Tiến đến khu thứ sáu, Lục Vũ cảm ứng được nguy cấp không tên.
Khu vực này có yêu thú cấp hai, đó cũng không phải là đệ tử cảnh giới tôi thể có thể đối phó.
Hai đệ tử Thanh Sơn tông trước mặt phá lệ cẩn thận, võ hồn hiện ra trên đỉnh đầu mỗi người, vậy mà tất cả đều là Hoàng cấp lục phẩm.
“Bọn hắn là đệ tử chân truyền?”
Lục Vũ hiện ra ý niệm này trong lòng, bấy giờ mới lưu ý đến hai người kia đều là Tụ Linh cảnh.
Một trong hai người là tĩnh võ hồn, điều này khiến Lục Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Võ hồn kia là một đào thụ, hoa đào nở phun nhả khí tức tươi xuân.
Võ hồn của người còn lại là một con hổ, khí thế khiếp người, khá uy mãnh.
“Trần huynh, lần này mọi sự nhờ ngươi.”
Đệ tử hổ hồn mặc áo gấm, trên mặt nở nụ cười.
“Thiếu thành chủ yên tâm, chỉ cần tin tức là thật thì Trần Đại Quân ta cam đoan ngươi sẽ được như nguyện.”
Đệ tử mặc cẩm ý cười: “Trần huynh nếu có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, Sở Tam Thu ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hai người chân không chạm đất, nhảy lên mấy trượng, nhanh chóng lướt qua khu rừng.
Lục Vũ theo sau từ xa xa, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Thiếu thành chủ?
Sở Tam Thu kia là thiếu thành chủ?
Thanh Sơn tông ở tây bộ Thiên Nguyệt quốc, phụ cận có bảy đại thành trì, chẳng lẽ Sở Tam Thu là nhi tử của một vị thành chủ nào chăng?
Tiếp tục bám theo, Lục Vũ cẩn thận ẩn giấu khí tức của mình, ước chừng nửa canh giờ liền rời khỏi khu thứ sáu đến khu thứ năm.
Sở Tam Thu & Trần Đại Quân ở đằng trước càng thêm cẩn thận, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa như đề phòng bị gì.
Đột nhiên một tiếng gào kinh thiên truyền tới, tựa như sấm sét giữa trời quan khiến cho Lục Vũ run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt.
Đó là âm thanh kêu gào của yêu thú, sóng âm chấn hồn, khí kình mười phần chấn động cả sơn lâm, phảng phất như địa ngưu xoay người.
“Yêu thú cấp ba.”
Lục Vũ thầm nghĩ ra trong lòng, chỉ có yêu thú cấp ba mới có thực lực đáng sợ như thế, mới cất tiếng thôi đã khiến người thất hồn lạc phách.
Sở Tam Thu & Trần Đai Quân giật nảy mình, nhưng lại tăng nhanh tốc độ.
Một chỗ trong sơn cốc, một con cự hổ thân dài năm trượng đang đứng trên một tảng đá lớn, linh quang lóng lánh trên đỉnh đầu trùm lấy một đạo hổ hồn đang thôn nạp thiên địa linh khí, tựa như đang dung hợp với bản thể.
Phụ cận phân bố sáu cao thủ Thanh Sơn tông, tất cả đều hai ba mươi tuổi, đều là đệ tử chân truyền, đang định vây công con cự hổ kia.
Sở Tam Thu cấp tốc đuổi tới, Trần Đại Quân ở một bên nhìn thấy hổ hồn trên đầu cự hổ thì hoảng sợ nói: “Thật là... quá tốt rồi...”
“Thiếu thành chủ, ngươ đã đến. Con cự hổ này thập phần khó đối phó, võ hồn của chúng ta không thể ngẩng lên được trước mặt nó, lực áp chế của võ hồn kia quá mạnh.”
Một nam tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đang tố khổ, biểu cảm không thể làm gì được.
Sở Tam Thu nhìn võ hồn trên đầu cự hộ, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.
“Không tiếc hết thảy, nhất định phải cướp được hổ hồn này.”
Lục Vũ ẩn thân nơi xa, thấy hết thảy mọi cảnh trong sơn cốc, lập tức minh ngộ.
