Chiêu hồn tế là một loại bí thuật của Hồn Thiên sư, những Hồn Thiên sư bình thường căn bản không thể làm được, chí ít phải đạt tới Huyền cấp thượng phẩm Hồn Thiên sư mới có thể thực hiện.

Lục Vũ chính là Thánh Hồn Thiên Sư, mặc dù hiện tại cảnh giới không đủ nhưng có Vạn Pháp Trì tương trợ nên cũng miễn cưỡng hoàn thành.

Giờ phút này, trên tế đàn, âm phong quỷ hỏa phát ra âm thanh khác lạ.

Lục Vũ thân thể chợt lóe chợt tắt, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm.

Do cảnh giới không đủ nên Lục Vũ nhất định phải sử dụng mật chú, nếu không rất khó thành công.

Xung quanh lòng sông, âm phòng gào thét, cỏ cây lắc lư, phảng phất như vô số oan hồn đang thét gào, tuy giữa trưa là thời gian liệt hỏa mạnh nhất thế nhưng vẫn cảm thấy âm trầm kinh khủng.

Đột nhiên tế đàn rung chuyển, tế phẩm trên tế đàn bắt đầu lay động dọa cho Lâm Phong thiếu chút thét lên, may mà hắn kịp thời bịt miệng lại.



Tế phẩm chấn động chứng tỏ võ hồn quy vị, dung hợp lẫn nhau sinh ra phản ứng tự nhiên.

Lục Vũ thi triển chiêu hồn tế, tụ tập võ hồn của mười ba đệ tử Võ tông đến nơi đây nhưng lại chỉ lấy chín loại võ hồn thích hợp trong số đó.

Một khắc này, Lục Vũ mày kiếm hơi nhíu, một tia ánh mắt quỷ dị rơi trên người hắn khiến hắc phát giác.

Chỗ sâu trong rừng, một đôi mắt màu xanh lam đang nhìn Lục Vũ, tự kinh tự kỳ nhưng lại lộ ra mấy phần trông mong.

Cửu Thiên tế đang tiến hành, tế đang chấn động chín đại tế phẩm dần dần bay lên, kia là đầu cũng chín đại hung thú.

“Dẫn!”

Lục Vũ gầm nhẹ, chín đại tế phẩm bay lên không trung bắt đầu xoay tròn, cũng dần dần lộ ra hồng quang, bên trong võ hồn đang thiếu đốt biến thành hỏa dẫn, đang hấp thụ quang mang của cửu thiên liệt nhật.

Một khắc này, thiên địa tựa hồ đang chấn động, liệt nhật quang mang lập tức mạnh lên rủ xuống ức vạn dương hỏa, khiến cho nhiệt độ không khí cả Hắc Hà cốc bỗng nhiên tăng lên vài lần.

“Đi mau, nhớ dặn dò của ta.”

Lục Vũ bay xuống tế đàn, kéo Lâm Phong chạy tới hướng lòng sông, tiếng gió rít đưa tới phụ cận trong rừng một chút chú ý.

“Bắt đầu đào từ chỗ nào?”

“Tùy tiện.”

Lục Vũ vung tay nắm thảm cỏ, phía dưới lộ ra bùn đất ướt át.

Lần này không toát ra huyết thủy, tựa hồ bị Cửu Thiên tế tác động.

Phía trên tế đàn, chín đại tế phẩm đang thiêu đốt xoay tròn, không biết có thể tiếp tục bao lâu.

Lâm Phong dùng kiếm sắt ra sức đào móc, rất nhanh thấy từng chồng bạch cốt.

Lục Vũ và Lâm Phong cách nhau một trượng, thi nhau đào đất.

Trong rừng phát ra thanh âm kinh dị.

“Bọn hắn đang đào gì thế?”

“Ai mà biết, nếu không chúng ta qua nhìn một chút.”

“Xem tư thế của bọn hắn, chẳng lẽ có bảo bối?”

Mấy ngày nay, đệ tử Võ tông chia làm tám tổ, mọi người riêng phần mình phân tán.

Giờ phút này, phụ cận trong rừng có bốn tiểu tổ đang mật thiết giám thị động tĩnh lòng sông.

Lâm Phong vừa đào hố vừa nhìn quanh, bộ dáng như kẻ trộm của hắn há không khiến người nghi ngờ?

“Đi, đi xem một chút.”

Có đệ tử Võ tông không kìm được xông ra ngoài rừng, đi thẳng tới lòng sông.

“Có người đến.”

Lâm Phong hơi kinh hoảng, quay đầu nhìn Lục Vũ.

“Đã biết, sao ngươi không mau đào đi?”

Lục Vũ mắng to, tăng nhanh tốc độ.

Lâm Phong vội vàng gia tăng tốc độ đào, mà những đệ tử Võ tông ở phụ cận càng hoài nghi, tất cả đều tiến lên, phóng tới hướng lòng sông.

Cảm giác lực của Lục Vũ trong nháy mắt gia tăng đến cực hạn, nhìn những đệ tử Võ tông mỗi lúc đến gần hơn, trong lòng cũng lo lắng.

Một tia do thám khi ẩn khi hiện một mực chưa từng rời khỏi thân thể Lục Vũ.

Mà ngay khi đệ tử Võ tông vọt tới lòng sông, chỗ sâu trong rừng có một tia sát lục băng lãnh im ắng mà tới.

Cỗ sát lục này rất nhỏ, người bình thường không phát giác được nhưng Lục Vũ lại nhảy cảm nhận biết.

“Nhanh!”

