Một chiếc Super Cub đang chạy dọc xuống con đường dài dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Nó màu bạc, được trang bị thêm ghế ngồi đằng sau và giỏ chở đồ ở hai bên.
Chiếc Super Cub được lái bởi một cậu bé và một cô bé.
Cậu bé mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu có gắn kính chắn gió. Cậu đang mặc bộ đồng phục có áo khoác.
Cô bé cũng mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu như thế không có kính chắn gió. Và cũng như cậu, cô bé mặc bộ đồng phục có áo khoác.
Hành trình của chúng đã thay đổi từ hướng bắc về hướng nam, nhưng điều không thay đổi là chúng lái xe một cách lặng lẽ và đều đặn.
Lúc này, cuối cùng cô bé đã lấy lại được bình tĩnh và ngoan ngoãn bám chặt vào lưng cậu. Đôi tay quanh hông cậu cùng lượng nhiệt kèm theo trên lưng đáng lẽ khiến cậu bực bội, nhưng không hiểu sao cậu vô cùng thích thú.
“…Cậu này?”
“Mm, gì thế?”
Tiếng gầm rú không dứt của động cơ hòa lẫn vào trong cơn gió và trở thành nhạc nền của chúng.
“Cậu vẫn còn nhớ khi tôi hỏi cậu đi trên một chuyến hành trình với tôi không?”
“Dĩ nhiên.”
Một nụ cười nở trên môi cậu khi cậu nhớ lại kí ức thân thương này.
Làm sao cậu có thể quên được? Những ngày tháng mất đi tất cả gia đình và cậu vào trường ‘cho có’, cậu trải qua khoảng thời gian quan sát chiếc đồng hồ di chuyển chậm chạp, không thể có hi vọng nào về ngày mai, không thể rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng đột nhiên một ngày nọ, một bạn học trong lớp xuất hiện trước mặt cậu. Cậu không chỉ đã quên tên của cô, cậu còn khó có thể nhận ra gương mặt của cô nữa, thế nhưng cô vẫn mời cậu đi trên một chuyến du hành không đích đến.
Bây giờ nếu cậu có nghĩ lại, cậu nhận ra sự khởi đầu ấy liều lĩnh đến mức nào.
Đương nhiên cậu hỏi rằng: “Tại sao cậu nói thế?”
Và cô đáp lại với nụ cười thành thật: “Vì có vẻ vui lắm.”
Sau đó cậu vô tình nắm lấy tay cô, những gì còn lại diễn ra trong chớp mắt. Chúng lẻn ra khỏi trường trong bộ đồng phục của chúng, để ba lô và mọi thứ lại đằng sau và lập tức rời khỏi thủ đô trên chiếc xe đạp.
Cậu không thật sự nghĩ gì nhiều về chuyện ấy. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng đi trên một hành trình vô định sẽ vui hơn hẳn mòn mỏi trong thành phố.
Và điều này không thay đổi.
“Ấn tượng sâu sắc đến nỗi mình có muốn quên đi cũng không được!” – Cậu phá ra cười và cảm thấy cô bé đang vùi đầu mình trên lưng cậu.
Khoảng cách giữa chúng không hề thay đổi trong suốt ba tháng qua. Không giảm xuống, cũng không tăng lên.
Nhưng mối quan hệ của chúng đã thay đổi chút ít.
Chuyến du hành của cậu bé, cô bé và chiếc Super Cub sẽ không dừng lại thế này. Cả cậu, cả cô đều không muốn nó kết thúc.
“Nhưng này, cậu ơi. Nếu cậu có thể quay trở về cái ngày trước khi bọn mình khởi hành…cậu sẽ làm gì? Cậu có trải qua tiếp ba tháng trời với tôi đến tận đây không?”
Cậu nheo mắt lại một chút.
Câu hỏi của cô mơ hồ, không thể và nghĩ về nó chẳng có ích gì. Nhưng cảm xúc mà cô bé đặt vào câu hỏi không chỉ đơn thuần là tò mò.