“Trần Đại Quân kia là Hồn Thiên sư, bọn hắn muốn di hoa tiếp mộc.”
Lục Vũ ánh mắt lấp lóe, trong lòng đang suy nghĩ một số chuyện.
Con cự hổ này là yêu thú cấp ba tương đương cao thủ Tụ Linh cảnh của nhân loại, nó thiên tân vạn khổ tu luyện ra hổ hồn, đang ở thời khắc dung hợp mấu chốt.
Nếu như lúc này cướp đi hổ hồn của nó, với thủ đoạn của Hồn Thiên sư dung hợp nó với võ hồn của Sở Tam Thu sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho đối phương.
Hồn Thiên sư gọi phương thức này là di hoa tiếp mộc, tên là hợp hồn chi thuật, hơi hung tà độc ác.
Ở trong tình huống bình thường, hợp hồn cần thỏa mãn rất nhiều yêu cầu, đầu tiên là cần cùng loại võ hồn mới có thể tương dung.
Võ hồn của Võ Tam Thu là hổ hồn, vừa hay cùng loại hổ hồn với cự hổ này.
Nếu như chỉ là Hoàng cấp võ hồn tương dung lẫn nhau thì hiệu quả tăng phúc không quá lớn, muốn nhờ phương thức này tiến hóa thành Huyền cấp võ hồn thì rất khó khăn.
Kiếp trước Lục Vũ từng thử qua, cũng thành công nhưng tỷ lệ không lớn.
Nếu như dung hợp võ hồn Hoàng cấp và Huyền cấp thì xảy ra hai loại tình huống.
Một là Hoàng cấp võ hồn của võ giả bị Huyền cấp võ hồn thôn phệ, từ đó võ giả bị phản phệ, người vong hồn hủy.
Hai là hai võ hồn dung hợp lẫn nhau, sau cùng thanh công giúp võ giả được lợi trực tiếp vượt qua một cấp bậc, từ Hoàng cấp võ hồn biến thành Huyền cấp võ hồn, lĩnh vực tăng cao.
Trước mắt, hổ hồn trên đỉnh đầu cự hổ bao phủ một đạo huyền quang chứng tỏ nó là Huyền cấp võ hồn.
Sở Tam Thu là nhìn trúng Huyền cấp võ hồn này, muốn mượn nó để đột phá cực hạn võ hồn, trở thành người sở hữu Huyền cấp võ hồn.
Phương thức di hoa tiếp mộc này cũng không hiếm thấy, nhưng nguồn cung Huyền cấp võ hồn mới khó kiếm.
Hợp hồn chi thuật có quá nhiều hạn chế, nhất định phải phù hợp từng điều kiện một mới có thể thành công.
Nếu sai lầm một chút thôi thì sẽ phí công nhọc sức, tẩu hỏa nhập ma.
Lục Vũ thân là Thánh Hồn Thiên Sư nên tự nhiên minh bạch mưu đồ của Sở Tam Thu, thế nhưng với tình huống hiện tại, Lục Vũ chỉ có thể quan sát chứ không thể xen tay vào được.
Nói khó nghe một chút, hổ hồn Huyền cấp kia hắn lấy cũng vô dụng, bản thân không thể dung hợp thì chỉ có thể bán đi, có bán cũng chưa chắc đã tìm được người mua thích hợp, thậm chí khả năng mang đến tai họa cho bản thân nữa.
Trong sơn cốc, sáu đại cao thủ phát động tiến công.
Cự hổ đang ở trong thời khắc quan trọng, phần lớn tinh lực đều dùng để dung hợp hổ hồn, mong muốn sớm kết thúc dung hợp.
Bởi vậy, sức chiến đấu của cự hổ giảm bớt đi nhiều, thân thể nhanh chóng xuất hiện vết thương dưới sự vây công của sáu cao thủ Thanh Sơn tông.
Sở Tam Thu nóng mắt, nhân lúc cự hổ không thể phân tâm ném ra một vật.
Nhưng nghe một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn vỡ vụn, cự hổ cuồng hống, nó bị tạc thành trọng thương, cộng thêm sức tấn công từ sáu thanh trường kiếm đâm vào cơ thể của sáu đại cao thủ khiến cho thân thể cự hổ đầm đìa máu tươi.
