước sáu thước, nghiêng chuyển, lượn vòng, thi triển ra Lạc Nhật quyền và Kinh Lôi quyền.
Đồng thời, Lục Vũ mắt lóe lên hàng quang, tia thiểm điện trên chiếc lá thứ nhất của thảo hồn phóng xuất ra chấn hồn chi lực, khiến cho năm địch nhân không khống chế được tự phóng ra võ hồn.
Lúc này, hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai tựa như thiểm điện thần tiên, bổ lên trên võ hồn của địch nhân, trong nháy mắt rút sạch hồn lực của chúng chứa tới trong Ngưng Hồn châu.
Phanh phanh phanh, một trận bạo hưởng, năm cao thủ Tụ Linh cảnh bởi thân trúng kịch độc, võ hồn bị phế mà chết dưới nắm tay Lục Vũ.
“Lão đại thực tính toán như thần, xử lý năm địch nhân dễ như trở bàn tay.”
Lâm Phong khen lớn, Lục Vũ lại nói: “Chẳng qua do bọn hắn khinh địch, không hiểu rõ tình huống của ta.”
Lục Vũ lục soát thi thể năm người, tìm được hai chiếc nhẫn trữ vật và ba viên linh đan.
“Oa, nhẫn trữ vật, quá tốt.”
Lâm Phong đại hỉ, trơ mắt nhìn, nước bọt nhanh chảy ra.
Lục Vũ mở nhẫn trữ vật, bên trong đều có một viên linh đan và đại lượng tiền tài.
“Hai viên Thủy Linh đan này cho ngươi, ba viên Hỏa Linh đan về ta, hai ta mỗi người một chiếc nhẫn trữ vật.”
Lâm Phong cướp đoạt một chiếc nhẫn trữ vật, cười đến không ngậm miệng được.
“Ta rốt cục cũng có được nhẫn trữ vật, quá đẹp rồi.”
“Ngươi nhìn ngươi đi.”
Lục Vũ mắng một câu, cùng Lâm Phong cởi hết y phục địch nhân, thiêu hủy, sau đó đi thẳng tới khu thứ năm.
Lâm Phong từ đầu đến cuối nhớ mãi không quên, đối chế phù tràn đầy hứng thú.
Lục Vũ lưu ý lấy động tĩnh bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một vòng không dễ dàng phát giác mỉm cười.
“Đầu tiên, ngươi muốn hiểu rõ, phù là cái gì?”
Lâm Phong nói: “Phù và trận có quan hệ, nhưng cụ thể ta nói không rõ lắm.”
Lục Vũ nói: “Trận pháp thiên biến vạn hóa, căn nguyên của nó ở chỗ ‘đạo’. Bố trận thuật đều có xảo diệu, cần thích ứng hoàn cảnh không gian, vật liệu bày trận, lực lượng vận chuyển trận pháp. Đây là những điều căn bản nhất. Mà hoàn cảnh lại chia làm mấy loại tình huống. Một, hoàn cảnh hiện thực, hai, hoàn cảnh giả lập.”
Lâm Phong không hiểu hỏi: “Hoàn cảnh giả lập là gì lão đại?”
Lục Vũ cười nói: “Dựa theo quy tắc biến hóa nhất định, bố trí ở giữa sơn lâm tên là trận pháp, còn mô tả trên phù chỉ (lá bùa) thì gọi là phù pháp. Khắc họa trên ngọc thạch, pháp khí được gọi là phù trận. Vật liệu khác biệt phân chia hoàn cảnh khác biệt nên tên gọi cũng khác nhau.”
Lâm Phong nghi ngờ hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?”
“Khác nhau cũng lớn. Trận pháp so ra thì cố định, còn phù pháp có thể mang theo bên người nhưng nó là thứ chỉ có thể sử dụng một lần, phân thành pháp bảo. Phù trận khắc sâu trên dụng cụ đưa tới những tác dụng huyền diệu, đây là luyện khí. Đương nhiên, ngươi ngày sau luyện đan có đôi khi cũng sẽ dùng tới.”
Lâm Phong hoảng sợ nói: “Nói nửa ngày thì luyện khí, luyện đan và luyện trận sư đều liên quan đến trận pháp cả.”
Lục Vũ nói: “Đây là một loại thể hiện ‘đạo’, có thể vận dụng trên vạn vật. Tựa như tu luyện, tất cả mọi người đang hấp thu thiên địa linh khí dùng để tự mình sử dụng, chuyển hóa hoặc thăng hoa.”
Lâm Phong giật mình nói: “Ta đã hiểu, vạn pháp đồng nguyên, đều có xảo diệu. Vậy chi tiết ra sao lão đại?”
Lục Vũ nói: “Chế phù là miêu tả trận đồ trên phù chỉ, trước dễ sau khó, xác suất thành công còn thấp hơn luyện đan rất nhiều. Phù chỉ là vật liệu căn bản để chế phù, còn cần phù bút và tinh sa.”
Lâm Phong tràn đầy phấn khởi, hỏi: “Bình thường phải luyện bao lâu mới có thể thành công?”
Lục Vũ đáp: “Phải xem ngộ tính, chăm chú hết sức thì ba năm có thể nhập môn, ba mươi năm có thể đạt tiểu thành.”
“Thua, lão đại, thế cũng quá lâu đi? Có phương pháp tốc thành nào không?”
“Có chứ, dùng tiền mua phù lục do người khác chế tác là được rồi.”
Lâm Phong cười khan nói: “Đây đâu phải phương pháp tốc thành, đây là bất học vô thuật pháp.”
Lục Vũ cười nói: “Ai bảo ngươi mơ tưởng xa vời, luyện đan còn chưa tới nơi tới chốn đã muốn học chế phù.”
Lâm Phong ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Ta chỉ tò mò thôi.”
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người từ khu thứ tám tiến nhập khu thứ chín, tiếp tục đi tới khu thứ bảy.
Trong rừng rậm, bóng người chớp động, xuất hiện năm người.
“Theo dõi sát sao tiểu tử kia, đến khu thứ sáu lại ra tay.”
Năm người trước sau tách ra, xa xa theo đuôi.
Lục Vũ thân đeo trường cung, trên vai vác một bọc nhỏ, di chuyển nhanh chóng trong sơn lâm.
Lâm Phong khinh công không tốt bằng Lục Vũ, một cước sâu một cước cạn đuổi theo đằng sau, hai người rất mau tiến tới khu thứ bảy.
“Có mùi máu tươi, cẩn thận một chút.”
Lục Vũ ngắm nhìn bốn phía, lôi kéo Lâm Phong nhoáng cái biến mất.
Một lát sau, hai bóng người tới gần.
“Kỳ quái, không có ai cả, tìm quanh xem.”
“Chỗ này có dấu chân, bên kia cũng có, đi theo hướng này.”
Năm người hội tụ, truy tung theo dấu chân Lâm Phong lưu lại.
Khu thứ bảy, rừng rậm.
Gió núi xôn xao, cỏ cây đong đưa.
Cây cối hoa cỏ tác hưởng, cỏ cây lay động từng mảng tỏa nên hương đồng nội.
“Tình huống có điểm là lạ, mọi người cẩn thận một chút.”
Trong rừng rậm, một hương thơm kỳ lạ truyền đến.
Năm tên cao thủ Ngô thành hít hà, lập tức ngừng thở, cấp tốc tránh ra.
“Hình như không sao cả, tiếp tục đuổi theo!”
Năm người nhanh chóng tiến đến khu thứ sáu, thấy được thân ảnh Lục Vũ.
“Hắn ở kia, đuổi theo.”
Năm người tăng tốc như báo hoang trong rừng, ngoài thân xuất hiện một tầng khí lưu đẩy cỏ cây ra khỏi người.
“Lục Vũ, hôm nay là tử kỳ của ngươi.”
Năm người từ trên trời giáng xuống vây Lục Vũ và Lâm Phong vào giữa.
“Ngươi... ngươi... các ngươi alf ai, muốn làm gì?”
Lâm Phong một mặt kinh hoảng, ngoài mạnh trong yếu.
“Chúng ta là ai, hẳn Lục Vũ rất rõ trong lòng.”
Lên tiếng là một người khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi tên là Cao Tường, là thủ lĩnh hành động lần này.