Cậu nuốt nước bọt xuống cổ họng mà khoảnh khắc im lặng lúng túng gây ra.
“Để xem nào…mình nghĩ mình sẽ không đâu!”
“Sao…?” – Tim của cô đập thịch lên một nhịp. “…Thế có nghĩa là…”
Cậu cười khúc khích một cách yếu ớt và tiếp tục với một nụ cười. “…Mình không nghĩ sẽ mất lâu đến thế để đến hòn đảo này! Nếu mình được trở về ngày hôm ấy, nhất định mình sẽ thay đổi điểm đến của bọn mình. Nhất định đấy.”
Cô bé lấy ngón tay gõ vào nón của mình trên lưng cậu. Cậu không thể nhìn thấy gương mặt của cô, nhưng vết ướt trên lưng áo cậu đã truyền đạt cho cậu hơn những gì cậu cần thấy.
“…ừm. Cậu nói đúng.”
Bình thường, vào thời điểm này cậu bé sẽ đánh trống lảng và chuyển chủ đề. Nhưng hôm nay, và chỉ hôm nay mà thôi, cậu quyết định tiến thêm bước nữa. Cậu thu hết can đảm và tiếp tục.
“Nhưng chỉ cần cậu ở bên mình, mình không quan tâm bọn mình đi đâu nữa.”
Là tận cùng thế giới, dưới địa ngục heo hút hay bên ngoài hư vô.
Mình không quan tâm!
“…ừm. Cảm ơn cậu nhé.” – Cô vừa nói vừa vùi đầu vào lưng cậu.
Mặt trời trên bầu trời cao đang thiêu cháy lưng của chúng, nhưng vết ướt trên lưng cậu bé không hề khô ngay.
Một chiếc xe máy lái dọc con đường trên lục địa phía bắc. Không ai biết chúng hướng về đâu --- ngoại trừ chiếc Super Cub và quyển nhật kí.
Nó màu bạc, được trang bị thêm ghế ngồi đằng sau và giỏ chở đồ ở hai bên.
Chiếc Super Cub được lái bởi một cậu bé và một cô bé.
Cậu bé mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu có gắn kính chắn gió. Cậu đang mặc bộ đồng phục có áo khoác.
Cô bé cũng mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu như thế không có kính chắn gió. Và cũng như cậu, cô bé mặc bộ đồng phục có áo khoác.
Hành trình của chúng đã thay đổi từ hướng bắc về hướng nam, nhưng điều không thay đổi là chúng lái xe một cách lặng lẽ và đều đặn.
Lúc này, cuối cùng cô bé đã lấy lại được bình tĩnh và ngoan ngoãn bám chặt vào lưng cậu. Đôi tay quanh hông cậu cùng lượng nhiệt kèm theo trên lưng đáng lẽ khiến cậu bực bội, nhưng không hiểu sao cậu vô cùng thích thú.
“…Cậu này?”
“Mm, gì thế?”
Tiếng gầm rú không dứt của động cơ hòa lẫn vào trong cơn gió và trở thành nhạc nền của chúng.
“Cậu vẫn còn nhớ khi tôi hỏi cậu đi trên một chuyến hành trình với tôi không?”
“Dĩ nhiên.”
Một nụ cười nở trên môi cậu khi cậu nhớ lại kí ức thân thương này.
Làm sao cậu có thể quên được? Những ngày tháng mất đi tất cả gia đình và cậu vào trường ‘cho có’, cậu trải qua khoảng thời gian quan sát chiếc đồng hồ di chuyển chậm chạp, không thể có hi vọng nào về ngày mai, không thể rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng đột nhiên một ngày nọ, một bạn học trong lớp xuất hiện trước mặt cậu. Cậu không chỉ đã quên tên của cô, cậu còn khó có thể nhận ra gương mặt của cô nữa, thế nhưng cô vẫn mời cậu đi trên một chuyến du hành không đích đến.
Bây giờ nếu cậu có nghĩ lại, cậu nhận ra sự khởi đầu ấy liều lĩnh đến mức nào.
Đương nhiên cậu hỏi rằng: “Tại sao cậu nói thế?”
Và cô đáp lại với nụ cười thành thật: “Vì có vẻ vui lắm.”
Sau đó cậu vô tình nắm lấy tay cô, những gì còn lại diễn ra trong chớp mắt. Chúng lẻn ra khỏi trường trong bộ đồng phục của chúng, để ba lô và mọi thứ lại đằng sau và lập tức rời khỏi thủ đô trên chiếc xe đạp.
Cậu không thật sự nghĩ gì nhiều về chuyện ấy. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng đi trên một hành trình vô định sẽ vui hơn hẳn mòn mỏi trong thành phố.
Và điều này không thay đổi.
“Ấn tượng sâu sắc đến nỗi mình có muốn quên đi cũng không được!” – Cậu phá ra cười và cảm thấy cô bé đang vùi đầu mình trên lưng cậu.
Khoảng cách giữa chúng không hề thay đổi trong suốt ba tháng qua. Không giảm xuống, cũng không tăng lên.
Nhưng mối quan hệ của chúng đã thay đổi chút ít.
Chuyến du hành của cậu bé, cô bé và chiếc Super Cub sẽ không dừng lại thế này. Cả cậu, cả cô đều không muốn nó kết thúc.
“Nhưng này, cậu ơi. Nếu cậu có thể quay trở về cái ngày trước khi bọn mình khởi hành…cậu sẽ làm gì? Cậu có trải qua tiếp ba tháng trời với tôi đến tận đây không?”
Cậu nheo mắt lại một chút.
Câu hỏi của cô mơ hồ, không thể và nghĩ về nó chẳng có ích gì. Nhưng cảm xúc mà cô bé đặt vào câu hỏi không chỉ đơn thuần là tò mò.
Cậu nuốt nước bọt xuống cổ họng mà khoảnh khắc im lặng lúng túng gây ra.
“Để xem nào…mình nghĩ mình sẽ không đâu!”
“Sao…?” – Tim của cô đập thịch lên một nhịp. “…Thế có nghĩa là…”
Cậu cười khúc khích một cách yếu ớt và tiếp tục với một nụ cười. “…Mình không nghĩ sẽ mất lâu đến thế để đến hòn đảo này! Nếu mình được trở về ngày hôm ấy, nhất định mình sẽ thay đổi điểm đến của bọn mình. Nhất định đấy.”
Cô bé lấy ngón tay gõ vào nón của mình trên lưng cậu. Cậu không thể nhìn thấy gương mặt của cô, nhưng vết ướt trên lưng áo cậu đã truyền đạt cho cậu hơn những gì cậu cần thấy.
“…ừm. Cậu nói đúng.”
Bình thường, vào thời điểm này cậu bé sẽ đánh trống lảng và chuyển chủ đề. Nhưng hôm nay, và chỉ hôm nay mà thôi, cậu quyết định tiến thêm bước nữa. Cậu thu hết can đảm và tiếp tục.
“Nhưng chỉ cần cậu ở bên mình, mình không quan tâm bọn mình đi đâu nữa.”
Là tận cùng thế giới, dưới địa ngục heo hút hay bên ngoài hư vô.
Mình không quan tâm!
“…ừm. Cảm ơn cậu nhé.” – Cô vừa nói vừa vùi đầu vào lưng cậu.
Mặt trời trên bầu trời cao đang thiêu cháy lưng của chúng, nhưng vết ướt trên lưng cậu bé không hề khô ngay.
Một chiếc xe máy lái dọc con đường trên lục địa phía bắc. Không ai biết chúng hướng về đâu --- ngoại trừ chiếc Super Cub và quyển nhật kí.
Danh sách chương