Ba người rời khỏi khoảng đất đó khi buổi trưa chạm ngõ.
Không ai lên tiếng, không cần trao đổi gì thêm, đơn giản là từng bước chân họ đã mang theo sự mệt nhoài dễ chịu của buổi tập dài.
Mồ hôi còn vương trên trán, vai áo lấm tấm bụi đất, và đầu gối hơi nhức vì liên tục vào thế. Nhưng không ai phàn nàn.
Cảm giác ấy quen thuộc, và phần nào… đáng an tâm.
Cả nhóm dừng lại bên một vò nước cổ đặt giữa sân đình làng. Ren nghiêng người rửa mặt, nước lạnh thấm vào da, khiến mắt cậu nhắm lại trong một nhịp thở dài.
Nautilus ngồi xuống bậc đá gần đó, tháo găng tay, lật lên xem lòng bàn tay đỏ rát. Yuna đứng dưới bóng cây, giũ nhẹ tà áo rồi buộc lại tóc bằng sợi dây vải cũ.
Một khoảng lặng trôi qua, không ai gấp gáp. Không cần phải vội.
"Chiều nay..." Nautilus là người lên tiếng trước, "... chúng ta ra ngoài làng, đúng không?"
Ren gật đầu. "Phía rìa rừng phía nam. Ở đó có alpha Boar xuất hiện gần đây. Vừa đủ để luyện tập, vừa kiểm tr.a độ phối hợp. Nếu may mắn, còn nhận được nguyên liệu và trang bị hiếm."
Cả nhóm đã tự tin hơn nhiều, nếu như, vẫn còn dừng chân tại Thị Trấn khởi đầu, Ren không chắc cậu có thể hạ được một con mini boss như thế này hay không.
Nhưng, cậu còn đồng đội, những người này, họ không phải mạnh nhất, không giỏi nhất, nhưng họ đã thể hiện đủ. Cả ba có thể chiến thắng, ít nhất với tỉ lệ cao.
“Vậy sau giờ trưa gặp nhau ở cổng làng?” Yuna hỏi, mắt nhìn về phía xa nơi ngọn đồi nối dài ra cánh rừng.
Ren liếc cả hai, rồi khẽ mỉm cười: “Mang theo thuốc hồi phục. Và nước. Săn ban chiều không nhẹ đâu. Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra trước, trong và sau trận chiến.”
Nautilus cười nhẹ, đứng dậy phủi tay: “Hiểu rồi, thủ lĩnh.”
Ren không đáp, chỉ xoay người bước đi trước, tay nắm nhẹ lấy chuôi kiếm đeo ở thắt lưng, một thói quen chưa từng mất đi.
Ba người cùng rẽ về con hẻm nhỏ dẫn tới quán trọ gỗ cũ nằm phía bắc làng Medai, nơi mà họ đã chia sẻ những bữa tối đơn giản, những lần sửa lại dây đeo kiếm trong im lặng, và đôi khi là cả những cơn mơ không trọn.
Quán trọ không lớn, nhưng yên tĩnh, và có ban công hướng về đồng cỏ, đủ để đón gió chiều, và đủ xa đường chính để không bị làm phiền bởi những người chơi ồn ào.
Phòng của mỗi người nằm liền kề nhau ở tầng hai, chia cách bởi bức tường mỏng và ánh sáng hắt qua khe cửa sổ gỗ cong.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng, không gian lập tức dịu đi, chỉ còn tiếng bước chân vọng lại từ hành lang và tiếng quạ kêu xa xa trên mái nhà.
Ren tháo kiếm, đặt lên giá gỗ cạnh bàn rồi ngồi xuống, lau khô mặt bằng chiếc khăn cũ.
Cậu liếc nhìn thanh kiếm một lúc lâu trước khi mở túi đồ, kiểm tr.a lại bình hồi phục, bánh khô, dao phụ, rồi xếp chúng lại với sự cẩn trọng mà cậu đã giữ suốt từ ngày đầu tiên bị nhốt trong thế giới này.
Ở phòng bên, Nautilus loay hoay thay áo mới, cẩn thận dán lại lớp băng mỏng lên tay để tránh bị rát trong trận tiếp theo. Cậu lẩm nhẩm ghi nhớ hướng né, cách giữ khoảng cách, không chỉ cho mình, mà còn để bảo vệ Yuna.
Còn Yuna, sau khi rửa mặt và thay áo, ngồi lặng một lúc trên mép giường. Cô đặt thanh kiếm ngang đùi, ngón tay khẽ lướt qua chuôi kiếm như thể đang lắng nghe một âm thanh nào đó vang lên từ trong kim loại.
Cô không run, nhưng cũng chưa thật bình thản. Thế giới này vẫn còn quá lớn, quá lạ lẫm. Nhưng ít nhất… cô không còn đơn độc.
Chút gì đó lo âu gấp rút hiện thoáng qua ánh mắt, nhưng rồi cũng biến mất.