Trần Đại Quân cấp tốc tiến lên, lấy ra một hồ lô màu xanh, mặt ngoài khắc rõ phù văn, đây là pháp khí chuyên dùng để thu võ hồn.
Cự hổ phát ra tiếng thét, hổ hồn trên đầu cự hổ được thu vào trong hồ lô, nó bắt đầu liều mạng không tiếc hết thảy tấn công điên cuồng.
“Tới tay, đi mau.”
Sở Tam Thu lôi kéo Trần Đại Quân bắn nhanh ra như điện, sáu người còn lại theo sát phía sau, vội vàng rời khỏi sơn cốc.
Cự hổ toàn thân bê bết máu đuổi theo được trăm trượng thì đột nhiên ngã xuống, miệng phát ra tiếng rên rỉ thê lương.
Lục Vũ thấy thế thì tâm tình hơi khó chịu.
Cự hổ đau mất võ hồn trở nên hết sức yếu ớt, máu lại chảy liên tục, hy vọng sóng sót rất thấp.
Lục Vũ lặng im bay tới đứng cạnh cự hổ, nói khẽ: “Đây là kiếp số của ngươi, ngươi nhất định phải chết ở đây.”
Lục Vũ ngồi xổm người xuống vỗ về đầu cự hổ, nó mở con mắt hư nhược nhìn Lục Vũ, trong mắt mang theo bi thống.
Lục Vũ hơi híp mắt lại, thôi động Bích Thảo Liên Thiên quyết, võ hồn hiện ra trên đỉnh đầu, ba chiếc lá cây rủ xuống quang mang mịt mờ, đại lượng Ất Mộc chi khí tràn vào thân thể cự hổ giúp nó đông máu.
Đây là chuyện duy nhất là Lục Vũ có thể làm cho cự hổ, giúp nó không bị đau nhứt trước khi chết.
Cự hổ nhìn hắn, trong miệng phát ra rên rỉ, run rẩy đứng lên, quay thân dùng đuôi quấn lấy cánh tay Lục Vũ, lôi kéo hắn đi vào trong rừng.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Lục Vũ sững sờ, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng đuổi theo bước chân cự hổ.
Khu vực này có yêu thú cấp hai, đó cũng không phải là đệ tử cảnh giới tôi thể có thể đối phó.
Hai đệ tử Thanh Sơn tông trước mặt phá lệ cẩn thận, võ hồn hiện ra trên đỉnh đầu mỗi người, vậy mà tất cả đều là Hoàng cấp lục phẩm.
“Bọn hắn là đệ tử chân truyền?”
Lục Vũ hiện ra ý niệm này trong lòng, bấy giờ mới lưu ý đến hai người kia đều là Tụ Linh cảnh.
Một trong hai người là tĩnh võ hồn, điều này khiến Lục Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Võ hồn kia là một đào thụ, hoa đào nở phun nhả khí tức tươi xuân.
Võ hồn của người còn lại là một con hổ, khí thế khiếp người, khá uy mãnh.
“Trần huynh, lần này mọi sự nhờ ngươi.”
Đệ tử hổ hồn mặc áo gấm, trên mặt nở nụ cười.
“Thiếu thành chủ yên tâm, chỉ cần tin tức là thật thì Trần Đại Quân ta cam đoan ngươi sẽ được như nguyện.”
Đệ tử mặc cẩm ý cười: “Trần huynh nếu có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, Sở Tam Thu ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hai người chân không chạm đất, nhảy lên mấy trượng, nhanh chóng lướt qua khu rừng.
Lục Vũ theo sau từ xa xa, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Thiếu thành chủ?
Sở Tam Thu kia là thiếu thành chủ?
Thanh Sơn tông ở tây bộ Thiên Nguyệt quốc, phụ cận có bảy đại thành trì, chẳng lẽ Sở Tam Thu là nhi tử của một vị thành chủ nào chăng?
Tiếp tục bám theo, Lục Vũ cẩn thận ẩn giấu khí tức của mình, ước chừng nửa canh giờ liền rời khỏi khu thứ sáu đến khu thứ năm.
Sở Tam Thu & Trần Đại Quân ở đằng trước càng thêm cẩn thận, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa như đề phòng bị gì.