“Ngô Anh Kiệt sai các ngươi tới giết ta?”
“Xem ra ngươi không ngốc. Nếu biết thì nên ngoan ngoãn cam chịu số phận đi.”
Cao Tường cười lạnh, hạ lệnh: “Giết bọn hắn.”
Lâm Phong nói: “Chậm đã!”
“Tiểu tử ngươi có di ngôn gì?”
Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Ta sẽ không chết nên sao phải lưu lại di ngôn. Ta muốn hỏi các ngươi một câu, các ngươi có thấy ngực hơi tức, tâm mạch căng đau không?”
Cao Tường nghe vậy giật mình, cấp tốc cảm ứng tình huống thân thể một chút, quả nghiên ngực đau nhức, tâm mạch nở, toàn thân khí thuyết không thoải mái.
“Ngươi dám hạ độc! Ta bổ ngươi!”
Lâm Phong khiêu khích nói: “Bổ ta, ngươi đến đây.”
Cao Tường vận chuyển linh lực, võ mạch liền đau nhức khó nhịn, tứ chi run rẩy, ấn đường biến thành màu đen.
“Tiểu tử hèn hạ đáng giận, ngươi hạ độc lúc nào?”
Lục Vũ cười lạnh nói: “Từ khi các ngươi bắt đầu bước tới cấm khu hậu sơn, chân của chúng ta ẩn chứa vô số độc dược vô sắc vô vị.”
“Chúng ta một mực hết sức cẩn thận, nếu như trúng độc đã sớm biết.”
Lục Vũ khẽ nói: “Mỗi loại độc ta lưu lại sẽ không trí mạng, nhưng bốn loại kết hợp lại thì nhất định khó thoát khỏi cái chết.”
Cao Tường cả giận ra lệnh: “Giết hắn! Giết!”
Năm người lên cơn giận dữ, liều lĩnh phóng tới chỗ Lục Vũ, muốn giết hắn chết chung.
“Muốn giết ta á, lần này các ngươi không có cơ hội.”
Lục Vũ di chuyển tới trước sáu thước, nghiêng chuyển, lượn vòng, thi triển ra Lạc Nhật quyền và Kinh Lôi quyền.
Đồng thời, Lục Vũ mắt lóe lên hàng quang, tia thiểm điện trên chiếc lá thứ nhất của thảo hồn phóng xuất ra chấn hồn chi lực, khiến cho năm địch nhân không khống chế được tự phóng ra võ hồn.
Lúc này, hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai tựa như thiểm điện thần tiên, bổ lên trên võ hồn của địch nhân, trong nháy mắt rút sạch hồn lực của chúng chứa tới trong Ngưng Hồn châu.
Phanh phanh phanh, một trận bạo hưởng, năm cao thủ Tụ Linh cảnh bởi thân trúng kịch độc, võ hồn bị phế mà chết dưới nắm tay Lục Vũ.
“Lão đại thực tính toán như thần, xử lý năm địch nhân dễ như trở bàn tay.”
Lâm Phong khen lớn, Lục Vũ lại nói: “Chẳng qua do bọn hắn khinh địch, không hiểu rõ tình huống của ta.”
Lục Vũ lục soát thi thể năm người, tìm được hai chiếc nhẫn trữ vật và ba viên linh đan.
“Oa, nhẫn trữ vật, quá tốt.”
Lâm Phong đại hỉ, trơ mắt nhìn, nước bọt nhanh chảy ra.
Lục Vũ mở nhẫn trữ vật, bên trong đều có một viên linh đan và đại lượng tiền tài.
“Hai viên Thủy Linh đan này cho ngươi, ba viên Hỏa Linh đan về ta, hai ta mỗi người một chiếc nhẫn trữ vật.”
Lâm Phong cướp đoạt một chiếc nhẫn trữ vật, cười đến không ngậm miệng được.
“Ta rốt cục cũng có được nhẫn trữ vật, quá đẹp rồi.”
“Ngươi nhìn ngươi đi.”
Lục Vũ mắng một câu, cùng Lâm Phong cởi hết y phục địch nhân, thiêu hủy, sau đó đi thẳng tới khu thứ năm.
Danh sách chương