Lâm Phong cứng họng, tựa như đặt mình vào mộng cảnh, một này màn làm cho người ta khó có thể tin nổi.

Ba đệ tử Võ tông tôi thể thất trọng cảnh giới cứ thế bị Lục Vũ giết dễ như bỡn trong nháy mắt, không chút năng lực phòng ngự.

Rốt cục sức chiến đấu của Lục Vũ mạnh bao nhiêu, sao có thể ra tay chiến thắng dễ dàng như thế?

Liên quan tới điểm này, Lục Vũ trên thực tế có hiềm nghi mưu lợi, hắn lợi dụng tâm lý ngạo mạng của đối thủ để ra tay đánh bất ngờ.

Lục Vũ bay xuống, một sợi kiếm khí ngược gió đột kích, kia là một tên đệ tử tôi thể bát trọng cảnh giới.

Ba người còn lại cũng đều là tôi thể bát trọng, nhưng bọn hắn chỉ thi triển quyền cước là chủ yếu.

Lục Vũ trở tay lật quyền, mượn lựt lướt ngang tránh đi kiếm khí của người kia, rơi vào trên một thân cây.

“Xuống tới nhận lấy cái chết.”

Một tên đệ tử gầm lên, lăng không đấm ra một quyền, quyền kình cuồng bạo trực tiếp đập gãy gốc cây kia khiến cho Lục Vũ phải né tránh.

“Giết hắn.”

Những người khác phối hợp ăn ý, rất nhanh bức cho Lục Vũ phải ngừng lại, vây khôn hắn.

“Ngươi đi mau.”

Lâm Phong kêu to, nhìn ra tình thế bất lợi nên nhắc nhở Lục Vũ bỏ trốn.

Mục sư huynh cười lạnh nói: “Đi? Ngươi đi được không?”

Lục Vũ nói: “Ta có nói đi sao? Ngớ ngẩn.”

Mục sư huynh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Xé miệng hắn cho ta! Ta muốn để hắn sống không bằng chết!”

“Mục sư huynh yên tâm, hắn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta đâu.”

Đấm ra một quyền, quyền phong lạnh thấu xương, lại phát ra tiếng nổ.

Tôi thể bát trọng cảnh giới thuộc tầng thứ hai của giai đoạn luyện bì, màng da toàn thân cứng rắn, kết hợp căn cơ luyện cốt lúc trước cũng có thể coi như mình đồng da sắt, đao kiếm bình thường không thể thương tổn được.

Cảnh giới luyện huyết là nâng cao huyết khí để cho lực lượng toàn thân tăng lớn, tràn đầy tinh lực.

Cảnh giới luyện cốt là tăng cường cốt chất để xương cốt toàn thân cứng rắn như thép, trong chiến đấu tăng lên lực bộc phát.

Cảnh giới luyện bì thì là rèn luyện màng da, chủ yếu để phòng ngự, có được năng lực kháng đòn tốt hơn.

Nói cách khác, đệ tử cảnh giới luyện bì có lượng sát thương không mạnh hơn cảnh giới luyện cốt bao nhiêu, nhưng lực phòng ngự tuyệt đối mạnh gấp đôi cảnh giới luyện cốt.

Lục Vũ lấy một địch bốn, nhìn như người đang ở hiểm cảnh nhưng thực tế trong lòng lại tràn đầy mong đợi.

Vượt cấp khiêu chiến, hơn nữa còn là một chấp bốn, đây là cơ hội ma luyện tốt nhất.

Lục Vũ phóng thích võ hồn, ở nơi sơn lâm này thì tiểu thảo chi nhãn lấy thiên mộc làm tai có thể nâng cao cảm giác lực của hắn lên vô hạn, để hắn thời khắc lý giải động tĩnh của địch nhân, tránh đi những nhát chém đến từ thanh kiếm kia, lẫn quyền cước của đối thủ.

Bốn đệ tử Võ tông ai nấy phóng xuất ra võ hồn, thú võ hồn của bọn hắn đều là Hoàng cấp lục phẩm, có hiệu quả phụ trợ nhất định, có được sức quan sát và cảm giác lực rất mạnh.

Thông thường, trong chiến đấu thú võ hồn chiếm ưu thế lớn hơn, có được hiệu quả tăng phúc chiến lực, tốc độ, khí lực hoặc có thể đoán được tiên cơ.

Nhưng lần này đối mặt Lục Vũ, bọn hắn lại chưa chiếm được tiện nghi nào, bởi Lục Vũ cũng không phải người bình thường.

Từ sau khi ngưng tụ được Bách Xuyên mạch, Lục Vũ chưa có cơ hội chiến một trận hết sức, hôm nay liền là cơ hội tốt nhất.

“Liều mạng cùng ta, ngươi muốn chết.”

Một tên đệ tử Võ tông khinh miệt cười lạnh, hắn là tôi thể bát trọng cảnh nên xem thường Lục Vũ.

“Man Ngưu Kình!”

Võ hồn của hắn là một con trâu, có hiệu quả tăng phúc lực lượng, hắn rống to một tiếng, cánh tay phải cấp tốc biến lớn, sức lực toàn thân lập tức hồi tụ trên quyền phải, lực lượng nháy mắt tăng lên gấp đôi.

“Đi chết đi, Lục Vũ!”

Tiếng hét cuồng bạo để cho người ta nhiệt huyết sôi trào, phối hợp với một quyền cuồng mãnh kia khiến cho Lâm Phong thấy mà sợ hãi kêu lên.

“Tránh mau...”

Lục Vũ ánh mắt cực nóng, cảm nhận được một quyền cuồng mãnh này, chiếc ý trong lồng ngực tiêu thăng, thi triển ra Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, trực tiếp đón đỡ.