Thời gian nghỉ ngơi không dài. Mặt trời ngoài cửa sổ đang dần ngả về phía tây, ánh sáng trở nên nghiêng và mềm hơn, đổ những vệt vàng dài lên nền sàn gỗ cũ.
Một lần nữa, cả ba sẽ cùng nhau bước ra khỏi vùng an toàn. Không phải tổ đội hoàn hảo, nhưng là ba người, đang cùng chia sẻ một nhịp thở, một hướng nhìn, và một mong muốn âm thầm: sống sót, và trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi mặt trời nghiêng bóng qua những mái ngói đỏ, ánh sáng cuối chiều đổ xuống thành từng vệt chéo dài trên nền đất cũ, vắt qua mái nhà gỗ, rọi vào những rặng cây xa dần sắc lá.
Bầu trời vẫn trong, nhưng mây đã bắt đầu lặng lẽ kéo thành những dải dài mỏng, như thể chính không gian cũng đang chuẩn bị cho điều gì đó quan trọng hơn một buổi chiều bình thường.
Ba người họ, những cái tên vẫn còn xa lạ với cư dân làng, nhưng đã dần quen với nhau sau từng nhịp thở, từng đường kiếm, lần lượt xuất hiện ở cổng làng Medai, đúng như đã hẹn.
Ren là người đến trước. Cậu tựa nhẹ vào cột gỗ lớn dựng bên cổng, tay đan vào nhau, ánh mắt lặng lẽ nhìn về con đường đất loang lổ vết bánh xe, dẫn xa khỏi vùng an toàn, hướng về nơi cỏ cao và đá lởm chởm chờ đợi.
Mặt cậu không biểu cảm, nhưng ai quen cũng sẽ nhận ra: Ren không bao giờ đứng yên thật sự trước một trận chiến.
Những chuyển động nhẹ nơi ngón tay, nét căng nơi chân mày, tất cả đều nói rằng tâm trí cậu đã ở giữa chiến trường.
Nautilus đến sau vài phút, dáng đi thoải mái nhưng không chủ quan. Cậu đã tháo bỏ lớp giáp nặng, thay bằng bộ trang bị gọn nhẹ hơn để dễ xoay chuyển.
Thanh kiếm đeo lệch sau lưng, sẵn sàng rút ra trong một nửa giây nếu cần. Cậu nhìn về phía xa, nơi rừng nối liền rặng đồi phía nam, rồi khẽ nói: “Có vẻ trời đứng gió rồi. Tốt cho mình, xấu cho mùi máu.”
Ren không trả lời, chỉ nghiêng đầu ra hiệu chờ thêm người. Không phải cậu không muốn trả lời, thực ra...không biết phải trả lời thế nào.
Câu nói của Nautilus giống như thuật lại lời thoại của một nhân vật anime nào đó, nhưng Ren không biết.
Gió khẽ thổi, làm đung đưa từng tán cây xanh dưới nắng chiều.
Yuna là người cuối cùng xuất hiện. Không vội vã, không ngập ngừng, chỉ là bước chân chậm và chắc, như thể mỗi bước đi đều có chủ đích.
Cô đã thay đôi giày mềm hơn, buộc gọn tóc bằng sợi dây vải xám nhạt, và cất giấu thanh kiếm ngắn thứ hai trong túi bên hông.
Không ai cần nhắc nhở, bởi tất cả đã thống nhất từ buổi trưa: chiều nay, họ không chỉ đi để luyện tập. Họ sẽ chiến đấu, lần đầu tiên, với một con mini boss thực thụ.
Ren mở giao diện bản đồ ngay khi cả ba đã có mặt. Một vòng tròn đỏ nhỏ hiện lên gần rìa khu rừng, “Alpha Boar xuất hiện ở khu đất trũng này. Theo ghi nhận từ những người chơi khác, nó thường kéo theo ba đến năm con thường. Nếu thu hút cả đàn cùng lúc, rất khó xử lý.”
“Vẫn theo chiến thuật cũ?” Nautilus hỏi, dù cậu đã nhớ kỹ từ trước.
Ren gật đầu. “Chia ba hướng. Tôi giữ nó ở giữa, cố thu hút sự chú ý.
Yuna hỗ trợ từ phía sau, dùng tốc độ, không cần dồn sát thương.
Còn cậu…” ánh mắt Ren dừng lại nơi Nautilus, “Tìm điểm mù, tấn công vào khớp gối. Nó to, nhưng không nhanh bằng người. Đừng để bị bao vây. Cậu là người gây sát thương chính đấy.”
“Rõ.” Nautilus hít sâu, rồi thở ra một tiếng thật nhẹ, như muốn ép hết những lo lắng còn sót lại trong lồng ngực. “Lần đầu đánh boss mà không phải để chạy.”
Yuna khẽ lặp lại câu đó, như thử cảm giác của nó trong miệng: “Lần đầu…” rồi nhìn Ren, không hẳn là chờ xác nhận, mà là để thấy rõ rằng, lần này, cô không còn bị bỏ lại phía sau.
