Không có thời gian để chờ đợi.
Ren siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt sắc bén quét qua những chuyển động chậm rãi nhưng không kém phần nguy hiểm của lũ Nepenthes.
Chúng không lao tới ngay lập tức như những con quái vật hung hãn khác, chúng kiên nhẫn, từ tốn siết chặt vòng vây, như những kẻ săn mồi thích tận hưởng nỗi sợ hãi của con mồi trước khi ra đòn kết liễu.
Những cánh hoa đỏ thẫm trên đỉnh của chúng khẽ rung rinh theo từng cơn gió, nhưng bên dưới vẻ ngoài mê hoặc ấy, những sợi dây leo lặng lẽ trườn tới như những con rắn săn mồi.
Ren nghiêng người, khẽ hạ thấp trọng tâm, từng thớ cơ căng lên trong tư thế sẵn sàng.
Bàn tay cậu siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm hơi hạ xuống, nhưng chỉ cần có dấu hiệu nguy hiểm, nó sẽ lập tức vung lên mà không chút do dự.
Một cơn gió nhẹ lướt qua. Những chiếc lá xào xạc trên mặt đất. Và rồi—
Một tiếng thở gấp phía sau cậu.
Ren nhíu mày, liếc nhanh qua vai.
Nautilus vẫn đang đứng yên.
Đôi mắt ánh lên sự do dự. Bàn tay cậu ta bám vào chuôi kiếm, nhưng không rút ra. Cổ họng chuyển động nhẹ, như thể cậu ta muốn nói gì đó nhưng không thể cất lời. Hai vai khẽ run.
Cậu ta không thể cử động.
Ren nghiến răng. Không ổn. Nếu để cậu ta đứng như thế này, chỉ một giây nữa thôi, lũ quái sẽ tận dụng sơ hở ấy.
Không được.
Ren lách người một chút, giơ tay chặn trước Nautilus, hất cằm ra hiệu. "Đừng đứng yên."
Nautilus chớp mắt, có vẻ như đến bây giờ mới thực sự nhận thức được tình huống. Cậu ta nuốt khan, bàn tay run run. "...Chúng đông quá."
"Tôi biết." Ren giữ giọng trầm ổn, không rời mắt khỏi lũ quái vật. "Nhưng đứng yên thì chỉ có ch.ết thôi."
Một nhánh dây leo trườn về phía họ, quất nhẹ lên mặt đất, để lại một vệt dài.
Những chiếc răng sắc nhọn lóe lên giữa lớp vỏ xanh thẫm. Một con Nepenthes phát ra tiếng rít nhỏ, như thể đang trêu ngươi.
Ren hít một hơi sâu. Không thể chần chừ thêm.
Cậu lao tới trước.
Lưỡi kiếm vạch một đường ngang sắc bén, cắt phăng một sợi dây leo vừa vung đến.
Dịch màu xanh nhạt bắn ra, nhưng cậu không dừng lại. Xoay gót, cậu quét kiếm lần hai, ép con Nepenthes gần nhất phải rụt lại. Một khoảng trống nhỏ mở ra trong vòng vây dày đặc.
Ngay lúc này...
Cậu quay đầu hét khẽ. "Nautilus!"
Nautilus giật mình.
Cậu ta vẫn chưa rút kiếm.
Mắt Ren nheo lại. Không thể nào.
Cậu ta không phải là người không biết chiến đấu. Cậu ta đã đấu tay đôi với những người chơi khác, đã từng chém vào một con quái vật.
Nhưng lúc này, cậu ta vẫn đứng yên, cả người đông cứng.
Lũ quái vật vẫn đang tiến đến, vòng vây dần siết chặt hơn. Ren không thể cản tất cả một mình.
Cậu nghiến răng, đột ngột đưa tay nắm lấy cổ áo Nautilus, kéo mạnh.
Nautilus bị lôi về phía trước, đôi mắt trợn trừng vì bất ngờ.