Chín đạo sấm sét phích lịch điếc tai, mỗi tiếng vang thì Bách Xuyên mạch trong cơ thể Lục Vũ chấn động một lần, chín bạo chín chấn tương ứng lẫn nhau để hắn phát huy ra uy lực chân chính của Bách Xuyên mạch.

ẦM!

Va chạm mạnh, khí kình trùng kích trong nháy mắt đốt lên nhiệt huyết sôi sục, ép khô lực lượng ẩn chưa trong huyết mạch của hai bên.

Một thân ảnh như tên bắn mang theo tiếng kêu thảm thiết như heo bị thịt, chính là tên đệ tử Võ tông bị một quyền của Lục Vũ đánh nổ, thi cốt không còn, hóa thành huyết vũ đầy trời.

Đây là uy lực của Bách Xuyên mạch phối hợp với Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, đơn giản như hổ thêm cánh.

Lục Vũ lay nhẹ thân thể, cười to đắc ý, một quyền này phát huy vô cùng tinh tế khiến hắn hết sức hài lòng.

“Hỗn đản, chết đi.”

Lúc này, một tên đệ tử khác áp sát, trong khoảnh khắc Lục Vũ không kịp né tránh tung ra một quyền lên lưng hắn.

Lục Vũ cảm giác được một kích này, hắn xác thực không thể né tránh, nhưng hắn thi triển ra Nhu Cốt Thốn Kình.

Một quyền của địch nhân đánh lên người hắn tựa như đánh lên bịch bông, lực lượng trong nháy mắt tán đi bốn phần năm, chuyển dời đến từng khối xương cốt trên người Lục Vũ.

Như thế lực phá hoại tập trung tại một điểm bị Lục Vũ xảo diệu hóa giải, yếu hóa uy lực một quyền kia của địch nhân.

Lục Vũ nghiên người tới trước, lúc ngã xuống đất chống hai tay, thân thể xoay chuyển bảy trăm hai mươi độ tránh đi công kích của hai tên đệ tử khác.

Sau khi rơi xuống đất, Lục Vũ lộn một vòng như con quay thuấn di, song quyền nhanh chóng vung vẩy, từng đạo kinh lôi vang lên bên tai.

“Mọi người cẩn thận... a...”

Tên đệ tử dùng kiếm bị một quyền của Lục Vũ đánh gãy trường kiếm, đánh gãy luôn cả cánh tay.

Hai tên đệ tử còn lại cấp tốc tới hỗ trợ, chân chính triển khai liều mạng cùng Lục Vũ.

“Ta cũng không thể tôi thể bát trọng như ta lại không đấu lại ngươi! Giết!”

Một tên đệ tử tóc tai bù xù, ánh mắt cuồng dã, võ hồn trên đầu đang gầm hét, hóa thành một đạo hắc ảnh phóng tới chỗ Lục Vũ với tộc độ nhanh nhất.

“Chết!”

Lục Vũ băng lãnh bá khí đấm ra một quyền, hư không chín bạo, chín Bách Xuyên mạch trong cơ thể đồng thời phóng thích lực lượng, như nộ hải sóng dữ, trùng điệp hợp nhất.

Một quyền này càng nhanh hơn, càng thêm tùy ý, bởi Lục Vũ đang phối hợp với Thốn Tâm Vạn Kình nên có thể tăng tốc độ ra quyền nhanh hơn.

ẦM!

Một tiếng bạo hưởng, một tiếng kêu thảm.



Tên đệ tử kia nổ nát võ mạch, máu thịt be bét, thân thể thủng lổ chỗ, chết không toàn thây.

Lục Vũ khí thôn sơn hà, quyền thế lăng lệ, trở tay một kích vắt ngang tam giang, đánh nát một tên đệ tử Võ tông khác.

Lâm Phong xem mà khiếp sợ líu lưỡi, Mục sư huynh vẻ mặt như gặp ma.

Đợi đến khi Lục Vũ đánh chết tên đệ tử cuối cùng cầm kiếm kia, tiếng kêu thảm thiết của gã mới khiến hai người bừng tỉnh.

“Ngươi... ngươi... rốt cục ở cảnh giới gì?”

Mục sư huynh sắc mặt sợ hãi, hắn mặc dù là tôi thể cửu trọng cảnh giới nhưng hắn tự biết rõ bản thân một chống bốn muốn thoát khỏi cũng khó chớ nói chi là phản sát cả bốn, lại còn đánh chết toàn bộ.

Lục Vũ cười lạnh nói: “Hiện tại hối hận hả? Đáng tiếc, quá muộn rồi.”

Mục sư huynh sắc mặt tái xanh, ngoài mạnh trong yếu, lên tiếng: “Lục Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng... a... lăn đi.”

Nhoáng người một cái, Mục sư huynh phản ứng mau lẹ tránh đi công kích của Lục Vũ.

“Đánh thắng ta thì ngươi có thể sống.”

Lục Vũ dùng Cửu Bạo Kinh Lôi quyền chủ công, phối hợp với Bách Xuyên mạch, mọi việc đều đơn giản thuận lợi.

Thực lực của Mục sư huynh không yếu, tu luyện nhiều loại võ kỹ, nhưng về mặt sức mạnh lại kém xa Lục Vũ, đây là chênh lệch giữa võ mạch bình thường và Bách Xuyên mạch.

Song phương giao chiến hơn mười chiêu, Mục sư huynh mặc dù liều mạng né tránh muốn chạy trốn giữ mạng, nhưng rốt cục hắn vẫn phải chết dưới tay Lục Vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện