CHƯƠNG 1352
Không cần phải hoài nghi, đám cướp nước A có thể làm ra chuyện này.
Đến lúc đó, những người nước A đang quỳ ở đây sẽ làm thế nào? Cùng lắm thì chỉ có thể thương xót một chút, tiếc hận một chút, sau đó liên cảm thấy quốc gia của mình thật là tài giỏi, có thể đánh bại thần chủ nước R.
Có điều tình huống hiện tại là hành động của tổ chức God đã bị phát hiện sớm, không thể thành công.
Cho nên, những người đang quỳ ở dưới đất là người nước A.
Nếu như thành công, lúc này người đang quỳ chính là Vương Bác Thần.
Đối với Vương Bác Thần mà nói, vợ và con là mạng sống của anh, nếu như bị đối phương bắt lại uy hiếp anh, trong tình huống không có cách cứu viện, đối phương kêu anh quỳ xuống đầu hàng, anh cũng sẽ không hề do dự mà quỳ xuống đầu hàng.
Anh không phải là thần thánh.
Trên thế giới này, anh chỉ có mấy người thân, anh không thể làm được chuyện thờ ơ nhìn vợ và con mình cận kề với cái chết.
Có người như thế đó, một số liệt sĩ nước R, những người đã cống hiến hết mình cho nước R, người thân của bọn họ đều bị kẻ thù giết hại, nhưng bọn họ vấn chiến đấu đến cùng.
Đây chính là anh hùng Vĩ đại.
Cũng chính bởi vì có những người này, cho nên nước R mới có thể có một cuộc sống hòa bình phồn thịnh như ngày hôm nay.
Vương Bác Thần rất khâm phục bọn họ, bởi vì anh làm không được.
Cho nên, anh chỉ có thể ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Chính vì vậy mà ngày hôm nay anh đến nước A để giết người.
Nếu đã làm không được, vậy thì giết chết những người nhằm vào người thần mình, cuối cùng sẽ không xuất hiện cục diện đó.
Cho nên, ngày hôm nay anh muốn khiến đám lãnh đạo nước A ấy phải sợ hãi.
Muốn để cho người trên toàn thế giới này biết rằng bất cứ ai đụng đến người thân của anh, đều giết không tha.
“Sao còn chưa tới nữa? Chúng ta sắp chết rồi, chẳng lẽ các người vì lợi ích của mình mà mặc kệ sự sống chết của chúng tôi ư?”
“Tổng thống chết tiệt, nếu như tôi còn sống thì tôi sẽ đi biểu tình phản đối Stephen.”
Những người đang quỳ ở đây không ngừng mắng mỏ.
“Câm miệng hết cho ông đây!”
Kiều Thanh Phong quát lạnh một tiếng, tất cả mọi người lập tức câm như hến, không dám nói tiếng nào, chỉ che miệng thút thít.
Nhìn bọn họ, Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Tôi cũng không muốn giết các người, nhưng nhìn thái độ của lãnh đạo nước A các người đi, nếu như các người là người nước R chúng tôi, tôi sẽ bảo vệ cho các người.”
“Nhưng các người lại là người nước A, lãnh đạo của các người muốn bắt vợ con tôi để uy hiếp tôi, vậy thì tôi cũng không có cách nào khác. Nếu như vợ con tôi bị bắt, ngày hôm nay người quỳ gối cầu xin tha thứ ở đây chính là tôi, đến lúc đó các người cũng chỉ nói đôi ba câu thương xót mà thôi.
“Cũng may là vợ con tôi chưa bị bắt, cho nên ngày hôm nay người quỳ ở đây là các người, tôi muốn có một câu trả lời, cũng không phải là muốn nhằm vào các người, các người hãy hi vọng là đám người tổng thống sẽ lo lắng cho mạng sống của các người.”