Đột nhiên một tiếng gào kinh thiên truyền tới, tựa như sấm sét giữa trời quan khiến cho Lục Vũ run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt.
Đó là âm thanh kêu gào của yêu thú, sóng âm chấn hồn, khí kình mười phần chấn động cả sơn lâm, phảng phất như địa ngưu xoay người.
“Yêu thú cấp ba.”
Lục Vũ thầm nghĩ ra trong lòng, chỉ có yêu thú cấp ba mới có thực lực đáng sợ như thế, mới cất tiếng thôi đã khiến người thất hồn lạc phách.
Sở Tam Thu & Trần Đai Quân giật nảy mình, nhưng lại tăng nhanh tốc độ.
Một chỗ trong sơn cốc, một con cự hổ thân dài năm trượng đang đứng trên một tảng đá lớn, linh quang lóng lánh trên đỉnh đầu trùm lấy một đạo hổ hồn đang thôn nạp thiên địa linh khí, tựa như đang dung hợp với bản thể.
Phụ cận phân bố sáu cao thủ Thanh Sơn tông, tất cả đều hai ba mươi tuổi, đều là đệ tử chân truyền, đang định vây công con cự hổ kia.
Sở Tam Thu cấp tốc đuổi tới, Trần Đại Quân ở một bên nhìn thấy hổ hồn trên đầu cự hổ thì hoảng sợ nói: “Thật là... quá tốt rồi...”
“Thiếu thành chủ, ngươ đã đến. Con cự hổ này thập phần khó đối phó, võ hồn của chúng ta không thể ngẩng lên được trước mặt nó, lực áp chế của võ hồn kia quá mạnh.”
Một nam tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đang tố khổ, biểu cảm không thể làm gì được.
Sở Tam Thu nhìn võ hồn trên đầu cự hộ, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.
“Không tiếc hết thảy, nhất định phải cướp được hổ hồn này.”
Lục Vũ ẩn thân nơi xa, thấy hết thảy mọi cảnh trong sơn cốc, lập tức minh ngộ.
“Trần Đại Quân kia là Hồn Thiên sư, bọn hắn muốn di hoa tiếp mộc.”
Lục Vũ ánh mắt lấp lóe, trong lòng đang suy nghĩ một số chuyện.
Con cự hổ này là yêu thú cấp ba tương đương cao thủ Tụ Linh cảnh của nhân loại, nó thiên tân vạn khổ tu luyện ra hổ hồn, đang ở thời khắc dung hợp mấu chốt.
Nếu như lúc này cướp đi hổ hồn của nó, với thủ đoạn của Hồn Thiên sư dung hợp nó với võ hồn của Sở Tam Thu sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho đối phương.
Hồn Thiên sư gọi phương thức này là di hoa tiếp mộc, tên là hợp hồn chi thuật, hơi hung tà độc ác.
Ở trong tình huống bình thường, hợp hồn cần thỏa mãn rất nhiều yêu cầu, đầu tiên là cần cùng loại võ hồn mới có thể tương dung.
Võ hồn của Võ Tam Thu là hổ hồn, vừa hay cùng loại hổ hồn với cự hổ này.
Nếu như chỉ là Hoàng cấp võ hồn tương dung lẫn nhau thì hiệu quả tăng phúc không quá lớn, muốn nhờ phương thức này tiến hóa thành Huyền cấp võ hồn thì rất khó khăn.
Kiếp trước Lục Vũ từng thử qua, cũng thành công nhưng tỷ lệ không lớn.
Nếu như dung hợp võ hồn Hoàng cấp và Huyền cấp thì xảy ra hai loại tình huống.
Một là Hoàng cấp võ hồn của võ giả bị Huyền cấp võ hồn thôn phệ, từ đó võ giả bị phản phệ, người vong hồn hủy.
Hai là hai võ hồn dung hợp lẫn nhau, sau cùng thanh công giúp võ giả được lợi trực tiếp vượt qua một cấp bậc, từ Hoàng cấp võ hồn biến thành Huyền cấp võ hồn, lĩnh vực tăng cao.
Trước mắt, hổ hồn trên đỉnh đầu cự hổ bao phủ một đạo huyền quang chứng tỏ nó là Huyền cấp võ hồn.