Ren nhìn cả hai, rồi nói nhỏ, gần như chỉ đủ để gió chiều nghe thấy: “…Nhưng không phải lần cuối.”
Không ai trả lời, nhưng cũng không ai cần thêm lời nào. Khi cậu quay người bước qua cổng làng, tay vô thức siết nhẹ chuôi kiếm bên hông, hai người còn lại cũng lặng lẽ theo sau.
Ba bóng người hòa vào sắc chiều nhạt dần, rời khỏi làng Medai, lần này không phải để tìm hiểu, không để dò đường, mà là để đối đầu.
Một thử thách thực sự, một con quái vật với khả năng sát thương thật sự, và cả những bài học mà chỉ những vết thương đầu tiên mới có thể dạy họ.
Phía sau rặng đồi, Alpha Boar đang gầm lên giữa đàn con.
Phía trước, ba người, ba thanh kiếm, đang bước về phía tiếng gầm đó, không do dự, không quay đầu lại.
Con Alpha Boar xuất hiện đúng như thông tin trên bản đồ, giữa một thung lũng trũng, nơi cỏ mọc cao đến đầu gối và đá ngầm lởm chởm rải rác quanh mép rừng.
Thân hình nó đồ sộ, lớn gấp ba lần lợn rừng thường, lông dày xù và thô ráp, ánh lên sắc nâu xám dưới nắng chiều. Hai nanh dài cắm chếch ra như lưỡi liềm, lóe lên mỗi khi nó nghiêng đầu hít ngửi mùi người lạ.
Ren giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi chỉ nhẹ sang trái và phải, không cần lời nói. Yuna lách người theo mép đá, vòng theo hướng đông.
Nautilus thấp người, di chuyển vòng bên kia, chậm rãi như chiếc bóng.
Còn Ren, cậu bước thẳng ra giữa trảng cỏ.
Alpha Boar khựng lại khi thấy cậu. Đôi mắt đỏ sậm co lại, rồi nó rít lên một tiếng dài đầy thù địch, bốn chân cào mạnh xuống đất.
Ren không lùi. Cậu chỉ hít một hơi, tay phải siết chuôi kiếm. Một tiếng xẹt vang lên khi lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ, nghiêng về phía trước như thách thức.
Con quái gầm lên, rồi lao tới.
Ren nghiêng người né cú đâm đầu, đôi chân trượt dài trên cỏ, kiếm vung lên chém dọc theo hông trái con vật. Một vệt đỏ lấp lánh nổ ra như mảnh vụn pixel, chưa đủ để hạ, nhưng đủ khiến nó quay đầu tập trung vào cậu.
“Được rồi…” Ren lẩm bẩm. “Giữ mắt mày ở đây.”
Đòn thứ hai, thứ ba đến nhanh, cậu nhảy lùi tránh ra, rồi phản công bằng một đòn chém thấp, buộc Alpha Boar xoay người.
Ngay lúc đó, Yuna xuất hiện từ bên hông, một nhát cắt nhanh vào vai trước con quái, rồi biến mất trước khi nó kịp phản ứng.
Ren không cần nhìn cũng biết đó là cô.
Ngay sau đó, tiếng bước chân khác vang lên từ phía sau Alpha Boar.
Nautilus, từ điểm mù bên phải, nhào lên, vung kiếm chém thẳng vào khớp gối sau của nó. Con quái tru lên đau đớn, mất thăng bằng trong một nhịp ngắn. Đủ để Ren tung cú đá mạnh vào ngực nó, đẩy lùi thêm vài bước.
Không ai nói một lời, nhưng từng người đều biết rõ phải làm gì.
Đám Boar con bắt đầu tràn ra từ bụi cây, nhưng Yuna đã nhanh hơn, cô ném một quả bait orb về phía tây, khiến hai con tách khỏi nhóm.
Nautilus lùi lại giữ khoảng cách, dùng đá và địa hình để tránh bị bao vây. Ren vẫn là trung tâm của vòng xoay, liên tục khiêu khích và chặn đứng Alpha Boar bằng sức mạnh và kinh nghiệm của mình.
Đòn đánh của con boss mạnh, nhưng không bất ngờ. Ren đã từng đối đầu với kiểu quái như thế này, cậu đọc được nhịp chuyển trọng tâm của nó, biết rõ khi nào là cú lao thật sự, khi nào chỉ là giả bộ để tung móng guốc từ bên hông.
Một đòn combo hoàn chỉnh, vung kiếm, lướt qua, xoay ngược chuôi và chém ngược trở lại, cắt xéo qua cổ nó. Thanh HP đầu tiên của Alpha Boar nổ tung trong làn sáng đỏ.
Ren lùi lại, thở mạnh. “Một… còn hai thanh.”
Cậu xoay đầu nhìn đồng đội. Yuna gật nhẹ. Nautilus nhếch mép cười.
Lần này, họ không bị động.
Lần này, chiến trường thuộc về họ.