Sau khi đã nếm thử ẩm thực của Reidos, chúng tôi liền hướng thẳng tới nhà bếp.
Nhà bếp ở đây chính là tòa nhà đang được sửa sang lại để làm thành quán bar cho công hội mạo hiểm. Bởi khu bếp đã tân trang hoàn tất, chúng tôi có thể nấu nướng tại đó.
Để bắt đầu, tôi bắt chước các công thức Reidos sẵn có và thêm chút gia vị vào.
Ý tưởng đầu tiên của tôi là chỉ nhẹ tay chỉnh sửa lại một chút thôi, ví như làm mù tạt thêm cay hơn, hoặc cho mật ong có vị quế nhàn nhạt.
Fran và Urushi khen ngon, cơ mà...
"Dở quá nya."
Chọn sai người để thử món rồi! Rõ ràng Kune chính là người cuối cùng tôi muốn đại diện cho gu ẩm thực Reidos. Chúng tôi chuyển sang thử mời những người thợ mộc đang làm việc bên trong tòa nhà, tuy nhiên phản ứng của họ cũng chẳng nồng nhiệt lắm.
"Không ngon ư?"
"Không tệ, nhưng vị hơi lạ quá..."
"Đúng thế. Thật sự là hơi khác so với cách chúng tôi hay nấu."
"Cứ kì kì sao ấy."
Họ liền nhận ra ngay sự khác biệt nhỏ trong các món ăn thường ngày của họ. Theo như tôi biết thì ở một số nước tồn tại phương thức thêm gia vị khác vào để nhấn đậm cho vị ngọt, không phải ư?
Ví dụ như ở Trung và Nam Mỹ, vài người ăn chung dứa với bột ớt này. Dù vậy, có vẻ công thức chỉ khác một chút thôi là đã đủ để người ở đây lắc đầu rồi.
Sau đó tôi cũng thử chế biến lại món mì pasta và khoai tây và mang chúng đến cho người bác gái bán quán thử, nhưng chúng tôi tiếp tục nhận về phản ứng khá hờ hững.
"Vị thật sự kì lạ... Không phải là dở, nhưng cũng không ngon lắm."
"Nn. Đáng tiếc."
"Gâu."
Những ngày tiếp theo, vừa thử nghiệm với đủ các loại món ăn khác nhau, chúng tôi vừa vòng vo các nhà hàng khắp nơi trong thị trấn.
Nào là trộn kiều mạch với cháo yến mạch, sau đó lại sử dụng miso như công thức bí mật cho các món kem, hoặc làm bánh mì mochi theo công thức nửa gạo nửa bột mì.
"Vị kì quá à, nya."
"Mùi gì ghê vậy nya!"
"Bánh mì này vừa dở, vừa có kết cấu kì lạ nữa nya!"
Im lặng đi Kune, không ai hỏi cô hết á!
Cơ mà công bằng thì gần một nửa số người chúng tôi hỏi đều mang phản ứng tương tự. Thói quen ăn uống của họ thật sự ăn sâu vào máu rồi.
Chẳng giấu gì tôi đang bị rơi vào thế bí tắc. Trong lúc tôi đang phân vân không biết phải làm gì, Kune chợt ghé qua. Tuy nhiên, trang phục của cô ấy ngày hôm nay có khác với mọi khi.
Trên người Kune là một chiếc áo bành tô dày, giày đi tuyết, hông treo một chiếc túi có phản phất ma lực.
"Cứ rúc trong bếp cả ngày làm đủ trò kì lạ như thế không tốt cho sức khỏe đâu, nya!"
Sao cô dám bảo nấu nướng là kì lạ chứ! Hãy xin lỗi bác gái chủ quán ngay đi!
"Đi săn nya! Hãy đi săn nào, nya! Vừa thư giãn đầu óc, em vừa có đồ ăn để chén nữa!"
Thôi ít nhất cô ấy cũng quan tâm tới Fran...
Và cũng phải công nhận là chúng tôi đang cần thêm lương thực, như Kune nói. Nhân cơ hội này để giải tỏa có khi lại tốt hơn.
"Nn. Đi săn nào."
"Aー! Chị nghĩ là chị bắt đầu hiểu được cách nói chuyện của em rồi, nya! Tật giọng của em công nhận kì lạ ghê, nya!"
Có khi nào cô ta đang muốn gây sự không vậy? Dù sao thì tôi đồng ý là Fran cần ra ngoài một chút.
"Đi đâu giờ?"
"Trên phía bắc, ở đó có một cái vịnh nhỏ nya. Đôi khi lại có ma thú cá lớn đi lạc vào đấy, nya!"
"Chúng ta sẽ săn chúng ư?"
"Đúng vậy, nya!"
"Nn. Đã rõ."
Mục tiêu của chúng tôi là ma thú cá khổng lồ. Nếu nhân tiện săn được con gì khác nữa thì còn tuyệt vời hơn. Đại khái là thế. Chúng tôi tạt ngang qua công hội để báo cáo trước khi khởi hành.
Chúng tôi vẫn còn đang trong nhiệm vụ mà.
Trong khi ấy, công hội liền muốn chúng tôi mang về cho họ vài con ma thú. Tôi đoán là họ muốn được có chút danh dự cung cấp lương thực cho địa phương để nhận thêm sự ủng hộ.
Thực ra, công hội mạo hiểm chưa được mọi người chào đón lắm. Dù chương trình giáo dục tuyên truyền chống công hội tập trung phần lớn ở phía đông và nam Reidos, ấn tượng của người dân vương quốc dành cho họ vẫn còn khá xấu.
Trong mắt họ, mạo hiểm giả không chỉ yếu hơn binh sĩ thông thường mà còn hoạt động như phường trộm cướp. Một số còn ghét công hội chẳng vì lý do chính đáng nào.
Tuy không tới nỗi coi công hội là kẻ thù, định kiến mạo hiểm giả là cái nghề mạt hạng nhất chưa thể bị loại bỏ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi được. Ngay cả Bắc Chinh Công Tước có cố gắng giải thích kiểu gì cũng vô ích...
Tôi cũng chẳng thể nói họ hoàn toàn không sai được, nên chung quy lại thì đó là một tình thế tương đối khó khăn. Công hội và chúng tôi chỉ có thể cố gắng cải thiện hình ảnh của mình từng chút một thôi.
Bước đầu là giúp họ cải thiện tình hình lương thực. Như người ta vẫn nói con đường đi vào lòng người dễ nhất là qua đường dạ dày.
Nó chính là lý do công hội mạo hiểm giả coi đây là nhiệm vụ quan trọng đến mức phải tiến cử Fran, một mạo hiểm giả hạng S.
Nhìn nhiệm vụ có vẻ đơn giản thế thôi chứ tiền thưởng lớn lắm đấy.
"Nyahahaha! Cậu sói nhanh quá nya! Đường chân trời thẳng tiến, nya!"
"Gâu gâu!"
Kune được Urushi chở đi đang phấn khích trên lưng cậu ta. Bình thường thì cô ấy sẽ cưỡi ngựa, thế nên lần này được một ma thú lớn như cậu ta chở là một cơ hội hiếm thấy.
Urushi thì năng nổ chạy với tốc độ tối đa khi thấy có một vị khách cuồng nhiệt như vậy. Có lần một ma thú tộc thỏ xuất hiện, nhưng Urushi xực nó ngay lập tức như thể nó là đồ nhắm vặt ven đường.
Đương nhiên tôi có mắng cậu ta rồi. Nhưng Urushi đang hào hứng tới mức đó.
"Fran, cậu sói này đỉnh ghê nya!"
"Nn! Urushi rất tuyệt vời."
"Gâu gâu gâu gâu!"
Được khen cái là Urushi liền đạp ga còn dữ hơn nữa, đã thế còn hóa lớn tới kích thước tối đa. Này này, lỡ như có người thấy thì sao?
"Woa! Tuyệt cú mèo nya! Nhanh hơn nữa đi nya!"
"Gâu gâu!"
Mà chắc Kune không nói gì nên sẽ không sao thôi nhỉ? Không, làm sao mà tôi có thể dựa dẫm vào khả năng quyết đoán của con mèo này được?
Cuối cùng thì cuộc vui đã đột ngột bị chấm dứt sau khi Urushi lỡ trượt phải một viên đá và gây ra một tai họa nhỏ.
Ừ, lần này phải mắng không chệch đâu được.
『Urushi, tự kiểm điểm đi.』
"Ẳng......"