Lục Vũ đột nhiên gầm nhẹ, hai tay tăng tốc độ đào đất, ngón tay chạm đến một cây xương đùi, lực lượng gia tốc tự nhiên đụng gãy căn xương đùi này, tiếp tục đào sâu xuống đất.

Lúc xương đùi đứt gãy, bên trong có một viên cốt châu thụ lực bắn ra rơi vào trong lòng bàn tay Lục Vũ.

Lâm Phong nghe thấy ám hiệu của Lục Vũ, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một vật, ném vào không trung.

Sau một khắc, Lâm Phong bắn người lên tránh khỏi đệ tử Võ tông vọt tới, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài Hắc Hà cốc.

Lục Vũ cũng không chậm, cơ hồ cùng một thời khắc đó co cẳng phi nhanh, rất nhanh đuổi kịp Lâm Phong, kéo hắn hốt hoảng bỏ chạy.

Chỗ sâu trong rừng, một đạo ánh mắt lạnh băng như lưỡi đạo hiện lên, từng mảnh cỏ cây bay tán loạn, lá rụng hoành không tạo nên một con đường thẳng, một đạo thân ảnh màu xám tro tựa như sứ giả địa ngục đi mới, nhanh khó có thể miêu tả.

“Bọn hắn đang giờ trò quỷ gì?”

Đệ tử Võ tông vừa tới lòng sông, Lục Vũ đã kéo Lâm Phong chạy đi khiến cho tất cả mọi người chẳng hiểu sao cả.

Phanh, một tiếng vang giòn, giữa không trung xuất hiện đạn tín hiệu, điều này khiến cho những đệ tử Võ tông vọt tới lòng sông nhao nhao ngẩng đầu, sắc mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đây là... a...”

Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng cả trời, một đạo thân ảnh quỷ mị như u linh xuất hiện, rơi ngay hố Lục Vũ đào.

Gần như cùng lúc đó, đạo bóng xám kia đuổi tới, ngoài thân cuồng phong như đao, mấy tên đệ tử Võ tông còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì thân thể đã chia năm xẻ bảy biến thành huyết vũ, vẩy xuống bốn phía.

“Tình huống sao rồi, các ngươi... a... Hắc Vĩ hồ!”

Lúc này, bốn đạo thân ảnh bên ngoài Hắc Hà cốc như điện xạ mà đến, Tề viện trưởng một ngựa đi đầu, người chưa tới tiếng đã tới trước.

“Ngươi dám!”

Lăng không một chưởng, thiên địa chấn động, một con cự mãng phá không vụt tới, nó do võ hồn biến thành, phóng tới bên cạnh bóng xám nơi lòng sông.

Bóng xám kia băng lãnh tàn khốc, mới xuất hiện một lát đã giết tám đệ tử Thanh Sơn tông.

Lúc bóng xám chuẩn bị giết đệ tử thứ chín, Tề viện trưởng nhìn thấy đạn tín hiệu cấp tốc chạy đến, cách không một chưởng dung hợp với võ hồn chi uy, làm ra tác dụng chấn nhiếp.

Bóng xám là một người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi, mặt mũi lãnh khốc.

Trở tay vung ra một chưởng, võ hồn hiển hiện trên đỉnh đầu là một con hắc báo, trong nháy mắt kéo dài hư ảnh, biến lớn thân thể như cự thú lăng thiên đón tiếp một kích của Tề viện trưởng.

Cự mãng và hắc báo va vào nhau trên không trung, pha va chạm mạnh mẽ dẫn phát hư không bạo tạc khiến cho cây cỏ trong phạm vi mười trượng vỡ vụng, cành lá bay tứ tung.

Thân thể bóng xám nhoáng một cái, xảo diệu lướt ngang, trong miệng hừ lạnh một tiếng, như một sợi khói đen, chớp mắt đi xa.

Tề viện trưởng muốn đuổi theo nhưng dư quang nhìn lướt qua Hắc Vĩ hồ muốn bỏ trốn, lập tức từ bỏ truy tung bóng xám, phóng theo đuôi Hắc Vĩ hồ.

Lúc này ba đại võ sư chạy đến, ánh mắt tất cả đều dừng trên người Hắc Vĩ hồ, riêng phần mình phóng thích võ hồn thi triển ra chiêu số mạnh nhất.

Hắc Vĩ hồ rất giảo hoạt, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ giận dữ, bởi vì lần này nó bị Lục Vũ lừa bịp.

Bên trong lòng sông, những đệ tử Võ tông kia trải qua sinh tử nhưng căn bản chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều cảm thấy chóng mặt, cảm giác mọi chuyện tựa như một giấc mộng.

Viện trưởng và ba đại võ sư liên thủ vây công Hắc Vĩ hồ, một lòng muốn bắt sống nó, nhưng Hắc Vĩ hồ trơn trượt mười phần, liều mạng chạy trốn, không tiếc nhảy vào Hắc Hà.

Viện trưởng và ba đại võ sư không chút do dự nhảy xuống theo, bốn người một thú ngươi truy ta trục, triển khai sinh tử vật lộn trong Hắc Hà.

“Hắc hắc, thật sự đặc sắc.”

Trên sườn núi, Lâm Phong dựa lưng vào đại thụ, hăng hái quan sát một màn xảy ra bên trong lòng sông.

Lục Vũ nhìn qua nơi sâu trong sơn lâm, trong lòng lại đang suy nghĩ lai lịch bóng xám kia, tại sao mới nãy đối phương lại xuất thủ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện