// Trans:
Rất xin lỗi mọi người vì quá lâu. Mình dạo này bận đến tối mặt tối mày (và không có dấu hiệu giảm bớt) đến độ hôm thi LN Contest bữa trước, deadline tới mông rồi mà còn thiếu đến tận 1000 chữ... (Tất nhiên là không kịp thời gian, ahaha...).
Đợt bom tiếp theo sẽ nhằm cuối ngày chủ nhật ( OvO)/
//_______________________
Chúng tôi trở lại Công Hội để nhận số tiền hôm bữa. Tất cả số chúng có giá đến 120.000 đồng vàng, rất khá. Đáng lẽ ra chúng tôi đã có thể ở bất cứ căn nhà trọ nào trong tầm mắt... Nhưng dù cố tìm đến mức nào đi nữa, cũng chẳng có chỗ nào cho chúng tôi trú cả.
Nên làm gì đây?
Fran đã thấy mệt mỏi trong việc tìm kiếm lắm rồi.
| Master ơi, biển. | (Fran)
|| Nhưng chúng ta chưa tìm thấy được một chỗ để ở. ||
| Có thể nằm lại Công Hội mà. Em muốn tới biển. |
| *whimper*... | (Urushi)
Thôi nào, đừng nói cả mi nữa nhé Urushi!
Eh, thôi kệ vậy. Có lẽ hiện tại cứ bỏ qua mấy căn nhà trọ và tới bờ biển đã.
|| Được rồi, anh hiểu rồi. Hãy tới trung tâm mua sắm để mua một số gia vị và tương tự. ||
Đi loanh quanh như vầy chắc cũng được tính là dạo chơi nhỉ?
| Nn. |
| Woof! |
Việc giải quyết tất cả những vấn đề trước khi nghỉ ngơi rất quan trọng. Vì thế, đầu tiên phải thẳng tiến đến chợ. Dharz là một thành phố cảng, rất có khả năng ngoài những gì mà chúng tôi cần, thì còn có những thứ rất khó tìm ở bất cứ nơi nào khác.
Và đúng như tôi nghĩ. Cả khu buôn bán tràn ngập hải sản. Thứ bắt ngay sự chú ý của tôi là một loại muối kì lạ, màu lam sáng. Bạn có thể mua chúng, nếu bạn sang chảnh; mắc gấp mười lần muối thông thường.
Dường như nó là đặc sản ở đây. Không thể khai thác loại muối đó ngoài Hang Động hạng G sát ngay biên giới của thành phố.
Fran trở nên phấn chấn ngay khi nghe chữ ‘Hang Động’ bay phấp phới. Có điều trở nên mất hứng thú liền sau đó, lúc được nghe thêm một số chi tiết nữa.
Nó khá nhỏ, và chỉ có một tầng duy nhất. Không mất quá ba mươi phút để khai phá xong, và thứ nhận được đáng chú ý nhất chỉ là thứ muối lam đó. Ma thú thì ngoài yếu ra, thì cũng có một số cỡ trung trung. Cả tôi cũng phát buồn ngủ khi nghe kể, chứ chưa nói đến em ấy.
Ý của tôi là, đúng là nghe thú vị thật. Chúng tôi nhiều khả năng sẽ có thêm kinh nghiệp hô hấp và chiến đấu dưới nước. Nhưng, niềm hi vọng của tôi lụy ngay khi nghe đến đoạn cái hang cao trên mực nước biển. Thứ đáng giá nhất ở đó thì có bán ngay tại chợ, nên… ừ, cảm ơn nhưng xin kiếu.
| Kia là gì thế? | (Fran)
|| Ma thú dạng cá. Người ta gọi nó là Pyragenia, và có vẻ vị khá ngon. ||
| Và đằng đó? |
|| Chỉ là một chiếc càng cua bình thường, nếu bỏ qua kích thước khổng lồ của nó. ||
| Gâu. | (Urushi)
|| Mi muốn một phần à, Urushi? ||
Chúng tôi nhanh chóng đi lanh quanh khắp căn chợ trước khi ra biển.
Hiện vẫn đang là mùa giao xuân, nên có thể nói là khá lạnh nên giờ không có nhiều người quanh đây. Vì thế chúng tôi khá là tự do.
| Biển! | (Fran)
| Gâu gâu! | (Urushi)
Ngay lúc chúng tôi đặt chân đến biển, Fran liền cởi giày và áo choàng của mình ra rồi phóng thẳng lên trước. Urushi cũng tương tự, nhảy theo em ấy.
Nhiệt độ của nước hiện tại thấp hệt như tôi đã nghĩ, nhưng Urushi có lông nên sẽ ổn thôi. Còn Fran thì… hẳn cũng thế, con bé đã sử dụng ma pháp để làm ấm mình.
|| Này này, từ từ đã nào. Nếu không thì sẽ… ||
| Uaahhh! | (Fran)
| *whimper* | (Urushi)
Đúng như tôi lo lắng, miệng của Fran và Urushi đều ngập nước biển. Và tất nhiên, khuôn mặt của cả hai vừa nhăn nhó vừa cố làm sạch răng lưỡi mình.
| Blè | (Fran)
| *whimper* | (Urushi)
Sau đó, Fran và Urushi bị nuốt chửng bởi một đợt sóng và nó cũng tiện hất cả hai lên bờ; giờ hai đứa nó hệt như cặp xác chết lâu ngày vậy.
Mặc cho vẻ bề ngoài vô hại của mình, sức mạnh của Fran trên thực tế bỏ xa giới hạn của con người bình thường rất nhiều. Còn Urushi thì là một Ma Thú với khả năng đáng sợ ít ai sánh bằng. Nhưng, dưới bàn tay của mẹ thiên nhiên, họ chẳng khác nào hai chú cún con vậy.
|| Biển chẳng có gì ngoài nước muối, nên sẽ chẳng vui vẻ gì khi chúng vào mồm đâu. ||
| Em không biết điều đó. |
| Gâu… |
Cả hai đều rất mong chờ được ra biển, nhưng hàng loạt những xui xẻo ập đến đã hoàn toàn phá hủy tâm trạng của họ rồi.
| Và khó chịu. |
| *whimper*… |
|| Ý của em là sao? ||
| Như bị nuốt chửng. |
| Gâu… |
Ah, đúng vậy. Khi những làn nước trở ngược lại khơi, chúng đi qua chân ta tạo cảm giác nó kéo mình vào cùng với đống cát bản thân đang đứng lên vậy. Cả Fran lẫn Urushi đều không thích việc này, trên thực tế, còn ghét nữa là đằng khác.
|| Vậy hai đứa không muốn chơi nữa à? ||
| Nn… |
| Gâu… |
Hai người họ trở lại bờ trong khi từng giọt nước nhỏ khỏi cơ thể ướt đẫm của mình. Không khí ảm đạm như trong đám tang ấy.
|| Sao chúng ta không dùng bữa nhỉ? ||
| Cà ri…? |
|| Anh cũng chẳng làm món nào khác, nên tất nhiên, sao không nhỉ? ||
| Nn. |
|| Phần của mi đây, Urushi. ||
| Gâu. |
Tôi lấy ra một phần bự để khiến cả hai vui lại.
Những cơn gió nhẹ, trong lành từ biển như ôm ấp chúng tôi trong khi đang dùng bữa dưới vòm trời xanh thoáng đãng.
Có vẻ Fran chưa từng biết đếm cảm giác này, nên tâm trạng của em ấy nhanh chóng được phục hồi ngay. Đằng nào tôi cũng sẽ chẳng để con bé không thấy gì ngoài buồn bực. Có khối thứ khác ở biển để chơi cùng mà, đâu phải khi nào cũng phải tắm và nghịch nước đâu.
Một trong số mà tôi muốn Fran thử là hoạt động phổ biến nhất ở biển.
| Câu cá? |
Sau khi khảo sát sơ bộ xunh quanh, tôi tìm được một vị trí hoàn hảo cho việc đó. Tôi chắc chắn sẽ giúp em ấy tận hưởng lúc này, và đây là cơ hội tuyệt vời. Nên khi Fran ăn xong, tôi liền đưa con bé qua chỗ đó.
Khu vực có khá nhiều đá, nhưng không thành vấn đề. Trên thực tế, nhờ chúng mà cá mới có chỗ để mà phát triển.
Fran đã câu trên hồ và sông, tuy nhiên chắc chắn đây là lần đầu của em ấy khi nói về các loài cá biển.
Tôi cũng tạo một cá thể song trùng của mình và đưa nó cái cần câu luôn. Nghĩ lại thì lần cuối tôi câu cá là ở kiếp trước. Đã được một thời gian kha khá rồi, nên tôi rất muốn mình trở nên tỏa sáng bây giờ.
| Mục tiêu: Cá bự. | (Fran)
|| Ừ, cố lên. ||
| Gâu gâu! |
Một tiếng trôi qua.
| Woah.| (Fran)
| Gâu gâu gâu gâu! |
|| Đúng rồi, kéo nó vào! ||
Tôi đã khá lo lắng việc sẽ chẳng bắt được con nào. Nếu chuyện đó xảy ra, Fran sẽ trở nên tiêu cực với biển mất. Với tôi thì điều đấy chẳng khác nào bi kịch.
| Thành công. | (Fran)
| Gâuuuu! |
|| Wow, nó to đấy chứ. ||
Con cá không nghi ngờ gì là một mẻ lớn. Mặc cho bề ngoài dị hợp của mình, chiều dài của nó phải đến 80cm.
Còn tôi thì... ừ, chẳng được con nào. Nhưng ai quan tâm! Quan trọng là Fran thấy vui là được! Không phải lòng tự trọng của tôi bị tổn thương hay gì đâu. Ahaha...ha...ha...
|| Sao không chén nó tại chỗ luôn? ||
| Nn! |
| Gâu gâu! |
Tôi nhanh chóng tạo ra một lò nướng bằng ma pháp, cho lửa vào và thế là đã sẵn sàng để nấu nướng.
|| Sao em không nghịch cát trong khi anh nấu? ||
| Nghịch cát? |
|| Đúng vậy, cứ thử đi? ||
| Bằng cánh... đánh vào cát? |
|| À thì, anh nghĩ là em có thể chơi ném banh cát— Chờ đã, không! Em không nên nghịch kiểu đấy! Ví như xây lâu đài cát hoặc đào hố chẳng hạn. ||
| Em hiểu rồi... sẽ thử. Urushi, lên. |
| Gâu. |
|| Đừng đi xa quá nhé! ||
| Nn. |
Chờ đã, tôi giờ nên làm món gì đây? Tất nhiên là bắt đầu với sashimi, nhưng tôi không thích chỉ với mỗi nó. Chắc nên nướng nó luôn. Súp cá nghe cũng không tệ.
Tôi kiểm tra nhanh lại con cá một lần nữa. Nó trông không có độc, cũng như là ma thú. Thịt thì trắng ngần tuyệt đẹp, cũng như thứ dầu cá ngon nức thường thấy.
Được, quả này mà không làm sashimi là không xong. Tôi cũng sẽ chiên luôn, nhất là khi tôi có thể ướp nó với thứ muối lam vừa mua khi nãy. Việc nêm niếm không thành vấn đề nếu tôi dùng song trùng của bản thân làm thay.
Tôi lấy ra đống thịt cua cùng nghêu mà mình vừa mua ở chợ và dùng chúng cho món súp. Thông thường, nghĩ đến người Nhật và súp cá thì người ta liên tưởng ngay đến miso. Miso ở thế giới này ngọt hơn thế giới cũ của tôi, nhưng cũng chẳng thành vấn đề. Cạnh đó, tôi cũng có thừa súp trong kho.
|| Được rồi, vậy là xong. ||
Tôi hoàn thành xong việc nấu nướng sau một tiếng đồng hồ, và liền quyết định đi gọi Fran và Urushi.
|| Hả? ||
Giọng của tôi rớt ra một âm thanh ngớ ngẩn... Tôi thật sự không nên quá tập trung vào nấu nướng thế.
Fran đã xây một tòa thành theo kiến trúc phương tây trong lúc tôi đang bận bịu chuẩn bị đồ ăn. Và nó cao đến năm mét.
Có vẻ em ấy đã dùng ma pháp để lấy đất xung quanh, xong dùng ma pháp hệ gió để định hình vẻ ngoài. Tôi biết là tôi đã nói em ấy làm một tòa lâu đài, nhưng, thế này là quá mức hình dung của tôi rồi. Nó giống một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật được chăm chút kĩ lưỡng dưới bàn tay của một nghệ nhân bậc thầy.
(//Trans: DEX cao nó thế :v //)
Trên thực tế, tôi bị ấn tượng tới độ quên bén mất bản thân ra đây để gọi hai đứa nó về ăn. Tôi chỉ có thể kết luận con bé là một thiên tài nghệ thuật. Trong đầu tôi, dưới cái nhìn của một người giám hộ, nổi lên mong muốn phát triển thêm cho Fran về khoảng này.
Có vẻ đống cát em ấy sử dụng được lấy ra nhờ Urushi, vì cậu ta đã đào một cái lỗ khổng lồ cạnh bên. Cậu nhỏ cũng làm quá trớn không thua gì, cái lỗ giờ trông như một cái miệng núi lửa vậy.
Lại gần hơn, tôi có cảm tưởng Urushi vẫn đang cố gắng đào hết sức mình, không có ý định dừng lại. Đào, như mấy con chó vẫn thường làm bên bãi biển.
| *Pant pant pant pant* |
Yup, cậu nhỏ đang rất vui.
Và hiện tại, tôi nên xử trí ra sao với cái tòa lâu đài cát khổng lồ này đây?
Thành thật mà nói, tôi bó tay.
Rất xin lỗi mọi người vì quá lâu. Mình dạo này bận đến tối mặt tối mày (và không có dấu hiệu giảm bớt) đến độ hôm thi LN Contest bữa trước, deadline tới mông rồi mà còn thiếu đến tận 1000 chữ... (Tất nhiên là không kịp thời gian, ahaha...).
Đợt bom tiếp theo sẽ nhằm cuối ngày chủ nhật ( OvO)/
//_______________________
Chúng tôi trở lại Công Hội để nhận số tiền hôm bữa. Tất cả số chúng có giá đến 120.000 đồng vàng, rất khá. Đáng lẽ ra chúng tôi đã có thể ở bất cứ căn nhà trọ nào trong tầm mắt... Nhưng dù cố tìm đến mức nào đi nữa, cũng chẳng có chỗ nào cho chúng tôi trú cả.
Nên làm gì đây?
Fran đã thấy mệt mỏi trong việc tìm kiếm lắm rồi.
| Master ơi, biển. | (Fran)
|| Nhưng chúng ta chưa tìm thấy được một chỗ để ở. ||
| Có thể nằm lại Công Hội mà. Em muốn tới biển. |
| *whimper*... | (Urushi)
Thôi nào, đừng nói cả mi nữa nhé Urushi!
Eh, thôi kệ vậy. Có lẽ hiện tại cứ bỏ qua mấy căn nhà trọ và tới bờ biển đã.
|| Được rồi, anh hiểu rồi. Hãy tới trung tâm mua sắm để mua một số gia vị và tương tự. ||
Đi loanh quanh như vầy chắc cũng được tính là dạo chơi nhỉ?
| Nn. |
| Woof! |
Việc giải quyết tất cả những vấn đề trước khi nghỉ ngơi rất quan trọng. Vì thế, đầu tiên phải thẳng tiến đến chợ. Dharz là một thành phố cảng, rất có khả năng ngoài những gì mà chúng tôi cần, thì còn có những thứ rất khó tìm ở bất cứ nơi nào khác.
Và đúng như tôi nghĩ. Cả khu buôn bán tràn ngập hải sản. Thứ bắt ngay sự chú ý của tôi là một loại muối kì lạ, màu lam sáng. Bạn có thể mua chúng, nếu bạn sang chảnh; mắc gấp mười lần muối thông thường.
Dường như nó là đặc sản ở đây. Không thể khai thác loại muối đó ngoài Hang Động hạng G sát ngay biên giới của thành phố.
Fran trở nên phấn chấn ngay khi nghe chữ ‘Hang Động’ bay phấp phới. Có điều trở nên mất hứng thú liền sau đó, lúc được nghe thêm một số chi tiết nữa.
Nó khá nhỏ, và chỉ có một tầng duy nhất. Không mất quá ba mươi phút để khai phá xong, và thứ nhận được đáng chú ý nhất chỉ là thứ muối lam đó. Ma thú thì ngoài yếu ra, thì cũng có một số cỡ trung trung. Cả tôi cũng phát buồn ngủ khi nghe kể, chứ chưa nói đến em ấy.
Ý của tôi là, đúng là nghe thú vị thật. Chúng tôi nhiều khả năng sẽ có thêm kinh nghiệp hô hấp và chiến đấu dưới nước. Nhưng, niềm hi vọng của tôi lụy ngay khi nghe đến đoạn cái hang cao trên mực nước biển. Thứ đáng giá nhất ở đó thì có bán ngay tại chợ, nên… ừ, cảm ơn nhưng xin kiếu.
| Kia là gì thế? | (Fran)
|| Ma thú dạng cá. Người ta gọi nó là Pyragenia, và có vẻ vị khá ngon. ||
| Và đằng đó? |
|| Chỉ là một chiếc càng cua bình thường, nếu bỏ qua kích thước khổng lồ của nó. ||
| Gâu. | (Urushi)
|| Mi muốn một phần à, Urushi? ||
Chúng tôi nhanh chóng đi lanh quanh khắp căn chợ trước khi ra biển.
Hiện vẫn đang là mùa giao xuân, nên có thể nói là khá lạnh nên giờ không có nhiều người quanh đây. Vì thế chúng tôi khá là tự do.
| Biển! | (Fran)
| Gâu gâu! | (Urushi)
Ngay lúc chúng tôi đặt chân đến biển, Fran liền cởi giày và áo choàng của mình ra rồi phóng thẳng lên trước. Urushi cũng tương tự, nhảy theo em ấy.
Nhiệt độ của nước hiện tại thấp hệt như tôi đã nghĩ, nhưng Urushi có lông nên sẽ ổn thôi. Còn Fran thì… hẳn cũng thế, con bé đã sử dụng ma pháp để làm ấm mình.
|| Này này, từ từ đã nào. Nếu không thì sẽ… ||
| Uaahhh! | (Fran)
| *whimper* | (Urushi)
Đúng như tôi lo lắng, miệng của Fran và Urushi đều ngập nước biển. Và tất nhiên, khuôn mặt của cả hai vừa nhăn nhó vừa cố làm sạch răng lưỡi mình.
| Blè | (Fran)
| *whimper* | (Urushi)
Sau đó, Fran và Urushi bị nuốt chửng bởi một đợt sóng và nó cũng tiện hất cả hai lên bờ; giờ hai đứa nó hệt như cặp xác chết lâu ngày vậy.
Mặc cho vẻ bề ngoài vô hại của mình, sức mạnh của Fran trên thực tế bỏ xa giới hạn của con người bình thường rất nhiều. Còn Urushi thì là một Ma Thú với khả năng đáng sợ ít ai sánh bằng. Nhưng, dưới bàn tay của mẹ thiên nhiên, họ chẳng khác nào hai chú cún con vậy.
|| Biển chẳng có gì ngoài nước muối, nên sẽ chẳng vui vẻ gì khi chúng vào mồm đâu. ||
| Em không biết điều đó. |
| Gâu… |
Cả hai đều rất mong chờ được ra biển, nhưng hàng loạt những xui xẻo ập đến đã hoàn toàn phá hủy tâm trạng của họ rồi.
| Và khó chịu. |
| *whimper*… |
|| Ý của em là sao? ||
| Như bị nuốt chửng. |
| Gâu… |
Ah, đúng vậy. Khi những làn nước trở ngược lại khơi, chúng đi qua chân ta tạo cảm giác nó kéo mình vào cùng với đống cát bản thân đang đứng lên vậy. Cả Fran lẫn Urushi đều không thích việc này, trên thực tế, còn ghét nữa là đằng khác.
|| Vậy hai đứa không muốn chơi nữa à? ||
| Nn… |
| Gâu… |
Hai người họ trở lại bờ trong khi từng giọt nước nhỏ khỏi cơ thể ướt đẫm của mình. Không khí ảm đạm như trong đám tang ấy.
|| Sao chúng ta không dùng bữa nhỉ? ||
| Cà ri…? |
|| Anh cũng chẳng làm món nào khác, nên tất nhiên, sao không nhỉ? ||
| Nn. |
|| Phần của mi đây, Urushi. ||
| Gâu. |
Tôi lấy ra một phần bự để khiến cả hai vui lại.
Những cơn gió nhẹ, trong lành từ biển như ôm ấp chúng tôi trong khi đang dùng bữa dưới vòm trời xanh thoáng đãng.
Có vẻ Fran chưa từng biết đếm cảm giác này, nên tâm trạng của em ấy nhanh chóng được phục hồi ngay. Đằng nào tôi cũng sẽ chẳng để con bé không thấy gì ngoài buồn bực. Có khối thứ khác ở biển để chơi cùng mà, đâu phải khi nào cũng phải tắm và nghịch nước đâu.
Một trong số mà tôi muốn Fran thử là hoạt động phổ biến nhất ở biển.
| Câu cá? |
Sau khi khảo sát sơ bộ xunh quanh, tôi tìm được một vị trí hoàn hảo cho việc đó. Tôi chắc chắn sẽ giúp em ấy tận hưởng lúc này, và đây là cơ hội tuyệt vời. Nên khi Fran ăn xong, tôi liền đưa con bé qua chỗ đó.
Khu vực có khá nhiều đá, nhưng không thành vấn đề. Trên thực tế, nhờ chúng mà cá mới có chỗ để mà phát triển.
Fran đã câu trên hồ và sông, tuy nhiên chắc chắn đây là lần đầu của em ấy khi nói về các loài cá biển.
Tôi cũng tạo một cá thể song trùng của mình và đưa nó cái cần câu luôn. Nghĩ lại thì lần cuối tôi câu cá là ở kiếp trước. Đã được một thời gian kha khá rồi, nên tôi rất muốn mình trở nên tỏa sáng bây giờ.
| Mục tiêu: Cá bự. | (Fran)
|| Ừ, cố lên. ||
| Gâu gâu! |
Một tiếng trôi qua.
| Woah.| (Fran)
| Gâu gâu gâu gâu! |
|| Đúng rồi, kéo nó vào! ||
Tôi đã khá lo lắng việc sẽ chẳng bắt được con nào. Nếu chuyện đó xảy ra, Fran sẽ trở nên tiêu cực với biển mất. Với tôi thì điều đấy chẳng khác nào bi kịch.
| Thành công. | (Fran)
| Gâuuuu! |
|| Wow, nó to đấy chứ. ||
Con cá không nghi ngờ gì là một mẻ lớn. Mặc cho bề ngoài dị hợp của mình, chiều dài của nó phải đến 80cm.
Còn tôi thì... ừ, chẳng được con nào. Nhưng ai quan tâm! Quan trọng là Fran thấy vui là được! Không phải lòng tự trọng của tôi bị tổn thương hay gì đâu. Ahaha...ha...ha...
|| Sao không chén nó tại chỗ luôn? ||
| Nn! |
| Gâu gâu! |
Tôi nhanh chóng tạo ra một lò nướng bằng ma pháp, cho lửa vào và thế là đã sẵn sàng để nấu nướng.
|| Sao em không nghịch cát trong khi anh nấu? ||
| Nghịch cát? |
|| Đúng vậy, cứ thử đi? ||
| Bằng cánh... đánh vào cát? |
|| À thì, anh nghĩ là em có thể chơi ném banh cát— Chờ đã, không! Em không nên nghịch kiểu đấy! Ví như xây lâu đài cát hoặc đào hố chẳng hạn. ||
| Em hiểu rồi... sẽ thử. Urushi, lên. |
| Gâu. |
|| Đừng đi xa quá nhé! ||
| Nn. |
Chờ đã, tôi giờ nên làm món gì đây? Tất nhiên là bắt đầu với sashimi, nhưng tôi không thích chỉ với mỗi nó. Chắc nên nướng nó luôn. Súp cá nghe cũng không tệ.
Tôi kiểm tra nhanh lại con cá một lần nữa. Nó trông không có độc, cũng như là ma thú. Thịt thì trắng ngần tuyệt đẹp, cũng như thứ dầu cá ngon nức thường thấy.
Được, quả này mà không làm sashimi là không xong. Tôi cũng sẽ chiên luôn, nhất là khi tôi có thể ướp nó với thứ muối lam vừa mua khi nãy. Việc nêm niếm không thành vấn đề nếu tôi dùng song trùng của bản thân làm thay.
Tôi lấy ra đống thịt cua cùng nghêu mà mình vừa mua ở chợ và dùng chúng cho món súp. Thông thường, nghĩ đến người Nhật và súp cá thì người ta liên tưởng ngay đến miso. Miso ở thế giới này ngọt hơn thế giới cũ của tôi, nhưng cũng chẳng thành vấn đề. Cạnh đó, tôi cũng có thừa súp trong kho.
|| Được rồi, vậy là xong. ||
Tôi hoàn thành xong việc nấu nướng sau một tiếng đồng hồ, và liền quyết định đi gọi Fran và Urushi.
|| Hả? ||
Giọng của tôi rớt ra một âm thanh ngớ ngẩn... Tôi thật sự không nên quá tập trung vào nấu nướng thế.
Fran đã xây một tòa thành theo kiến trúc phương tây trong lúc tôi đang bận bịu chuẩn bị đồ ăn. Và nó cao đến năm mét.
Có vẻ em ấy đã dùng ma pháp để lấy đất xung quanh, xong dùng ma pháp hệ gió để định hình vẻ ngoài. Tôi biết là tôi đã nói em ấy làm một tòa lâu đài, nhưng, thế này là quá mức hình dung của tôi rồi. Nó giống một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật được chăm chút kĩ lưỡng dưới bàn tay của một nghệ nhân bậc thầy.
(//Trans: DEX cao nó thế :v //)
Trên thực tế, tôi bị ấn tượng tới độ quên bén mất bản thân ra đây để gọi hai đứa nó về ăn. Tôi chỉ có thể kết luận con bé là một thiên tài nghệ thuật. Trong đầu tôi, dưới cái nhìn của một người giám hộ, nổi lên mong muốn phát triển thêm cho Fran về khoảng này.
Có vẻ đống cát em ấy sử dụng được lấy ra nhờ Urushi, vì cậu ta đã đào một cái lỗ khổng lồ cạnh bên. Cậu nhỏ cũng làm quá trớn không thua gì, cái lỗ giờ trông như một cái miệng núi lửa vậy.
Lại gần hơn, tôi có cảm tưởng Urushi vẫn đang cố gắng đào hết sức mình, không có ý định dừng lại. Đào, như mấy con chó vẫn thường làm bên bãi biển.
| *Pant pant pant pant* |
Yup, cậu nhỏ đang rất vui.
Và hiện tại, tôi nên xử trí ra sao với cái tòa lâu đài cát khổng lồ này đây?
Thành thật mà nói, tôi bó tay.
Danh sách chương