"Chiến đấu đi!" Ren quát khẽ, giọng trầm mà đầy uy lực. "Nếu không thì cậu sẽ ch.ết đấy, Nautilus!"
Nhưng đôi mắt Nautilus vẫn rung lên.
Ren đã thấy nhiều kiểu sợ hãi, sợ bị thương, sợ ch.ết, sợ thua cuộc...và cả cậu, bây giờ vẫn còn sợ hãi. Nhưng thứ ánh lên trong mắt Nautilus lúc này còn sâu hơn thế.
Cậu ta không chỉ đơn thuần là sợ hãi.
Cậu ta đang hoảng loạn.
Một con Nepenthes bất ngờ vung dây leo quật tới. Ren nhanh chóng xoay người, dùng thân kiếm đỡ lấy đòn đánh, nhưng lực quật quá mạnh khiến cậu lùi lại nửa bước.
Và Nautilus...cậu ta không hề di chuyển.
Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương Ren. Cậu không có thời gian để bảo vệ cậu ta mãi. Không có thời gian để thuyết phục.
Bàn tay cậu siết chặt chuôi kiếm hơn.
Nếu Nautilus không thể di chuyển, thì cậu ta sẽ bị giết.
Ren mím môi. Cậu không thể để chuyện đó xảy ra.
Nhưng làm thế nào để kéo cậu ta ra khỏi trạng thái này...
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Ren cắn răng, đột ngột vươn tay, tóm chặt lấy cổ tay Nautilus, kéo mạnh về phía mình.
Nautilus loạng choạng.
"Nhìn tôi." Giọng Ren sắc bén hơn, gấp gáp hơn. "Nautilus, nhìn tôi."
Mắt Nautilus mơ hồ dao động. Nhưng rồi, ánh mắt ấy gặp ánh mắt Ren, và trong khoảnh khắc ấy, cậu ta như bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn của chính mình.
Ren không bỏ lỡ cơ hội.
"Cậu đã từng chiến đấu trước đây." Giọng cậu thấp hơn, nhưng không mất đi sự cương quyết. "Cậu đã từng chém vào một con quái vật. Cậu biết cảm giác đó. Cậu biết mình có thể làm được."
Một nhánh dây leo khác vung tới. Ren nghiêng người tránh, nhưng không buông tay Nautilus.
"Cậu không thể để chúng giết cậu." Ren tiếp tục, giọng nói như một nhát dao cắt qua màn sương mờ trong đôi mắt Nautilus. "Và cậu không thể để tôi chiến đấu một mình. Không được để Yuna vẫn còn đang hoang mang và sợ hãi ngoài kia."
“Nếu cậu bỏ mạng ở đây...ai sẽ là người bảo vệ cậu ấy?”
Nautilus rùng mình.
Lưỡi kiếm trong tay cậu ta khẽ rung lên.
Lũ Nepenthes phát ra những tiếng rít khó chịu, như thể chúng cũng nhận ra có gì đó đang thay đổi.
Ren không buông tay. Cậu giữ ánh mắt mình gắn chặt với Nautilus, chờ đợi.
Và rồi, Nautilus hít một hơi run rẩy.
Bàn tay cậu ta siết chặt chuôi kiếm.
Lưỡi kiếm rời khỏi vỏ.
Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc đó, thế giới như chậm lại, từng hơi thở, từng nhịp tim, từng chuyển động nhỏ nhất của những sợi dây leo đang uốn lượn trong không khí đều hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.
Ren không nói gì, không thúc ép hay vội vã, cậu chỉ quan sát, lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi trong ánh mắt Nautilus.
Vẫn còn sợ hãi, vẫn còn do dự, vẫn là cậu ta của những phút giây trước, nhưng lần này, có một thứ gì đó khác biệt đã len lỏi vào sâu trong đôi mắt ấy, như một đốm lửa nhỏ nhoi vừa được thắp lên giữa bóng tối.
Ý chí.
Không có thời gian để chần chừ. Lũ Nepenthes đồng loạt lao đến, những nhánh dây leo vung ra như những chiếc roi sắc bén muốn xé toạc mọi thứ cản đường chúng.
Ren thả tay Nautilus ra ngay khoảnh khắc ấy, không hề do dự mà xoay người vung kiếm.
Một nhát chém gọn ghẽ xé toạc không khí, cắt phăng một dây leo đang vung tới từ phía trước, khiến chất lỏng màu xanh văng tung tóe thành những đốm sáng lơ lửng trong không trung.
Nhưng cậu không có thời gian để dừng lại quan sát.
Ngay bên cạnh, Nautilus cũng đã bắt đầu cử động.
Không nhanh. Không hoàn hảo. Không mạnh mẽ như một kiếm sĩ dày dạn kinh nghiệm. Nhưng ít nhất, cậu ta đã cử động.
Thanh kiếm trong tay Nautilus vụng về bổ xuống một dây leo khác. Đòn chém không đủ mạnh để cắt đứt hoàn toàn, nhưng lại khiến nó khựng lại, lùi về sau theo bản năng.
Một động thái nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ để tạo ra một khoảng trống trong vòng vây đang siết chặt.
Ren liếc nhìn cậu ta, không để lộ cảm xúc trong đôi mắt.
"Tiếp tục đi."
Nautilus khẽ cắn môi, bàn tay siết chặt chuôi kiếm hơn nữa. Cậu ta dịch chuyển chân, điều chỉnh tư thế, lần đầu tiên kể từ khi trận chiến bắt đầu tự mình chuẩn bị đối đầu với kẻ địch trước mắt.
Một dây leo khác vọt đến từ phía bên trái.
Lần này, Nautilus không lùi lại.
Lưỡi kiếm trong tay cậu ta vạch một đường chói lóa giữa không khí, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ bầu trời phía trên.
Khi thanh kiếm cắt xuyên qua mục tiêu, một tiếng rít chói tai vang lên, dịch xanh tóe ra, và sợi dây leo bị chém đứt rơi xuống nền đất gồ ghề.
Nautilus thở gấp, lồng ngực phập phồng dữ dội. Nhưng cậu ta không dừng lại.
Lũ Nepenthes rít lên đầy khó chịu, như thể chúng cũng cảm nhận được con mồi của mình đang thay đổi.
Những nhánh dây leo quẫy mạnh hơn, những chiếc miệng há ra, để lộ những chiếc răng nhỏ tua tủa sẵn sàng nghiền nát kẻ địch. Chúng không còn sự nhẫn nại như lúc ban đầu nữa, bây giờ, chúng muốn kết thúc cuộc săn nhanh chóng.
Nhưng lần này...
Ren hạ thấp trọng tâm, đôi chân vững chắc cắm xuống mặt đất, lưỡi kiếm giương sẵn về phía trước như một mũi giáo sắc bén.
Ngay bên cạnh, Nautilus đứng thẳng lưng hơn trước, hai tay giữ chặt chuôi kiếm, dù vẫn còn hơi run nhưng không còn buông thõng một cách vô định nữa.
Lần này, cậu ta không đứng yên nữa.
Hai người phối hợp ngày càng ăn ý, từng bước chân, từng đường kiếm của họ bắt đầu hòa vào nhau một cách nhịp nhàng, không cần đến lời nói, không cần bất kỳ tín hiệu nào.
Giữa những đòn tấn công dồn dập của lũ quái vật, họ dần hiểu được cách di chuyển của đối phương, biết khi nào cần yểm trợ, khi nào cần lao lên tấn công.
Ren vung kiếm, lưỡi thép lóe lên trong không khí khi cậu chém ngang, cắt đứt một nhánh dây leo đang quất tới từ bên trái, tạo ra một khoảng trống chỉ trong tích tắc.
Ngay lập tức, không chút do dự, Nautilus lao vào, thanh kiếm trên tay cậu ta chém thẳng vào phần thân mềm nhũn của con Little Nepenthes gần nhất.
Đòn tấn công vẫn chưa đủ hoàn hảo, chuyển động còn hơi cứng nhắc, lực ra đòn chưa thật sự dứt khoát, nhưng lần này, nó đủ mạnh để xuyên qua lớp da nhớp nháp của con quái, cắt sâu vào tận bên trong.
Một tiếng rít chói tai vang lên. Cơ thể con Nepenthes co giật dữ dội, những dây leo của nó quẫy mạnh một cách điên cuồng trong không trung, rồi đột nhiên, như thể một cỗ máy vừa bị ngắt nguồn năng lượng, nó khựng lại.
Một giây sau, toàn bộ cơ thể vỡ vụn thành những mảnh pixel đỏ rực, tan biến vào hư vô.
Con đầu tiên đã bị hạ.
Nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi hay ăn mừng chiến thắng. Một con khác ngay lập tức lao tới từ phía đối diện, những sợi dây leo của nó vươn dài, siết chặt như những con rắn đang săn mồi, quất thẳng về phía Nautilus với tốc độ đáng sợ.
Ren phản ứng ngay tức khắc.
Cậu xoay người, lưỡi kiếm vạch một đường vòng cung sắc bén giữa không khí, đánh bật những dây leo đang lao đến.
Đòn chặn vừa kịp lúc để tạo ra một khoảnh khắc trống trải, và trong khoảnh khắc ấy, Nautilus xoay cổ tay, điều chỉnh lại tư thế, dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay cầm kiếm, rồi tung ra một cú chém ngang.
“Horizontal Arc!”
Một nhát.
Hai nhát.
Lưỡi kiếm lóe sáng, cắt thẳng vào thân con quái. Một tiếng thét ghê rợn vang lên khi lớp da ngoài của nó bị xé rách hoàn toàn, dòng dịch xanh bắn ra tung tóe, nhuộm ướt mặt đất bên dưới.
Con quái lảo đảo, những dây leo của nó run rẩy một lúc trước khi toàn bộ cơ thể rơi vào trạng thái bất động, rồi tan rã thành từng mảnh pixel bay lả tả trong không trung.
Con thứ hai đã bị hạ.
Nautilus thở dốc, từng hơi thở gấp gáp kéo theo sự rung động nơi lồng ngực. Mồ hôi rịn ra trên trán, lưng áo cậu ta ướt đẫm, nhưng đôi mắt nâu của Nautilus, đôi mắt từng bị nỗi sợ giam cầm, giờ đây đã không còn run rẩy như trước nữa.
Bàn tay vẫn còn hơi run, nhưng cậu ta đã không còn lùi bước, không còn để nỗi sợ chi phối từng cử động của mình.
Ren đảo mắt nhìn quanh, lũ Nepenthes vẫn còn đó, số lượng không hề giảm bớt, nhưng có gì đó đã thay đổi.
Chúng không còn lao tới một cách điên cuồng nữa.
Không còn hung hãn như những kẻ săn mồi áp đảo con mồi yếu thế.
Chúng đang chùn bước.
Ren mím môi, lưỡi kiếm trong tay khẽ nâng lên.
“Còn chịu nổi không?” Cậu hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn mang theo sự sắc bén của một lưỡi dao, giống như cách cậu đã đẩy Nautilus tiến lên từ khoảnh khắc đầu tiên.
Nautilus nuốt khan, lồng ngực vẫn phập phồng sau trận chiến vừa rồi, nhưng lần này, cậu ta không chần chừ quá lâu. Không có do dự, không có sợ hãi lấn át.
“…Ừ.”
Ren gật đầu. Một nụ cười thoáng lướt qua khóe môi, nhưng nó biến mất nhanh như lúc xuất hiện.
Cậu siết chặt thanh kiếm trong tay, hơi hạ thấp trọng tâm, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
“Tốt.”
Vậy thì tiếp tục thôi.