Sở Tam Thu là nhìn trúng Huyền cấp võ hồn này, muốn mượn nó để đột phá cực hạn võ hồn, trở thành người sở hữu Huyền cấp võ hồn.
Phương thức di hoa tiếp mộc này cũng không hiếm thấy, nhưng nguồn cung Huyền cấp võ hồn mới khó kiếm.
Hợp hồn chi thuật có quá nhiều hạn chế, nhất định phải phù hợp từng điều kiện một mới có thể thành công.
Nếu sai lầm một chút thôi thì sẽ phí công nhọc sức, tẩu hỏa nhập ma.
Lục Vũ thân là Thánh Hồn Thiên Sư nên tự nhiên minh bạch mưu đồ của Sở Tam Thu, thế nhưng với tình huống hiện tại, Lục Vũ chỉ có thể quan sát chứ không thể xen tay vào được.
Nói khó nghe một chút, hổ hồn Huyền cấp kia hắn lấy cũng vô dụng, bản thân không thể dung hợp thì chỉ có thể bán đi, có bán cũng chưa chắc đã tìm được người mua thích hợp, thậm chí khả năng mang đến tai họa cho bản thân nữa.
Trong sơn cốc, sáu đại cao thủ phát động tiến công.
Cự hổ đang ở trong thời khắc quan trọng, phần lớn tinh lực đều dùng để dung hợp hổ hồn, mong muốn sớm kết thúc dung hợp.
Bởi vậy, sức chiến đấu của cự hổ giảm bớt đi nhiều, thân thể nhanh chóng xuất hiện vết thương dưới sự vây công của sáu cao thủ Thanh Sơn tông.
Sở Tam Thu nóng mắt, nhân lúc cự hổ không thể phân tâm ném ra một vật.
Nhưng nghe một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn vỡ vụn, cự hổ cuồng hống, nó bị tạc thành trọng thương, cộng thêm sức tấn công từ sáu thanh trường kiếm đâm vào cơ thể của sáu đại cao thủ khiến cho thân thể cự hổ đầm đìa máu tươi.
Trần Đại Quân cấp tốc tiến lên, lấy ra một hồ lô màu xanh, mặt ngoài khắc rõ phù văn, đây là pháp khí chuyên dùng để thu võ hồn.
Cự hổ phát ra tiếng thét, hổ hồn trên đầu cự hổ được thu vào trong hồ lô, nó bắt đầu liều mạng không tiếc hết thảy tấn công điên cuồng.
“Tới tay, đi mau.”
Sở Tam Thu lôi kéo Trần Đại Quân bắn nhanh ra như điện, sáu người còn lại theo sát phía sau, vội vàng rời khỏi sơn cốc.
Cự hổ toàn thân bê bết máu đuổi theo được trăm trượng thì đột nhiên ngã xuống, miệng phát ra tiếng rên rỉ thê lương.
Lục Vũ thấy thế thì tâm tình hơi khó chịu.
Cự hổ đau mất võ hồn trở nên hết sức yếu ớt, máu lại chảy liên tục, hy vọng sóng sót rất thấp.
Lục Vũ lặng im bay tới đứng cạnh cự hổ, nói khẽ: “Đây là kiếp số của ngươi, ngươi nhất định phải chết ở đây.”
Lục Vũ ngồi xổm người xuống vỗ về đầu cự hổ, nó mở con mắt hư nhược nhìn Lục Vũ, trong mắt mang theo bi thống.
Lục Vũ hơi híp mắt lại, thôi động Bích Thảo Liên Thiên quyết, võ hồn hiện ra trên đỉnh đầu, ba chiếc lá cây rủ xuống quang mang mịt mờ, đại lượng Ất Mộc chi khí tràn vào thân thể cự hổ giúp nó đông máu.
Đây là chuyện duy nhất là Lục Vũ có thể làm cho cự hổ, giúp nó không bị đau nhứt trước khi chết.
Cự hổ nhìn hắn, trong miệng phát ra rên rỉ, run rẩy đứng lên, quay thân dùng đuôi quấn lấy cánh tay Lục Vũ, lôi kéo hắn đi vào trong rừng.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Lục Vũ sững sờ, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng đuổi theo bước chân cự hổ.
Danh sách chương